Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Thân hình rất đẹp, nên cho nhiều người xem.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
"Em nói .... Em thích anh rất lâu rồi?" Vẻ mặt Thi Khả Nhi không thể tin.
"Ừ." Anh hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó cúi người phun khói mù đến trên mặt của cô, động tác mờ ám đến cực điểm.
"Khụ ...."
Thi Khả Nhi cũng coi là một vị lão quỷ thuốc, cho nên cô ho khan hiển nhiên không phải là bị khói làm sặc, mà là đang mượn cơ hội nói sang chuyện khác.
"Cái kia, hôm nay em đi làm sớm." Cô nói xong đứng lên, xoay người đi đến bên giường, vừa đi vừa nói: "Ngày hôm qua nhận một vụ án khó giải quyết, cần em mau chóng theo vào, cho nên cố ý thay đổi ca với đồng nghiệp, khoảng bảy giờ phải đến công ty."
Nhận một vụ án khó giải quyết không giả, chuyện đi làm sớm này cũng không giả, chỉ là thời gian .... Ngược lại là giả.
Chỗ sở sự vụ luật sư của Thi Khả Nhi giờ bình thường làm việc là mười giờ rưỡi sáng đến ba giờ rưỡi chiều, nếu là làm sớm là tám giờ năm mươi.
Mà hiện tại chỉ vừa mới 6h10, khoảng cách giờ làm việc còn có gần ba một tiếng.
Thấy cô cầm lễ phục bẩn muốn đi, con ngươi nguy hiểm của Thi Mị nhíu lại, mặt anh không cảm xúc gì quan sát cô, "Em định cứ đi làm như vậy?"
"À không." Thi Khả Nhi vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Đây là nhà của anh, em đâu thể để cho anh đi ra ngoài. Mà em lại không thể thay quần áo ở trước mặt anh, cho nên cũng chỉ có thể đi ra ngoài thay thôi."
Thi Mị ý vị thâm trường ồ một tiếng, "Nên nhìn đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn, thật ra em không cần phải để ý như vậy."
Bước chân Thi Khả Nhi dừng một chút, quay đầu lại nhìn anh, từ chối cho ý kiến cười, "Nếu đều đã nhìn rồi, vậy anh nhất định biết nội y của em là màu gì rồi?"
Thi Mị ừ một tiếng, không trả lời cụ thể.
"Vậy anh nói xem, là màu gì?"
Màu nội y của cô, thật đúng là khó nói lắm, phía trước là màu tím, đằng sau là màu đen, đai an toàn là đan xen giữa hai màu sắc.
"Đen tím." Thi Mị thần thái tự nhiên mở miệng.
Thi Khả Nhi: "...."
Nếu như là dựa vào đoán, vậy anh ít nhất phải tự hỏi, nhưng mấu chốt của vấn đề là anh không hề nghĩ ngợi liền trả lời.
"Kiểu dáng gì?"
Cô chưa từ bỏ ý định, cho nên lại bổ sung thêm một vấn đề.
Ngón tay của Thi Mị vuốt ve thân điếu thuốc, động tác nhìn như hờ hững, ưu nhã đến cực điểm.
Anh cứ nhìn Thi Khả Nhi như thế, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần ngữ điệu nghiền ngẫm: "Không muốt, đường viền hoa."
Tay nắm tay nắm cửa siết chặt, Thi Khả Nhi nhướng mày lên, "Anh thật sự nhìn thấy?"
"Nếu không thì có thể thế nào?" Thi Mị biểu hiện ra, ngược lại là một bộ dáng rất không sao cả.
Đổi lại những phụ nữ khác khi nghe nói như thế có thể sẽ cảm thấy có chút rầu rĩ, nhưng Thi Khả Nhi lại cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường, cô cười hỏi: "Nếu nhìn nội y, vậy nhất định cũng nhìn thấy quần lót đi?"
Thi Mị liếc cô một cái, mấp máy môi : "Cùng loại, cùng màu."
"Lợi hại, đã nhìn qua là không quên được nha." Thi Khả Nhi nâng môi lên, nở nụ cười.
Anh cũng không có nói sai, bởi vì áo lót quần lót cô mặc trên người, quả thật là một bộ.
"Sao em khẳng định anh liếc mắt nhìn, lỡ như anh nhìn một buổi tối thì sao, tại sao có thể nói nhìn qua là không quên được chứ."
Thi Mị lười biếng nghiêng dựa vào ở trên ghế sofa, bấm tắt hơn phân nửa điếu thuốc, nét mặt của anh không có thay đổi gì, lạnh nhạt giống như vừa rồi.
"Dù sao đều đã nhìn, nhìn bao lâu thì có quan hệ gì." Thi Khả Nhi chẳng những không có tức giận, ngược lại còn cười: "Loại thân hình giống như em rất đẹp, nên cho nhiều người xem."
"Em nói .... Em thích anh rất lâu rồi?" Vẻ mặt Thi Khả Nhi không thể tin.
"Ừ." Anh hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó cúi người phun khói mù đến trên mặt của cô, động tác mờ ám đến cực điểm.
"Khụ ...."
Thi Khả Nhi cũng coi là một vị lão quỷ thuốc, cho nên cô ho khan hiển nhiên không phải là bị khói làm sặc, mà là đang mượn cơ hội nói sang chuyện khác.
"Cái kia, hôm nay em đi làm sớm." Cô nói xong đứng lên, xoay người đi đến bên giường, vừa đi vừa nói: "Ngày hôm qua nhận một vụ án khó giải quyết, cần em mau chóng theo vào, cho nên cố ý thay đổi ca với đồng nghiệp, khoảng bảy giờ phải đến công ty."
Nhận một vụ án khó giải quyết không giả, chuyện đi làm sớm này cũng không giả, chỉ là thời gian .... Ngược lại là giả.
Chỗ sở sự vụ luật sư của Thi Khả Nhi giờ bình thường làm việc là mười giờ rưỡi sáng đến ba giờ rưỡi chiều, nếu là làm sớm là tám giờ năm mươi.
Mà hiện tại chỉ vừa mới 6h10, khoảng cách giờ làm việc còn có gần ba một tiếng.
Thấy cô cầm lễ phục bẩn muốn đi, con ngươi nguy hiểm của Thi Mị nhíu lại, mặt anh không cảm xúc gì quan sát cô, "Em định cứ đi làm như vậy?"
"À không." Thi Khả Nhi vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Đây là nhà của anh, em đâu thể để cho anh đi ra ngoài. Mà em lại không thể thay quần áo ở trước mặt anh, cho nên cũng chỉ có thể đi ra ngoài thay thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Mị ý vị thâm trường ồ một tiếng, "Nên nhìn đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn, thật ra em không cần phải để ý như vậy."
Bước chân Thi Khả Nhi dừng một chút, quay đầu lại nhìn anh, từ chối cho ý kiến cười, "Nếu đều đã nhìn rồi, vậy anh nhất định biết nội y của em là màu gì rồi?"
Thi Mị ừ một tiếng, không trả lời cụ thể.
"Vậy anh nói xem, là màu gì?"
Màu nội y của cô, thật đúng là khó nói lắm, phía trước là màu tím, đằng sau là màu đen, đai an toàn là đan xen giữa hai màu sắc.
"Đen tím." Thi Mị thần thái tự nhiên mở miệng.
Thi Khả Nhi: "...."
Nếu như là dựa vào đoán, vậy anh ít nhất phải tự hỏi, nhưng mấu chốt của vấn đề là anh không hề nghĩ ngợi liền trả lời.
"Kiểu dáng gì?"
Cô chưa từ bỏ ý định, cho nên lại bổ sung thêm một vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay của Thi Mị vuốt ve thân điếu thuốc, động tác nhìn như hờ hững, ưu nhã đến cực điểm.
Anh cứ nhìn Thi Khả Nhi như thế, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần ngữ điệu nghiền ngẫm: "Không muốt, đường viền hoa."
Tay nắm tay nắm cửa siết chặt, Thi Khả Nhi nhướng mày lên, "Anh thật sự nhìn thấy?"
"Nếu không thì có thể thế nào?" Thi Mị biểu hiện ra, ngược lại là một bộ dáng rất không sao cả.
Đổi lại những phụ nữ khác khi nghe nói như thế có thể sẽ cảm thấy có chút rầu rĩ, nhưng Thi Khả Nhi lại cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường, cô cười hỏi: "Nếu nhìn nội y, vậy nhất định cũng nhìn thấy quần lót đi?"
Thi Mị liếc cô một cái, mấp máy môi : "Cùng loại, cùng màu."
"Lợi hại, đã nhìn qua là không quên được nha." Thi Khả Nhi nâng môi lên, nở nụ cười.
Anh cũng không có nói sai, bởi vì áo lót quần lót cô mặc trên người, quả thật là một bộ.
"Sao em khẳng định anh liếc mắt nhìn, lỡ như anh nhìn một buổi tối thì sao, tại sao có thể nói nhìn qua là không quên được chứ."
Thi Mị lười biếng nghiêng dựa vào ở trên ghế sofa, bấm tắt hơn phân nửa điếu thuốc, nét mặt của anh không có thay đổi gì, lạnh nhạt giống như vừa rồi.
"Dù sao đều đã nhìn, nhìn bao lâu thì có quan hệ gì." Thi Khả Nhi chẳng những không có tức giận, ngược lại còn cười: "Loại thân hình giống như em rất đẹp, nên cho nhiều người xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro