Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Ông đây không tỉnh táo nổi!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Mà cũng trong lúc này, internet tập đoàn Đế Cảnh bị người xâm nhập.
Tất cả máy vi tính các bộ phận đều xuất hiện màn hình xanh, trên xuống biểu hiện ra một dòng chữ to: Dùng toàn bộ gia sản của anh.... Cộng thêm mệnh, để đổi người phụ nữ và đứa nhỏ của anh! Anh có thể do dự, nhưng chờ đợi anh sẽ là hai mạng! - Mị Cửu Môn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên dưới công ty đều lâm vào trong khủng hoảng.
Mị Cửu Môn, một tổ chức khủng bố thần bí nhất của nước A.
Nghe nói, trong tổ chức có mười vạn sát thủ, đặc công.
Mà sứ mạng của tất cả sát thủ hoặc là đặc công, là nghĩ cách trong thời gian ngắn nhất là tổ chức sáng lập ra tài phú cường đại nhất.
Bây giờ Mị Cửu Môn, gần như đã không có người nào dám chống lại.
Két....
Tiếng thắng xe phá vỡ ở phía chân trời.
Thi Vực bước xuống từ trên xe, đầu tiên là xông lên lầu, dùng một cước đá văng cửa phòng đóng chặt ra!
Chỉ tiếc, trong phòng lộn xộn đã không có bóng dáng của Thẩm Chanh.
Trái tim chợt kéo căng, con ngươi cũng nhuộm lên một lớp đỏ đậm.
Đột nhiên, anh hung hăng đập một quyền vào trên cửa sổ thủy tinh.
Đáng chết!
Là anh chủ quan!
Da thịt trên đốt ngón tay bị rách, máu rỉ ra từ bên trong, đỏ rực chói mắt.
Lúc Tần Cận đuổi tới, tay Thi Vực đang đang chảy máu, nhưng anh lại không thèm để ý chút nào, đăng nhập hộp thư đã lâu không dùng trên máy vi tính.
Tay bị thương liều mạng trượt con chuột, con ngươi đỏ đậm nhìn máy vi tính chăm chú, không ngừng lật xem mail chưa đọc trong hộp thư.
Dường như muốn kiếm ra cách Mị Cửu Môn muốn giao dịch với anh từ trong hộp thư!
"Anh điên rồi!"
Tần Cận bước nhanh đến phía trước, trực tiếp rút dây nguồn điện máy vi tính.
Thi Vực gần như là phản xạ có điều kiện đứng dậy, cho anh ta một quyền nặng nề.
Trên dưới quanh người anh tản ra lệ khí, sát khí chưa bao giờ có, ngay cả không khí cũng nhuộm lên hơi thở nguy hiểm.
Trên mặt Tần Cận trúng một quyền, lập tức nổi lên một mảnh máu ứ đọng, máu chảy xuống theo khóe miệng của anh ta, anh ta lại xem thường dùng ngón tay lau đi.
"Đối thủ lần này không phải người thường, Mị Cửu Môn, một tổ chức khủng bố chỉ tồn tại trong lời đồn. Coi như anh hao hết tất cả tài nguyên, cũng không thể tra ra được một chút manh mối!"
"Vậy cũng phải tra!"
Thi Vực dường như đã mất đi lý trí, hai mắt gần như sung huyết.
Đối với anh mà nói, cô là toàn bộ của anh, không có cô, tất cả đều không quan trọng.
Cúi người cắm dây nguồn điện vào lần nữa, Tần Cận lại một phát bắt lấy vai của anh, kéo anh lên.
Không nói một lời, vung quyền rơi vào trên mặt của anh: "Kẻ điên! Bình tĩnh một chút!"
Thế nhưng một quyền, lại không có đánh tỉnh Thi Vực.
"Ông đây không tỉnh táo nổi!"
Lần đầu tiên, Thi Vực dùng hai chữ ông đây.
Có thể nghĩ, hiện tại anh đã mất trí đến trình độ nào.
Anh cứ thế đứng ở bên cạnh tủ rượu, tiện tay nắm một ly rượu lên, trên tay tụ lực, ly rượu vỡ thành bột phấn.
Mảnh vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn tay của anh, vạch ra vô số đạo vết nứt.
Máu đỏ hồng, thuận theo vết nứt của anh, nhỏ từng giọt từng giọt xuống ....
Anh có chút bất lực dựa vào trên tủ rượu, chậm rãi khép mắt lại, bàn tay luôn nắm chặt từ từ buông lỏng, mảnh vụn thủy tinh dính máu rơi xuống sàn nhà.
Trên khuôn mặt tuấn ngạn như đao khắc, nụ cười hiện ra rất nhạt, môi mỏng nhẹ nhàng mím động, "Mị Cửu Môn ...."
Máu vẫn đang không ngừng chảy, nhưng anh lại không biết đau.
Tần Cận lục tung trong phòng, rốt cuộc tìm được hòm thuốc.
Nhanh chóng lấy thuốc đỏ và băng gạc ra, tiến lên xử lý đơn giản vết thương cho anh, trừ độc xong, liền băng bó lung tung một trận.
Mà cũng trong lúc này, internet tập đoàn Đế Cảnh bị người xâm nhập.
Tất cả máy vi tính các bộ phận đều xuất hiện màn hình xanh, trên xuống biểu hiện ra một dòng chữ to: Dùng toàn bộ gia sản của anh.... Cộng thêm mệnh, để đổi người phụ nữ và đứa nhỏ của anh! Anh có thể do dự, nhưng chờ đợi anh sẽ là hai mạng! - Mị Cửu Môn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên dưới công ty đều lâm vào trong khủng hoảng.
Mị Cửu Môn, một tổ chức khủng bố thần bí nhất của nước A.
Nghe nói, trong tổ chức có mười vạn sát thủ, đặc công.
Mà sứ mạng của tất cả sát thủ hoặc là đặc công, là nghĩ cách trong thời gian ngắn nhất là tổ chức sáng lập ra tài phú cường đại nhất.
Bây giờ Mị Cửu Môn, gần như đã không có người nào dám chống lại.
Két....
Tiếng thắng xe phá vỡ ở phía chân trời.
Thi Vực bước xuống từ trên xe, đầu tiên là xông lên lầu, dùng một cước đá văng cửa phòng đóng chặt ra!
Chỉ tiếc, trong phòng lộn xộn đã không có bóng dáng của Thẩm Chanh.
Trái tim chợt kéo căng, con ngươi cũng nhuộm lên một lớp đỏ đậm.
Đột nhiên, anh hung hăng đập một quyền vào trên cửa sổ thủy tinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng chết!
Là anh chủ quan!
Da thịt trên đốt ngón tay bị rách, máu rỉ ra từ bên trong, đỏ rực chói mắt.
Lúc Tần Cận đuổi tới, tay Thi Vực đang đang chảy máu, nhưng anh lại không thèm để ý chút nào, đăng nhập hộp thư đã lâu không dùng trên máy vi tính.
Tay bị thương liều mạng trượt con chuột, con ngươi đỏ đậm nhìn máy vi tính chăm chú, không ngừng lật xem mail chưa đọc trong hộp thư.
Dường như muốn kiếm ra cách Mị Cửu Môn muốn giao dịch với anh từ trong hộp thư!
"Anh điên rồi!"
Tần Cận bước nhanh đến phía trước, trực tiếp rút dây nguồn điện máy vi tính.
Thi Vực gần như là phản xạ có điều kiện đứng dậy, cho anh ta một quyền nặng nề.
Trên dưới quanh người anh tản ra lệ khí, sát khí chưa bao giờ có, ngay cả không khí cũng nhuộm lên hơi thở nguy hiểm.
Trên mặt Tần Cận trúng một quyền, lập tức nổi lên một mảnh máu ứ đọng, máu chảy xuống theo khóe miệng của anh ta, anh ta lại xem thường dùng ngón tay lau đi.
"Đối thủ lần này không phải người thường, Mị Cửu Môn, một tổ chức khủng bố chỉ tồn tại trong lời đồn. Coi như anh hao hết tất cả tài nguyên, cũng không thể tra ra được một chút manh mối!"
"Vậy cũng phải tra!"
Thi Vực dường như đã mất đi lý trí, hai mắt gần như sung huyết.
Đối với anh mà nói, cô là toàn bộ của anh, không có cô, tất cả đều không quan trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cúi người cắm dây nguồn điện vào lần nữa, Tần Cận lại một phát bắt lấy vai của anh, kéo anh lên.
Không nói một lời, vung quyền rơi vào trên mặt của anh: "Kẻ điên! Bình tĩnh một chút!"
Thế nhưng một quyền, lại không có đánh tỉnh Thi Vực.
"Ông đây không tỉnh táo nổi!"
Lần đầu tiên, Thi Vực dùng hai chữ ông đây.
Có thể nghĩ, hiện tại anh đã mất trí đến trình độ nào.
Anh cứ thế đứng ở bên cạnh tủ rượu, tiện tay nắm một ly rượu lên, trên tay tụ lực, ly rượu vỡ thành bột phấn.
Mảnh vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn tay của anh, vạch ra vô số đạo vết nứt.
Máu đỏ hồng, thuận theo vết nứt của anh, nhỏ từng giọt từng giọt xuống ....
Anh có chút bất lực dựa vào trên tủ rượu, chậm rãi khép mắt lại, bàn tay luôn nắm chặt từ từ buông lỏng, mảnh vụn thủy tinh dính máu rơi xuống sàn nhà.
Trên khuôn mặt tuấn ngạn như đao khắc, nụ cười hiện ra rất nhạt, môi mỏng nhẹ nhàng mím động, "Mị Cửu Môn ...."
Máu vẫn đang không ngừng chảy, nhưng anh lại không biết đau.
Tần Cận lục tung trong phòng, rốt cuộc tìm được hòm thuốc.
Nhanh chóng lấy thuốc đỏ và băng gạc ra, tiến lên xử lý đơn giản vết thương cho anh, trừ độc xong, liền băng bó lung tung một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro