Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Nữ hầu còn có loại 'phục vụ đặc biệt' này.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Hơn nữa bộ dáng Thi Ngạo Tước cũng không muốn cho cô chỉ thị, ngược lại làm cho Tô Cửu Y cảm thấy anh đang xem kịch vui.
Cái quỷ gì, chẳng lẽ muốn cô nói cho người ta cô chỉ là nữ hầu trong nhà Thi Ngạo Tước, sau đó bị kéo tới coi như bạn gái tạm thời ư!
Ngay tại lúc cô không biết nên làm thế nào cho phải, một giọng nói xuất hiện kịp thời cứu vớt cô.
"Này Ức Tầm, đã lâu không gặp." Tần Thiếu Bạch mặc một thân âu phục màu trắng, bên trong phối hợp áo sơmi màu đen, hai viên nút cổ áo bị cởi ra, lộ ra xương đòn vai tinh tế khêu gợi.
Tô Cửu Y nghe tiếng nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Thích Cảnh Nhân đứng bên cạnh anh.
"Anh Thiếu Bạch." Tuy rằng cuộc nói chuyện bị phá hư, nhưng Tiền Ức Tầm vẫn cười lên tiếng chào hỏi với Tần Thiếu Bạch, nhưng đối với Thích Cảnh Nhân phía sau anh, cô ta ngược lại vênh váo đắc ý trào phúng một phen, "Ơ đây không phải tiểu thư pha chế rượu ở Ciaos sao, quang lâm hàn xá thật là làm cho chúng ta e sợ tiếp đãi không chu toàn nha."
"Được rồi Ức Tầm, cháu nhanh qua bên kia tiếp đãi một vài khách mời đi." Tiền lão gia nhíu nhíu mày nói.
Mọi người đều biết Tiền Ức Tầm được nuông chiều từ bé, nói chuyện ở trước mặt trưởng bối cũng thường xuyên không lớn không nhỏ, hôm nay bị ông nội răn dạy, ngược lại cũng không nói gì nữa, bĩu môi liền rời đi.
"Đứa nhỏ này." Tiền lão gia vừa cười nói, "Quá không hiểu chuyện, các người đừng để trong lòng."
"Không có gì bác Tiền." Thích Cảnh Nhân khoát khoát tay, "Thấy thân thể bác vẫn còn rất cường tráng."
"Già rồi không còn dùng được, vẫn là trẻ tuổi được, như vậy các người ăn trước, ta qua bên kia nhìn khách mời."
Tiền lão gia rời đi dưới sự giúp đỡ của người giúp việc, lúc này chỉ còn lại bốn người bọn họ.
"Cửu Y, hôm nay rất đẹp đó." Thích Cảnh Nhân cười đi lên muốn nhấc váy của Tô Cửu Y lên, Tô Cửu Y vừa ngăn cản, vừa trốn, cười hô: "Đừng náo!"
Thích Cảnh Nhân cũng thật sự yên tĩnh lại, cánh tay khoát lên trên bờ vai Tô Cửu Y, nói với hai người đàn ông: "Nhìn thấy không, tôi thấy con nhóc này, ăn mặc tùy tiện cũng đẹp như vậy."
Thi Ngạo Tước mắt điếc tai ngơ, Tần Thiếu Bạch liếc cô ấy một cái.
"Đúng rồi, sao cậu cũng tới đây?" Tô Cửu Y quan sát Thích Cảnh Nhân một phen, cô ấy mặc một váy lụa mỏng trắng thuần, vốn cột đuôi ngựa cao cao giờ đã xõa xuống, uốn thành cuộn sóng.
"Rảnh rỗi nhàm chán đi ra dạo chơi với Tần thiếu gia, nhân tiện ăn nhờ, món đầu bếp nhà họ Tiền làm đặc biệt thơm, rất xa liền ngửi thấy được rồi." Nói xong cô ấy liền đi tới trước bàn cơm bên cạnh, dùng nĩa ăn ghim một phần điểm tâm nhỏ.
"Quả thật rất thơm, " Thi Ngạo Tước cũng khẳng định nói, "Cô cũng đi nếm thử xem?"
Cuối cùng cũng nhận được giải phóng, hơn nữa còn có đồ ngọt mỹ vị, trong nháy mắt tâm trạng Tô Cửu Y trở nên thoải mái hơn.
Chờ sau khi Tô Cửu Y rời đi, Tần Thiếu Bạch đụng vào bả vai Thi Ngạo Tước, cười đến xấu xa: "Chưa bao giờ thấy anh tham gia buổi tiệc lại mang theo bạn gái."
Mặt Thi Ngạo Tước không cảm xúc trả lời: "Chưa bao giờ thấy chú tham gia buổi tiệc mà chỉ ở chung với một người phụ nữ."
Tần Thiếu Bạch bị chận đến á khẩu không trả lời được.
Bên này hai cô gái ăn món điểm tâm ngọt cũng bắt đầu buôn dưa lê với đối phương.
"Tô Cửu Y, vẫn chưa hỏi cậu, cậu và Thi Ngạo Tước có quan hệ gì?" Trong miệng Thích Cảnh Nhân đang nhai điểm tâm, chữ phun ra có chút mơ hồ không rõ, "Lần trước tớ đã cảm thấy hai người các người không đúng."
"Hôm nay tớ là đang làm việc, thân là nữ hầu nhà họ Thi, qua đây làm bạn gái tạm thời của anh ấy." Tô Cửu Y bưng một ly nước trái cây lên, nghiêm trang trả lời.
"Không phải chứ?" Thích Cảnh Nhân khó có thể tin hỏi, "Nữ hầu còn có loại 'phục vụ đặc biệt' này?"
Cái quỷ gì, chẳng lẽ muốn cô nói cho người ta cô chỉ là nữ hầu trong nhà Thi Ngạo Tước, sau đó bị kéo tới coi như bạn gái tạm thời ư!
Ngay tại lúc cô không biết nên làm thế nào cho phải, một giọng nói xuất hiện kịp thời cứu vớt cô.
"Này Ức Tầm, đã lâu không gặp." Tần Thiếu Bạch mặc một thân âu phục màu trắng, bên trong phối hợp áo sơmi màu đen, hai viên nút cổ áo bị cởi ra, lộ ra xương đòn vai tinh tế khêu gợi.
Tô Cửu Y nghe tiếng nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Thích Cảnh Nhân đứng bên cạnh anh.
"Anh Thiếu Bạch." Tuy rằng cuộc nói chuyện bị phá hư, nhưng Tiền Ức Tầm vẫn cười lên tiếng chào hỏi với Tần Thiếu Bạch, nhưng đối với Thích Cảnh Nhân phía sau anh, cô ta ngược lại vênh váo đắc ý trào phúng một phen, "Ơ đây không phải tiểu thư pha chế rượu ở Ciaos sao, quang lâm hàn xá thật là làm cho chúng ta e sợ tiếp đãi không chu toàn nha."
"Được rồi Ức Tầm, cháu nhanh qua bên kia tiếp đãi một vài khách mời đi." Tiền lão gia nhíu nhíu mày nói.
Mọi người đều biết Tiền Ức Tầm được nuông chiều từ bé, nói chuyện ở trước mặt trưởng bối cũng thường xuyên không lớn không nhỏ, hôm nay bị ông nội răn dạy, ngược lại cũng không nói gì nữa, bĩu môi liền rời đi.
"Đứa nhỏ này." Tiền lão gia vừa cười nói, "Quá không hiểu chuyện, các người đừng để trong lòng."
"Không có gì bác Tiền." Thích Cảnh Nhân khoát khoát tay, "Thấy thân thể bác vẫn còn rất cường tráng."
"Già rồi không còn dùng được, vẫn là trẻ tuổi được, như vậy các người ăn trước, ta qua bên kia nhìn khách mời."
Tiền lão gia rời đi dưới sự giúp đỡ của người giúp việc, lúc này chỉ còn lại bốn người bọn họ.
"Cửu Y, hôm nay rất đẹp đó." Thích Cảnh Nhân cười đi lên muốn nhấc váy của Tô Cửu Y lên, Tô Cửu Y vừa ngăn cản, vừa trốn, cười hô: "Đừng náo!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thích Cảnh Nhân cũng thật sự yên tĩnh lại, cánh tay khoát lên trên bờ vai Tô Cửu Y, nói với hai người đàn ông: "Nhìn thấy không, tôi thấy con nhóc này, ăn mặc tùy tiện cũng đẹp như vậy."
Thi Ngạo Tước mắt điếc tai ngơ, Tần Thiếu Bạch liếc cô ấy một cái.
"Đúng rồi, sao cậu cũng tới đây?" Tô Cửu Y quan sát Thích Cảnh Nhân một phen, cô ấy mặc một váy lụa mỏng trắng thuần, vốn cột đuôi ngựa cao cao giờ đã xõa xuống, uốn thành cuộn sóng.
"Rảnh rỗi nhàm chán đi ra dạo chơi với Tần thiếu gia, nhân tiện ăn nhờ, món đầu bếp nhà họ Tiền làm đặc biệt thơm, rất xa liền ngửi thấy được rồi." Nói xong cô ấy liền đi tới trước bàn cơm bên cạnh, dùng nĩa ăn ghim một phần điểm tâm nhỏ.
"Quả thật rất thơm, " Thi Ngạo Tước cũng khẳng định nói, "Cô cũng đi nếm thử xem?"
Cuối cùng cũng nhận được giải phóng, hơn nữa còn có đồ ngọt mỹ vị, trong nháy mắt tâm trạng Tô Cửu Y trở nên thoải mái hơn.
Chờ sau khi Tô Cửu Y rời đi, Tần Thiếu Bạch đụng vào bả vai Thi Ngạo Tước, cười đến xấu xa: "Chưa bao giờ thấy anh tham gia buổi tiệc lại mang theo bạn gái."
Mặt Thi Ngạo Tước không cảm xúc trả lời: "Chưa bao giờ thấy chú tham gia buổi tiệc mà chỉ ở chung với một người phụ nữ."
Tần Thiếu Bạch bị chận đến á khẩu không trả lời được.
Bên này hai cô gái ăn món điểm tâm ngọt cũng bắt đầu buôn dưa lê với đối phương.
"Tô Cửu Y, vẫn chưa hỏi cậu, cậu và Thi Ngạo Tước có quan hệ gì?" Trong miệng Thích Cảnh Nhân đang nhai điểm tâm, chữ phun ra có chút mơ hồ không rõ, "Lần trước tớ đã cảm thấy hai người các người không đúng."
"Hôm nay tớ là đang làm việc, thân là nữ hầu nhà họ Thi, qua đây làm bạn gái tạm thời của anh ấy." Tô Cửu Y bưng một ly nước trái cây lên, nghiêm trang trả lời.
"Không phải chứ?" Thích Cảnh Nhân khó có thể tin hỏi, "Nữ hầu còn có loại 'phục vụ đặc biệt' này?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro