Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Tại sao Thi Ngạo Tước phải treo loại bức tranh này trong phòng làm việc?
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Thi Ngạo Tước nhíu nhíu mày không để ý đến cô nữa, ánh mắt đã rơi vào trên bản vẽ bên cạnh.
.... Đây là một bức tranh có vài đường cong hơi đơn giản, cũng không phải đặc biệt tinh tế, nhìn có vẻ giống như là nhất thời cao hứng tùy tính vẽ ra.
"Đây là em vẽ?" Thi Ngạo Tước hỏi.
Tô Cửu Y gật gật đầu nói: "Đúng vậy, vừa rồi lúc quét dọn phòng vẽ tranh của anh nhất thời không nhịn được, liền vẽ mấy con mèo con."
"Đều cùng một dáng vẻ, thật ra em không cần phải vẽ đến mấy con." Anh chẳng chút nương tình vạch trần cô, cuối cùng chỉ ra trọng điểm, "Hơn nữa đường cong bức tranh này cũng quá sơ sài rồi."
Tô Cửu Y không quá cao hứng nói: "Tôi cũng không phải hoạ sĩ chuyên nghiệp, tôi đã rất nghiêm túc vẽ rồi... bộ dáng này cũng giống một con mèo."
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Ngạo Tước, cô lại nói: "Bỏ đi, dù sao anh cũng không có ý định muốn, vậy tôi cầm về phòng là được rồi."
Ai ngờ lúc cô muốn cầm bức tranh lên, Thi Ngạo Tước đột nhiên nâng cao tay, giữa hai người vốn là tồn tại chênh lệch rất lớn ở phương diện chiều cao, bởi vì như vậy cô lại càng không với tới nổi tay áo của Thi Ngạo Tước.
"Ai nói tôi không muốn?" Thi Ngạo Tước nhíu mày nhìn cô.
Tô Cửu Y nghe tiếng, bỏ tay xuống, sau đó "Nha" một tiếng.
Thi Ngạo Tước lại liếc nhìn đánh giá bức họa kia lần nữa, thật ra cũng không phải là quá kém, sửa sang lại một chút cũng có thể lấy ra bán được, anh lái sang chuyện khác: "Em quét dọn phòng tranh xong chưa, bị quản sự biết chính là sẽ trừ tiền thưởng."
"Ây da không tốt." Một câu của anh khiến Tô Cửu Y nhận ra mình vẫn chưa làm xong công việc, "Cái kia, Tước thiếu, tôi đi làm việc trước đây."
Nói xong, cầm khăn mặt và thùng nước vội vàng chạy đi.
Thi Ngạo Tước nhìn bức tranh trên tay, trầm lắng suy tư.
Ba ngày sau, trợ lý Thi Ngạo Tước nhận được điện thoại của Bạch Nhã, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm muốn bán nhãn hiệu của mình.
Thật ra Thi Ngạo Tước nói ra điều kiện rất tốt, tuy nói là thu mua, nhưng anh đồng ý để Bạch Nhã tiếp tục làm quản lý Xiro, hơn nữa còn sẽ trợ giúp nhãn hiệu của cô thông qua một con đường nhất định đánh vào thị trường nước ngoài.
Cẩn thận đọc hết hợp đồng rốt cuộc Bạch Nhã cũng biết, tại sao lúc Thi Ngạo Tước hẹn cô lại có tự tin như vậy, giống như biết mình nhất định sẽ đáp ứng ký kết.
Điều kiện hấp dẫn như vậy, không có người bình thường nào có thể chống đỡ chịu đựng được đi.
Sau khi đi đến công ty, tiếp đãi cô là trợ lý của Thi Ngạo Tước, anh ta cười mở cửa phòng làm việc ra cho cô, lễ phép khom người nói: "Làm phiền Bạch tiểu thư chờ một lát, tổng giám đốc đang họp."
Bạch Nhã gật gật đầu đi vào, trợ lý dò hỏi cần đồ uống gì.
"Cà phê là tốt rồi."
"Vâng, xin chờ một chút."
Phòng làm việc trang trí rất đơn giản, một chiếc ghế sofa bằng da màu đen, khay trà bằng thủy tinh trong suốt, phía trên còn đặt một bộ trà cụ quý hiếm.
Đằng sau sofa là bệ cửa sổ, mở rộng ra một khối lớn, trên ban công phủ kín gạch thủy tinh trong suốt đặt mấy chậu cây.
Trên bàn làm việc bày biện laptop chưa khép lại, trên mặt bàn còn đặt bảng tên vàng óng, in chữ tổng giám đốc, là biểu tượng thân phận.
Trên mặt tường màu trắng bên kia treo một bức tránh, mấy chú mèo con vừa liếm láp lông tơ trên mu bàn tay của mình, vừa đè quả bóng chỉ dưới chân, híp mắt lại, nhìn có vẻ có chút lười biếng.
Tác phẩm bức tranh này, ý cảnh rất đẹp, nhưng đường cong phác thảo quá cứng ngắc, thuốc màu vô cùng diễm lệ, rất hiển nhiên cũng không phải xuất ra từ danh tác có tay nghề tinh xảo.
Bạch Nhã đột nhiên rất ngạc nhiên, tại sao Thi Ngạo Tước lại treo loại bức tranh này trong phòng làm việc?
Thi Ngạo Tước nhíu nhíu mày không để ý đến cô nữa, ánh mắt đã rơi vào trên bản vẽ bên cạnh.
.... Đây là một bức tranh có vài đường cong hơi đơn giản, cũng không phải đặc biệt tinh tế, nhìn có vẻ giống như là nhất thời cao hứng tùy tính vẽ ra.
"Đây là em vẽ?" Thi Ngạo Tước hỏi.
Tô Cửu Y gật gật đầu nói: "Đúng vậy, vừa rồi lúc quét dọn phòng vẽ tranh của anh nhất thời không nhịn được, liền vẽ mấy con mèo con."
"Đều cùng một dáng vẻ, thật ra em không cần phải vẽ đến mấy con." Anh chẳng chút nương tình vạch trần cô, cuối cùng chỉ ra trọng điểm, "Hơn nữa đường cong bức tranh này cũng quá sơ sài rồi."
Tô Cửu Y không quá cao hứng nói: "Tôi cũng không phải hoạ sĩ chuyên nghiệp, tôi đã rất nghiêm túc vẽ rồi... bộ dáng này cũng giống một con mèo."
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Ngạo Tước, cô lại nói: "Bỏ đi, dù sao anh cũng không có ý định muốn, vậy tôi cầm về phòng là được rồi."
Ai ngờ lúc cô muốn cầm bức tranh lên, Thi Ngạo Tước đột nhiên nâng cao tay, giữa hai người vốn là tồn tại chênh lệch rất lớn ở phương diện chiều cao, bởi vì như vậy cô lại càng không với tới nổi tay áo của Thi Ngạo Tước.
"Ai nói tôi không muốn?" Thi Ngạo Tước nhíu mày nhìn cô.
Tô Cửu Y nghe tiếng, bỏ tay xuống, sau đó "Nha" một tiếng.
Thi Ngạo Tước lại liếc nhìn đánh giá bức họa kia lần nữa, thật ra cũng không phải là quá kém, sửa sang lại một chút cũng có thể lấy ra bán được, anh lái sang chuyện khác: "Em quét dọn phòng tranh xong chưa, bị quản sự biết chính là sẽ trừ tiền thưởng."
"Ây da không tốt." Một câu của anh khiến Tô Cửu Y nhận ra mình vẫn chưa làm xong công việc, "Cái kia, Tước thiếu, tôi đi làm việc trước đây."
Nói xong, cầm khăn mặt và thùng nước vội vàng chạy đi.
Thi Ngạo Tước nhìn bức tranh trên tay, trầm lắng suy tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba ngày sau, trợ lý Thi Ngạo Tước nhận được điện thoại của Bạch Nhã, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm muốn bán nhãn hiệu của mình.
Thật ra Thi Ngạo Tước nói ra điều kiện rất tốt, tuy nói là thu mua, nhưng anh đồng ý để Bạch Nhã tiếp tục làm quản lý Xiro, hơn nữa còn sẽ trợ giúp nhãn hiệu của cô thông qua một con đường nhất định đánh vào thị trường nước ngoài.
Cẩn thận đọc hết hợp đồng rốt cuộc Bạch Nhã cũng biết, tại sao lúc Thi Ngạo Tước hẹn cô lại có tự tin như vậy, giống như biết mình nhất định sẽ đáp ứng ký kết.
Điều kiện hấp dẫn như vậy, không có người bình thường nào có thể chống đỡ chịu đựng được đi.
Sau khi đi đến công ty, tiếp đãi cô là trợ lý của Thi Ngạo Tước, anh ta cười mở cửa phòng làm việc ra cho cô, lễ phép khom người nói: "Làm phiền Bạch tiểu thư chờ một lát, tổng giám đốc đang họp."
Bạch Nhã gật gật đầu đi vào, trợ lý dò hỏi cần đồ uống gì.
"Cà phê là tốt rồi."
"Vâng, xin chờ một chút."
Phòng làm việc trang trí rất đơn giản, một chiếc ghế sofa bằng da màu đen, khay trà bằng thủy tinh trong suốt, phía trên còn đặt một bộ trà cụ quý hiếm.
Đằng sau sofa là bệ cửa sổ, mở rộng ra một khối lớn, trên ban công phủ kín gạch thủy tinh trong suốt đặt mấy chậu cây.
Trên bàn làm việc bày biện laptop chưa khép lại, trên mặt bàn còn đặt bảng tên vàng óng, in chữ tổng giám đốc, là biểu tượng thân phận.
Trên mặt tường màu trắng bên kia treo một bức tránh, mấy chú mèo con vừa liếm láp lông tơ trên mu bàn tay của mình, vừa đè quả bóng chỉ dưới chân, híp mắt lại, nhìn có vẻ có chút lười biếng.
Tác phẩm bức tranh này, ý cảnh rất đẹp, nhưng đường cong phác thảo quá cứng ngắc, thuốc màu vô cùng diễm lệ, rất hiển nhiên cũng không phải xuất ra từ danh tác có tay nghề tinh xảo.
Bạch Nhã đột nhiên rất ngạc nhiên, tại sao Thi Ngạo Tước lại treo loại bức tranh này trong phòng làm việc?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro