Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Ông xã, tối nay cầu nghỉ ngơi!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
"Em không có cắn anh à?"
Đối mặt với chất vấn của cô, Thi Vực đã trả lời như vậy, bộ dạng bình tĩnh nhàn nhã này, cùng với đàn ông hung mãnh như thú vừa rồi, cứ tưởng như hai người.
Thẩm Chanh dựa vào trên cửa sổ, nhíu mày ngắm nhìn người đàn ông trước mặt: "Em cắn anh là bởi vì anh cắn em trước, hôn thì hôn, anh cắn người làm gì?"
Nhìn cánh môi kiều diễm ướt át kia của cô, anh giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn, lòng ngón tay có chút thô ráp in dấu ở phía trên, hơi ngứa, tê tê một chút.
Giống như là lông vũ cào ở trong lòng, có một loại cảm giác mầu nhiệm nói không nên lời.
Thẩm Chanh đẩy bàn tay không an phận của anh ra, sau đó chuyển sang vị trí bên cạnh một chút.
Nhìn cử động của cô, Thi Vực không nhịn được khơi gợi khóe môi lên, nhìn cô thật sâu, "Ai biểu em giày vò như vậy, khiến anh đụng đến em một chút liền muốn ôm em, hôn em, cắn em, làm em."
Anh nói hai chữ cuối cùng đến đặc biệt nặng, ngoài nghiền ngẫm lại mang theo vài phần hương vị khiêu khích.
Thẩm Chanh hiểu anh rất rõ.
Lúc anh nói mỗi một câu đều ẩn giấu mục đích, kể cả câu vừa rồi, ôm em, hôn em, cắn em, làm em.
Ba cái trước đã xong, nói cách khác, kế tiếp chính là làm.
"Không phải nói còn phải ở nước ngoài mấy ngày ư, sao lại trở về rồi?" Cô dời chủ đề.
Nghe cô hỏi như vậy, Thi Vực giương nhẹ khóe môi, cười như không cười: "Tại sao anh trở về, chẳng lẽ em không biết?"
"Không biết."
"Nếu như anh nhớ không lầm, kỳ kinh nguyệt của em sắp đến rồi. Hơn nữa hai tháng gần đây đều rất đúng ngày, không tới trước cũng không tới muộn." Anh cười khẽ: "Nếu như anh không trở về trước thời gian hành kinh của em, vậy anh có ít nhất mười ngày không thể hoan ái với em rồi."
"Anh có biết xấu hổ hay không? Kỳ kinh nguyệt của em mà anh cũng nhớ! Còn có hoan ái, lúc anh nói hai chữ đó mà không cảm thấy ngượng ngùng ư?"
Nói ngủ thì thôi đi, làm cũng bỏ đi, hiện tại anh lại có thể dùng tới hai chữ hoan ái!
Còn nhớ kỳ kinh nguyệt của cô!
"Ngượng ngùng?" Anh híp híp mắt: "Nam hoan nữ ái, chẳng lẽ không phải là hoan ái? Hay em còn muốn anh nói trực tiếp hơn một chút .... Làm yêu."
"...."
Làm ông bác anh!
Ra nước ngoài một chuyến, trình độ không biết xấu hổ lại tăng cao mấy cấp bậc.
Thi Vực đột nhiên đưa tay kéo cô tới, dùng ngón tay nâng cằm thon của cô lên, để cho cô nhìn thẳng anh.
"Có nhớ đến anh?"
Giọng nói sâu lắng vang lên, dường như có thể nhiễu loạn tâm trí người ta
Bị anh giữ cằm, Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, ánh mắt không có né tránh, "Nếu nhớ, thì như thế nào?"
"Ừ ...." Anh cúi đầu trầm tư mấy giây, sau đó mím động môi mỏng: "Nếu nhớ..., tối nay làm em một lần, tư thế do em chọn."
"Vậy không nhớ thì sao?" Làm một người vươn lên, Thẩm Chanh không "xấu hổ" hỏi.
"Không nhớ, vậy thì làm đến anh hài lòng mới thôi, đồng thời tặng kèm em mười tư thế độ khó cao."
Trong đôi mắt thăm sâu, bao hàm nụ cười sâu không lường được, khiến người ta đoán không ra tâm trạng giây phút này của anh là gì.
"Độ khó cao? Có bao nhiêu khó?" Người phụ nữ nào đó tiếp tục hỏi.
"Đứng ngồi nằm ...."
"Ngừng!"
Mới nghe anh nói ba tư thế, Thẩm Chanh đã liên tưởng đến tư thế độ khó cao chỉ có trong những phim hành động kia.
Nếu thật dùng những tư thế kia, chắc hẳn cô ba ngày không xuống giường được!
"Có nhớ đến anh không?" Anh lại lặp lại vấn đề vừa rồi lần nữa.
"Nhớ nha." Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp nhào tới ôm lấy eo của anh, kề mặt ở lồng ngực của anh, như con mèo nhỏ ôn nhu ngoan ngoãn cọ cọ, "Ông xã, tối nay cầu nghỉ ngơi!"
Đối mặt với chất vấn của cô, Thi Vực đã trả lời như vậy, bộ dạng bình tĩnh nhàn nhã này, cùng với đàn ông hung mãnh như thú vừa rồi, cứ tưởng như hai người.
Thẩm Chanh dựa vào trên cửa sổ, nhíu mày ngắm nhìn người đàn ông trước mặt: "Em cắn anh là bởi vì anh cắn em trước, hôn thì hôn, anh cắn người làm gì?"
Nhìn cánh môi kiều diễm ướt át kia của cô, anh giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn, lòng ngón tay có chút thô ráp in dấu ở phía trên, hơi ngứa, tê tê một chút.
Giống như là lông vũ cào ở trong lòng, có một loại cảm giác mầu nhiệm nói không nên lời.
Thẩm Chanh đẩy bàn tay không an phận của anh ra, sau đó chuyển sang vị trí bên cạnh một chút.
Nhìn cử động của cô, Thi Vực không nhịn được khơi gợi khóe môi lên, nhìn cô thật sâu, "Ai biểu em giày vò như vậy, khiến anh đụng đến em một chút liền muốn ôm em, hôn em, cắn em, làm em."
Anh nói hai chữ cuối cùng đến đặc biệt nặng, ngoài nghiền ngẫm lại mang theo vài phần hương vị khiêu khích.
Thẩm Chanh hiểu anh rất rõ.
Lúc anh nói mỗi một câu đều ẩn giấu mục đích, kể cả câu vừa rồi, ôm em, hôn em, cắn em, làm em.
Ba cái trước đã xong, nói cách khác, kế tiếp chính là làm.
"Không phải nói còn phải ở nước ngoài mấy ngày ư, sao lại trở về rồi?" Cô dời chủ đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe cô hỏi như vậy, Thi Vực giương nhẹ khóe môi, cười như không cười: "Tại sao anh trở về, chẳng lẽ em không biết?"
"Không biết."
"Nếu như anh nhớ không lầm, kỳ kinh nguyệt của em sắp đến rồi. Hơn nữa hai tháng gần đây đều rất đúng ngày, không tới trước cũng không tới muộn." Anh cười khẽ: "Nếu như anh không trở về trước thời gian hành kinh của em, vậy anh có ít nhất mười ngày không thể hoan ái với em rồi."
"Anh có biết xấu hổ hay không? Kỳ kinh nguyệt của em mà anh cũng nhớ! Còn có hoan ái, lúc anh nói hai chữ đó mà không cảm thấy ngượng ngùng ư?"
Nói ngủ thì thôi đi, làm cũng bỏ đi, hiện tại anh lại có thể dùng tới hai chữ hoan ái!
Còn nhớ kỳ kinh nguyệt của cô!
"Ngượng ngùng?" Anh híp híp mắt: "Nam hoan nữ ái, chẳng lẽ không phải là hoan ái? Hay em còn muốn anh nói trực tiếp hơn một chút .... Làm yêu."
"...."
Làm ông bác anh!
Ra nước ngoài một chuyến, trình độ không biết xấu hổ lại tăng cao mấy cấp bậc.
Thi Vực đột nhiên đưa tay kéo cô tới, dùng ngón tay nâng cằm thon của cô lên, để cho cô nhìn thẳng anh.
"Có nhớ đến anh?"
Giọng nói sâu lắng vang lên, dường như có thể nhiễu loạn tâm trí người ta
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị anh giữ cằm, Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, ánh mắt không có né tránh, "Nếu nhớ, thì như thế nào?"
"Ừ ...." Anh cúi đầu trầm tư mấy giây, sau đó mím động môi mỏng: "Nếu nhớ..., tối nay làm em một lần, tư thế do em chọn."
"Vậy không nhớ thì sao?" Làm một người vươn lên, Thẩm Chanh không "xấu hổ" hỏi.
"Không nhớ, vậy thì làm đến anh hài lòng mới thôi, đồng thời tặng kèm em mười tư thế độ khó cao."
Trong đôi mắt thăm sâu, bao hàm nụ cười sâu không lường được, khiến người ta đoán không ra tâm trạng giây phút này của anh là gì.
"Độ khó cao? Có bao nhiêu khó?" Người phụ nữ nào đó tiếp tục hỏi.
"Đứng ngồi nằm ...."
"Ngừng!"
Mới nghe anh nói ba tư thế, Thẩm Chanh đã liên tưởng đến tư thế độ khó cao chỉ có trong những phim hành động kia.
Nếu thật dùng những tư thế kia, chắc hẳn cô ba ngày không xuống giường được!
"Có nhớ đến anh không?" Anh lại lặp lại vấn đề vừa rồi lần nữa.
"Nhớ nha." Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp nhào tới ôm lấy eo của anh, kề mặt ở lồng ngực của anh, như con mèo nhỏ ôn nhu ngoan ngoãn cọ cọ, "Ông xã, tối nay cầu nghỉ ngơi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro