Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Tần Thiếu Bạch thổ lộ
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
"Dễ ngửi." Thích Cảnh Nhân nói.
"Có thể đừng đi không." Tần Thiếu Bạch ôm lấy cô, giống như coi cô là thủy tinh dễ vỡ, cẩn thận che chở.
"Không thể." Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu nhìn anh, "Em không có bất kỳ lý do gì ở lại chỗ này."
"Em có." Tần Thiếu Bạch nhìn thật lâu cô, "Anh thích em, rất thích em, rất thích rất thích em, lý do này có đủ hay không?"
"Không đủ." Thích Cảnh Nhân lắc đầu, ngay sau đó cười, "Cô gái Tần thiếu gia thích không có một trăm cũng có năm mươi, có đủ chia sao?"
"Thích Cảnh Nhân." Tần Thiếu Bạch đẩy cô từ trong lòng ra, sau đó cầm bả vai của cô, cúi đầu nhìn cô, gằn từng chữ: "Đã lâu như vậy, chẳng lẽ em vẫn chưa rõ ràng trái tim của anh sao."
Thích Cảnh Nhân cũng không phải người ngu, làm sao có thể không rõ ràng, một người đàn ông đối tốt với một phụ nữ chỉ có hai lý do, hoặc là coi trọng tư sắc người phụ nữ đó, hoặc là động tình với người phụ nữ đó.
Tần Thiếu Bạch chưa bao giờ làm chuyện quá giới hạn với cô, tuy rằng cũng có lúc thỉnh thoảng sẽ rất thân mật với anh, nhưng lại chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Một người đàn ông có thể làm đến trình độ này, có thể không có mục đích đối tốt với một người phụ nữ, vậy thì chứng minh anh động không chỉ là tình, mà còn có trái tim.
Bấy nhiêu đó, cô cũng có thể cảm nhận được. Nhưng có thể làm thế nào đây? Giữa cô và anh luôn có khoảng cách, không nói đến những chuyện khác, chỉ một điểm cô là người thừa kế chức vị tổng thống đã là một trở ngại lớn.
Thích Cảnh Nhân đưa tay vén tóc bị gió thổi rối loạn đến sau tai, đối diện với tầm mắt của anh, im lặng chừng nửa phút, mới chậm rãi mở miệng nói: "Có chừng có mực đi."
Ý cô là tình cảm, một đoạn tình cảm còn chưa có bắt đầu nảy sinh liền phải kết thúc này, một đoạn tình cảm rõ ràng khắc cốt ghi tâm nhưng không thể tiếp tục nữa.
"Không thể."
Tần Thiếu Bạch ôm chặt cô vào trong ngực lần nữa, anh dùng hết sức lực toàn thân ôm cô thật chặt, dường như muốn dụi cô vào trong xương cốt, hòa làm một thể với anh.
"Thích Cảnh Nhân, anh nợ em một lần thổ lộ, hiện tại em phải yên lặng nghe anh nói hết, không cho phép cắt đứt anh." Anh nói.
"Anh nói." Thích Cảnh Nhân không biết mình có phải là đang tham luyến ngực của anh không, chỉ biết rằng giờ khắc này cô không đành lòng đẩy anh ra, dù sắp sửa mỗi người đi một ngả, cô cũng muốn nghe anh nói hết lời.
"Lúc mới quen em, anh cảm thấy em là một người phụ nữ hư hỏng không bị quản thúc, hút thuốc uống rượu chơi bài đánh nhau mọi thứ, hơn nữa còn thích đùa giỡn trai đẹp." Tần Thiếu Bạch tựa cằm đến trên vai của cô, khẽ nói ở bên tai cô: "Còn nhớ chúng ta quen biết như thế nào không? Lúc ấy anh cùng Tước hẹn muốn đi đánh bi-da, kết quả anh ta có chuyện không tới được, anh đi quầy bar tìm rượu uống. Lúc đi đến em đang cãi nhau với một người phụ nữ, người phụ nữ mắng chửi em là lẳng lơ, em xách chai rượu lên liền nện vào trên đầu cô ta, còn khách khí đáp lại cô ta một câu "Lẳng lơ cũng là một loại năng lực, có bản lĩnh cô cũng lẳng lơ cho chị đây xem một chút". Em nhất định không biết, lần đầu tiên gặp mặt anh liền sinh ra hứng thú với em."
"Sau đó anh thường hay xuất hiện ở trước mặt em, vừa mới bắt đầu là thân phận khách hàng, sau đó mới biết được thì ra em và Tước quen biết, cũng bởi vì anh ta, quan hệ của chúng ta dần dần quen thuộc. Cứ như vậy, anh liền bắt đầu càng lún càng sâu, anh thích nhìn bộ dáng pha chế rượu của em, thích nhìn bộ dạng ngẩn người của em, thích em hút thuốc uống rượu đánh bài, thích em phát giận đánh nhau, thích tất cả mọi chuyện em làm. Cứ như vậy thích thói quen của em, thích cô gái tên là Thích Cảnh Nhân kia."
"Có thể đừng đi không." Tần Thiếu Bạch ôm lấy cô, giống như coi cô là thủy tinh dễ vỡ, cẩn thận che chở.
"Không thể." Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu nhìn anh, "Em không có bất kỳ lý do gì ở lại chỗ này."
"Em có." Tần Thiếu Bạch nhìn thật lâu cô, "Anh thích em, rất thích em, rất thích rất thích em, lý do này có đủ hay không?"
"Không đủ." Thích Cảnh Nhân lắc đầu, ngay sau đó cười, "Cô gái Tần thiếu gia thích không có một trăm cũng có năm mươi, có đủ chia sao?"
"Thích Cảnh Nhân." Tần Thiếu Bạch đẩy cô từ trong lòng ra, sau đó cầm bả vai của cô, cúi đầu nhìn cô, gằn từng chữ: "Đã lâu như vậy, chẳng lẽ em vẫn chưa rõ ràng trái tim của anh sao."
Thích Cảnh Nhân cũng không phải người ngu, làm sao có thể không rõ ràng, một người đàn ông đối tốt với một phụ nữ chỉ có hai lý do, hoặc là coi trọng tư sắc người phụ nữ đó, hoặc là động tình với người phụ nữ đó.
Tần Thiếu Bạch chưa bao giờ làm chuyện quá giới hạn với cô, tuy rằng cũng có lúc thỉnh thoảng sẽ rất thân mật với anh, nhưng lại chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Một người đàn ông có thể làm đến trình độ này, có thể không có mục đích đối tốt với một người phụ nữ, vậy thì chứng minh anh động không chỉ là tình, mà còn có trái tim.
Bấy nhiêu đó, cô cũng có thể cảm nhận được. Nhưng có thể làm thế nào đây? Giữa cô và anh luôn có khoảng cách, không nói đến những chuyện khác, chỉ một điểm cô là người thừa kế chức vị tổng thống đã là một trở ngại lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thích Cảnh Nhân đưa tay vén tóc bị gió thổi rối loạn đến sau tai, đối diện với tầm mắt của anh, im lặng chừng nửa phút, mới chậm rãi mở miệng nói: "Có chừng có mực đi."
Ý cô là tình cảm, một đoạn tình cảm còn chưa có bắt đầu nảy sinh liền phải kết thúc này, một đoạn tình cảm rõ ràng khắc cốt ghi tâm nhưng không thể tiếp tục nữa.
"Không thể."
Tần Thiếu Bạch ôm chặt cô vào trong ngực lần nữa, anh dùng hết sức lực toàn thân ôm cô thật chặt, dường như muốn dụi cô vào trong xương cốt, hòa làm một thể với anh.
"Thích Cảnh Nhân, anh nợ em một lần thổ lộ, hiện tại em phải yên lặng nghe anh nói hết, không cho phép cắt đứt anh." Anh nói.
"Anh nói." Thích Cảnh Nhân không biết mình có phải là đang tham luyến ngực của anh không, chỉ biết rằng giờ khắc này cô không đành lòng đẩy anh ra, dù sắp sửa mỗi người đi một ngả, cô cũng muốn nghe anh nói hết lời.
"Lúc mới quen em, anh cảm thấy em là một người phụ nữ hư hỏng không bị quản thúc, hút thuốc uống rượu chơi bài đánh nhau mọi thứ, hơn nữa còn thích đùa giỡn trai đẹp." Tần Thiếu Bạch tựa cằm đến trên vai của cô, khẽ nói ở bên tai cô: "Còn nhớ chúng ta quen biết như thế nào không? Lúc ấy anh cùng Tước hẹn muốn đi đánh bi-da, kết quả anh ta có chuyện không tới được, anh đi quầy bar tìm rượu uống. Lúc đi đến em đang cãi nhau với một người phụ nữ, người phụ nữ mắng chửi em là lẳng lơ, em xách chai rượu lên liền nện vào trên đầu cô ta, còn khách khí đáp lại cô ta một câu "Lẳng lơ cũng là một loại năng lực, có bản lĩnh cô cũng lẳng lơ cho chị đây xem một chút". Em nhất định không biết, lần đầu tiên gặp mặt anh liền sinh ra hứng thú với em."
"Sau đó anh thường hay xuất hiện ở trước mặt em, vừa mới bắt đầu là thân phận khách hàng, sau đó mới biết được thì ra em và Tước quen biết, cũng bởi vì anh ta, quan hệ của chúng ta dần dần quen thuộc. Cứ như vậy, anh liền bắt đầu càng lún càng sâu, anh thích nhìn bộ dáng pha chế rượu của em, thích nhìn bộ dạng ngẩn người của em, thích em hút thuốc uống rượu đánh bài, thích em phát giận đánh nhau, thích tất cả mọi chuyện em làm. Cứ như vậy thích thói quen của em, thích cô gái tên là Thích Cảnh Nhân kia."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro