Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Nghe nói cô giội cho tổng giám đốc mặt đầy cà phê
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
"Được rồi, tiểu gia lập cho cậu một cái!"
Đường Diễm nói xong, liền lấy điện thoại di động ra lập Microblogging cho Thi Vực.
Một lát sau, anh ta đưa di động cho Thi Vực, "Nhập tên nick."
Thi Vực lấy di động qua, nhập vào tên nick đã nghĩ kỹ trước đó, trả lại cho anh ta.
Nhìn thấy tên nick của anh, vẻ mặt Đường Diễm không còn gì để nói, tên có chiều sâu như vậy, sao cậu ta có thể nghĩ ra?
Thi Vực dựa ở trên ghế sofa, nửa khép mắt lại, dùng ngón tay suông dài nhẹ nhàng gõ lên ly rượu đỏ, một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.
*
Chớp mắt đã đến buổi chiều, Thẩm Chanh thu dọn xong tư liệu trên bàn làm việc, chuẩn bị tan ca.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc của quản lý, quản lý Triệu gọi cô lại: "Thẩm Chanh, đi vào một chút."
Lần này, ngữ khí và giọng nói của bà ấy giống như nhu hòa hơn một chút, so với lúc giáo huấn vào buổi sáng, tưởng như hai người.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, bà ta cố ý kéo cái ghế ra, ý bảo Thẩm Chanh ngồi.
Thẩm Chanh cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống.
Mặt mũi quản lý Triệu tràn đầy tươi cười, rót một ly nước ấm cho cô, Thẩm Chanh không có nhận, chỉ là lạnh nhạt hỏi bà ta, "Có chuyện gì sao?"
Quản lý Triệu để ly nước xuống, theo thói quen đỡ gọng kính, "Nghe nói, cô quen biết tổng giám đốc?"
Giữa trưa đi họp, quản lý Triệu nghe được rất nhiều người đang nghị luận, nói buổi sáng Thẩm Chanh bộ phận nhân sự xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc gây rối, giội cho tổng giám đốc một mặt đầy cà phê.
Còn có người lôi kéo hỏi bà ta, rốt cuộc Thẩm Chanh có lai lịch thế nào, đến tổng giám đốc cũng dám đắc tội.
Quản lý Triệu xác thực biết Thẩm Chanh có quan hệ, nhưng theo ý bà ta, dù là có, cũng chỉ là quan hệ nhỏ mà thôi, hoàn toàn thật không ngờ cô lại không đơn giản như vậy.
Thẩm Chanh như là liệu đến quản lý Triệu sẽ hỏi như vậy, thuận miệng trả lời một câu, "Không quen."
Quản lý Triệu vừa sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc, vừa nói: "Vậy sao tôi nghe nói, cô chạy tới phòng làm việc của tổng giám đốc, giội cho tổng giám đốc một mặt đầy cà phê ...."
"Không biết."
Khuôn mặt già của quản lý Triệu trầm xuống, "Cô có giội qua hay không cũng không biết?"
"Ừ."
"Vậy cô đi phòng làm việc của tổng giám đốc thì giải thích như thế nào? Chẳng lẽ tổng giám đốc sẽ bảo cô - một nhân viên mới nhậm chức đi đưa văn kiện?"
"Tôi đi tản bộ không được sao?"
Quản lý Triệu: "...."
Đi phòng làm việc của tổng giám đốc để tản bộ, thật không phải là đang dọa nạt đứa bé ba tuổi sao?
"Còn có việc gì không?" Thẩm Chanh hỏi bà ta.
"Được rồi không có gì, cô đi đi ...."
Quản lý Triệu không hỏi ra gì từ trong miệng cô, chỉ có thể thả cô đi.
Thẩm Chanh vừa đứng lên, quản lý Triệu lại nói: "Nếu ngày mai lại đến trễ, sẽ trừ tiền lương của cô."
"Tùy bà."
Thẩm Chanh cũng không quay đầu lại chút nào, liền sãi bước đi ra ngoài.
Quản lý Triệu xông một ngụm máu lên cổ họng, Thẩm Chanh này, không bị quản chế thì thôi đi, vậy mà còn không coi ai ra gì như thế.
Không hỏi ra được gì từ trong miệng Thẩm Chanh, quản lý Triệu đành phải dời mục tiêu đến trên người những đồng nghiệp khác.
Bà ta đi ra từ phòng làm việc, giả bộ nói một chút với các đồng nghiệp Thẩm Chanh làm việc có đủ cẩn thận hay không, các đồng nghiệp liền phía sau dồn phía trước nói tốt thay cô.
"Quản lý, tôi cảm thấy Thẩm Chanh làm rất tốt!"
"Đúng vậy, cô ấy rất có trách nhiệm với công việc, cái gì cũng tự mình làm."
"Tuy rằng tính tình của cô ấy có chút không tốt, nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng tới năng lực làm việc của cô ấy, cô ấy thật sự rất làm hết phận sự!"
"Quản lý, bộ phận chúng ta rất cần một nhân viên như cô ấy."
"Giơ hai tay đồng ý!"
Nghe được lời của các đồng nghiệp, sắc mặt quản lý Triệu không biết có bao nhiêu khó coi.
Những người này, trước kia không phải đều nhằm vào nhân viên mới ư, hiện tại thì sao, một chút nguyên tắc cũng không có!
"Được rồi, tiểu gia lập cho cậu một cái!"
Đường Diễm nói xong, liền lấy điện thoại di động ra lập Microblogging cho Thi Vực.
Một lát sau, anh ta đưa di động cho Thi Vực, "Nhập tên nick."
Thi Vực lấy di động qua, nhập vào tên nick đã nghĩ kỹ trước đó, trả lại cho anh ta.
Nhìn thấy tên nick của anh, vẻ mặt Đường Diễm không còn gì để nói, tên có chiều sâu như vậy, sao cậu ta có thể nghĩ ra?
Thi Vực dựa ở trên ghế sofa, nửa khép mắt lại, dùng ngón tay suông dài nhẹ nhàng gõ lên ly rượu đỏ, một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.
*
Chớp mắt đã đến buổi chiều, Thẩm Chanh thu dọn xong tư liệu trên bàn làm việc, chuẩn bị tan ca.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc của quản lý, quản lý Triệu gọi cô lại: "Thẩm Chanh, đi vào một chút."
Lần này, ngữ khí và giọng nói của bà ấy giống như nhu hòa hơn một chút, so với lúc giáo huấn vào buổi sáng, tưởng như hai người.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, bà ta cố ý kéo cái ghế ra, ý bảo Thẩm Chanh ngồi.
Thẩm Chanh cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống.
Mặt mũi quản lý Triệu tràn đầy tươi cười, rót một ly nước ấm cho cô, Thẩm Chanh không có nhận, chỉ là lạnh nhạt hỏi bà ta, "Có chuyện gì sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản lý Triệu để ly nước xuống, theo thói quen đỡ gọng kính, "Nghe nói, cô quen biết tổng giám đốc?"
Giữa trưa đi họp, quản lý Triệu nghe được rất nhiều người đang nghị luận, nói buổi sáng Thẩm Chanh bộ phận nhân sự xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc gây rối, giội cho tổng giám đốc một mặt đầy cà phê.
Còn có người lôi kéo hỏi bà ta, rốt cuộc Thẩm Chanh có lai lịch thế nào, đến tổng giám đốc cũng dám đắc tội.
Quản lý Triệu xác thực biết Thẩm Chanh có quan hệ, nhưng theo ý bà ta, dù là có, cũng chỉ là quan hệ nhỏ mà thôi, hoàn toàn thật không ngờ cô lại không đơn giản như vậy.
Thẩm Chanh như là liệu đến quản lý Triệu sẽ hỏi như vậy, thuận miệng trả lời một câu, "Không quen."
Quản lý Triệu vừa sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc, vừa nói: "Vậy sao tôi nghe nói, cô chạy tới phòng làm việc của tổng giám đốc, giội cho tổng giám đốc một mặt đầy cà phê ...."
"Không biết."
Khuôn mặt già của quản lý Triệu trầm xuống, "Cô có giội qua hay không cũng không biết?"
"Ừ."
"Vậy cô đi phòng làm việc của tổng giám đốc thì giải thích như thế nào? Chẳng lẽ tổng giám đốc sẽ bảo cô - một nhân viên mới nhậm chức đi đưa văn kiện?"
"Tôi đi tản bộ không được sao?"
Quản lý Triệu: "...."
Đi phòng làm việc của tổng giám đốc để tản bộ, thật không phải là đang dọa nạt đứa bé ba tuổi sao?
"Còn có việc gì không?" Thẩm Chanh hỏi bà ta.
"Được rồi không có gì, cô đi đi ...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản lý Triệu không hỏi ra gì từ trong miệng cô, chỉ có thể thả cô đi.
Thẩm Chanh vừa đứng lên, quản lý Triệu lại nói: "Nếu ngày mai lại đến trễ, sẽ trừ tiền lương của cô."
"Tùy bà."
Thẩm Chanh cũng không quay đầu lại chút nào, liền sãi bước đi ra ngoài.
Quản lý Triệu xông một ngụm máu lên cổ họng, Thẩm Chanh này, không bị quản chế thì thôi đi, vậy mà còn không coi ai ra gì như thế.
Không hỏi ra được gì từ trong miệng Thẩm Chanh, quản lý Triệu đành phải dời mục tiêu đến trên người những đồng nghiệp khác.
Bà ta đi ra từ phòng làm việc, giả bộ nói một chút với các đồng nghiệp Thẩm Chanh làm việc có đủ cẩn thận hay không, các đồng nghiệp liền phía sau dồn phía trước nói tốt thay cô.
"Quản lý, tôi cảm thấy Thẩm Chanh làm rất tốt!"
"Đúng vậy, cô ấy rất có trách nhiệm với công việc, cái gì cũng tự mình làm."
"Tuy rằng tính tình của cô ấy có chút không tốt, nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng tới năng lực làm việc của cô ấy, cô ấy thật sự rất làm hết phận sự!"
"Quản lý, bộ phận chúng ta rất cần một nhân viên như cô ấy."
"Giơ hai tay đồng ý!"
Nghe được lời của các đồng nghiệp, sắc mặt quản lý Triệu không biết có bao nhiêu khó coi.
Những người này, trước kia không phải đều nhằm vào nhân viên mới ư, hiện tại thì sao, một chút nguyên tắc cũng không có!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro