Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Nhận ra tôi rồi sao?
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
"Anh, làm sao bây giờ ...."
Nhìn thấy Thẩm Minh bị thương thành ra như vậy, Thẩm Họa vừa nóng vừa giận, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thẩm Minh dùng tay lau đi vết máu ở khóe miệng, hạ giọng nói: "Tiểu Họa, đi mau, trở về thông báo chú hai."
"Nhưng anh...." Thẩm Họa lo lắng anh ta thua thiệt, cho nên do dự bất định.
"Anh không sao, em mau đi, hiện tại sợ rằng chỉ có chú hai mới có thể giải quyết chuyện này." Thẩm Minh ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, không thể không nghĩ phương pháp để đối phó.
"Vậy được! Anh, anh cẩn thận một chút, em đi ngay đây ...." Thẩm Họa nói xong, quay đầu bước đi.
Thấy cô ta sắp đi, Thẩm Chanh đưa tay liền ngăn cô ta lại, "Đừng nha! Tôi vẫn đang chờ cô bắt đền mà."
Cô cười như không cười nhìn Thẩm Họa, nhìn sắc mặt của cô ta biến từ trắng xanh, lại biến từ xanh thành trắng.
Người phụ nữ này vẫn giống như năm đó, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Đến bây giờ Thẩm Chanh vẫn còn còn nhớ rõ, khi còn bé, mỗi một lần Thẩm Họa phạm sai lầm, mỗi một lần đắc tội người khác, cũng sẽ đẩy cô đi ra ngoài, để cô làm người chết thế.
Là cô quá nể tình, lần lượt thay Thẩm Họa giải quyết phiền toái, luôn chọc ông nội tức giận đến nằm liệt giường không dậy nổi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy là vì cái gì?
Nếu như là vì duy trì cái nhà kia, vậy cần gì đâu chứ?
Là bởi vì cô lần lượt mềm lòng, mới khiến cho những kẻ địch kia có cơ hội lợi dùng.
"Chuyện bắt đền tự nhiên sẽ có người nói với cô, thời gian của tôi quý báu, không cần phải lãng phí ở trên người của cô." Thẩm Họa cau mày, ánh mắt lành lạnh đảo qua ở trên người Thẩm Chanh, "Làm phiền nhường một chút."
"Nhường? Nếu như tôi nói không thì sao."
Là cô ta chọn gây chuyện trước, bây giờ còn chưa giải quyết đã muốn rời đi? Nào có chuyện tốt như vậy!
Thẩm Họa cảnh giác nhìn cô, "Vậy cô muốn như thế nào?"
"Muốn như thế nào?" Thẩm Chanh gió thoảng mây trôi nhìn cô, môi hồng cong lên, "Muốn đánh cô!"
Nói xong, giơ tay lên liền cho Thẩm Họa một cái tát.
Thẩm Họa bị đánh đến choáng váng, sững sờ nhìn cô, đến khi trên gương mặt truyền đến đau đớn nóng hừng hực, cô ta mới sực tỉnh, lớn tiếng rống lên: "Cô dựa vào cái gì đánh người!"
"Dựa vào tôi nhìn cô không vừa mắt." Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, "Hơn nữa tôi có cũng không phải người, là bại hoại lịch sự."
Loại người này, chỉ có thân thể thôi, linh hồn, trong lòng, đều là xấu xí không chịu nổi.
"Cô...."
"Tôi thế nào?"
Thẩm Chanh đang cười, nhưng nụ cười cũng không đạt đến đáy mắt.
"Cô.... không nên quá phận ...."
"Tôi chính là quá phận như vậy!"
Thẩm Chanh nói xong, lần nữa đưa tay.
Nhưng trước khi tay của cô rơi xuống lần nữa, Thẩm Minh nhanh hơn cô một bước, đưa tay kéo Thẩm Họa ra phía sau.
Thẩm Minh lại không tránh khỏi, liền trúng một cái tát nặng nề.
Thẩm Chanh thấy thế, phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ, "Khá khen cho anh em tình thâm!"
Nhìn thấy bộ dạng Thẩm Chanh ở khoảng cách gần, Thẩm Minh rõ ràng giật mình một chút, thậm chí là quên mất đau rát trên mặt....
"Sao? Có phải là cảm thấy tôi nhìn rất quen mắt không?" Thẩm Chanh như là đã nhìn thấu tâm tư của anh ta, mở miệng cười.
Thẩm Minh nhìn chằm chằm cô.
Anh ta cho là mình bị hoa mắt, nhận nhầm người, nhưng sự thật nói cho anh ta biết, hoàn toàn không phải.
Khuôn mặt không trang điểm chút nào lại xinh đẹp đến mức khiến người khiếp sợ, anh ta quá quen thuộc rồi.
Cho dù là qua sáu năm, anh ta cũng còn nhớ kỹ rõ ràng gương mặt đó.
Anh ta chưa bao giờ tin tưởng trên đời này sẽ có hai người tướng mạo hoàn toàn giống nhau, cho nên chỉ có một khẳng định.
"Nhận ra tôi rồi sao?"
Thẩm Chanh cứ nhìn anh ta như thế, ánh mắt này nhìn như mang theo ý cười, nhưng lại không có chút nhiệt độ, giống như dao găm sắc bén, có thể cắt da người, mở xương ra, khoét nội tạng.
"Anh, làm sao bây giờ ...."
Nhìn thấy Thẩm Minh bị thương thành ra như vậy, Thẩm Họa vừa nóng vừa giận, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thẩm Minh dùng tay lau đi vết máu ở khóe miệng, hạ giọng nói: "Tiểu Họa, đi mau, trở về thông báo chú hai."
"Nhưng anh...." Thẩm Họa lo lắng anh ta thua thiệt, cho nên do dự bất định.
"Anh không sao, em mau đi, hiện tại sợ rằng chỉ có chú hai mới có thể giải quyết chuyện này." Thẩm Minh ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, không thể không nghĩ phương pháp để đối phó.
"Vậy được! Anh, anh cẩn thận một chút, em đi ngay đây ...." Thẩm Họa nói xong, quay đầu bước đi.
Thấy cô ta sắp đi, Thẩm Chanh đưa tay liền ngăn cô ta lại, "Đừng nha! Tôi vẫn đang chờ cô bắt đền mà."
Cô cười như không cười nhìn Thẩm Họa, nhìn sắc mặt của cô ta biến từ trắng xanh, lại biến từ xanh thành trắng.
Người phụ nữ này vẫn giống như năm đó, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Đến bây giờ Thẩm Chanh vẫn còn còn nhớ rõ, khi còn bé, mỗi một lần Thẩm Họa phạm sai lầm, mỗi một lần đắc tội người khác, cũng sẽ đẩy cô đi ra ngoài, để cô làm người chết thế.
Là cô quá nể tình, lần lượt thay Thẩm Họa giải quyết phiền toái, luôn chọc ông nội tức giận đến nằm liệt giường không dậy nổi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy là vì cái gì?
Nếu như là vì duy trì cái nhà kia, vậy cần gì đâu chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là bởi vì cô lần lượt mềm lòng, mới khiến cho những kẻ địch kia có cơ hội lợi dùng.
"Chuyện bắt đền tự nhiên sẽ có người nói với cô, thời gian của tôi quý báu, không cần phải lãng phí ở trên người của cô." Thẩm Họa cau mày, ánh mắt lành lạnh đảo qua ở trên người Thẩm Chanh, "Làm phiền nhường một chút."
"Nhường? Nếu như tôi nói không thì sao."
Là cô ta chọn gây chuyện trước, bây giờ còn chưa giải quyết đã muốn rời đi? Nào có chuyện tốt như vậy!
Thẩm Họa cảnh giác nhìn cô, "Vậy cô muốn như thế nào?"
"Muốn như thế nào?" Thẩm Chanh gió thoảng mây trôi nhìn cô, môi hồng cong lên, "Muốn đánh cô!"
Nói xong, giơ tay lên liền cho Thẩm Họa một cái tát.
Thẩm Họa bị đánh đến choáng váng, sững sờ nhìn cô, đến khi trên gương mặt truyền đến đau đớn nóng hừng hực, cô ta mới sực tỉnh, lớn tiếng rống lên: "Cô dựa vào cái gì đánh người!"
"Dựa vào tôi nhìn cô không vừa mắt." Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, "Hơn nữa tôi có cũng không phải người, là bại hoại lịch sự."
Loại người này, chỉ có thân thể thôi, linh hồn, trong lòng, đều là xấu xí không chịu nổi.
"Cô...."
"Tôi thế nào?"
Thẩm Chanh đang cười, nhưng nụ cười cũng không đạt đến đáy mắt.
"Cô.... không nên quá phận ...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi chính là quá phận như vậy!"
Thẩm Chanh nói xong, lần nữa đưa tay.
Nhưng trước khi tay của cô rơi xuống lần nữa, Thẩm Minh nhanh hơn cô một bước, đưa tay kéo Thẩm Họa ra phía sau.
Thẩm Minh lại không tránh khỏi, liền trúng một cái tát nặng nề.
Thẩm Chanh thấy thế, phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ, "Khá khen cho anh em tình thâm!"
Nhìn thấy bộ dạng Thẩm Chanh ở khoảng cách gần, Thẩm Minh rõ ràng giật mình một chút, thậm chí là quên mất đau rát trên mặt....
"Sao? Có phải là cảm thấy tôi nhìn rất quen mắt không?" Thẩm Chanh như là đã nhìn thấu tâm tư của anh ta, mở miệng cười.
Thẩm Minh nhìn chằm chằm cô.
Anh ta cho là mình bị hoa mắt, nhận nhầm người, nhưng sự thật nói cho anh ta biết, hoàn toàn không phải.
Khuôn mặt không trang điểm chút nào lại xinh đẹp đến mức khiến người khiếp sợ, anh ta quá quen thuộc rồi.
Cho dù là qua sáu năm, anh ta cũng còn nhớ kỹ rõ ràng gương mặt đó.
Anh ta chưa bao giờ tin tưởng trên đời này sẽ có hai người tướng mạo hoàn toàn giống nhau, cho nên chỉ có một khẳng định.
"Nhận ra tôi rồi sao?"
Thẩm Chanh cứ nhìn anh ta như thế, ánh mắt này nhìn như mang theo ý cười, nhưng lại không có chút nhiệt độ, giống như dao găm sắc bén, có thể cắt da người, mở xương ra, khoét nội tạng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro