Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Thật sự là trọng sắc khinh bạn.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Lần đầu tiên đi tập đoàn Ngạo Thiên, Tô Cửu Y khó có thể tin lắc lắc đầu.
Quả nhiên vẫn là câu kia: Người so với người tức chết người, công ty nhà họ Tô cùng lắm cũng chỉ bằng một phần mười công ty này, huống chi tập đoàn Ngạo Thiên đều sẽ có công ty chi nhánh quy mô to lớn ở cả nước, chỉ có điều trước mắt đây là tổng bộ mà thôi.
Lúc đi đến quầy lễ tân nói mình muốn gặp tổng giám đốc, Tô Cửu Y mới nhớ tới tới đây đều cần phải hẹn trước, cô không khỏi cảm thấy có chút uể oải, xem ra muốn cho anh một niềm vui bất ngờ là không thể nào rồi.
Sau khi Tô Cửu Y do dự một lát, loại bỏ rơi các loại ý tưởng không thiết thực trong đầu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước.
Vào lúc này, Bạch Nhã vừa bước vào phòng làm việc của Thi Ngạo Tước, thật không ngờ, lại gặp được Tống Trí Kha.
"Này." Bạch Nhã vốn cho là anh đã sớm quên cô, không ngờ anh còn nhớ rõ cô, hơn nữa sẽ chủ động chào hỏi với cô.
"Ừ xin chào." Bạch Nhã trả lời ngắn gọn.
Thi Ngạo Tước ở ngay bên cạnh đọc văn kiện ngẩng đầu lên, lạnh nhạt quét nhìn hai người, sau đó ung dung thản nhiên cúi đầu tiếp tục xem văn kiện của mình.
Tống Trí Kha chỉ là do rảnh rỗi nên tới đây chơi, mà Bạch Nhã tới đây là bày ra phương án để anh tiến thêm một bước đưa nhãn hiệu ra thị trường.
Chào hỏi đơn giản xong, ba người đều bị mất ngôn ngữ.
Tống Trí Kha nhàm chán chơi trò chơi trong di động, gần đây trong công ty nghiên cứu chế tạo khai thác ra mấy trò đều không phải hoàn thành ở dưới sự giám chế của anh, vì vậy cũng muốn đích thân thể nghiệm, kiểm tra một chút năng lực của những nhân viên kia.
Điện thoại của Thi Ngạo Tước đột nhiên chấn động, Tống Trí Kha liếc điện thoại đặt ở ở trên bàn sách, nói: "Là Tô Cửu Y."
Tô Cửu Y?
Bạch Nhã nhíu mày.
Thân là bạn tốt của Tô Man Ngưng, cô ta ít nhiều gì cũng biết được một chút chuyện về Tô Cửu Y.
Chỉ là không ngờ, Tô Cửu Y lại quen biết với Thi Ngạo Tước, hơn nữa nghe từ giọng điệu tùy ý của Tống Trí Kha, bộ dạng giống như cô ấy rất quen với bọn họ.
Tầm mắt Thi Ngạo Tước vẫn dừng lại ở trên văn kiện, nhưng tay đã đưa tới cầm điện thoại lên, trượt nút trả lời.
"Sao vậy?" Bạch Nhã cảm giác được, giọng nói của anh không lạnh như băng giống như bình thường, lại nhiều thêm vài phần kiên nhẫn và nhu hòa.
"Ừ, em chờ tôi một chút." Sau khi anh cúp điện thoại liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác phủ trên sofa lên.
"Anh đi đâu?" Tống Trí Kha cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Thi Ngạo Tước nhìn Bạch Nhã, nói: "Tôi sẽ nghiêm túc coi phương án kế hoạch, nếu có sửa đổi tôi sẽ bảo thư ký của tôi đưa đến cho cô, hiện tại tôi còn có chút việc, xin lỗi không tiếp được."
Sau khi nói xong anh lại nhìn về phía Tống Trí Kha: "Tiễn khách một chút."
Tống Trí Kha ném điện thoại đi, quay đầu nhìn về phía Thi Ngạo Tước đi xa, "Thật sự là trọng sắc khinh bạn."
"Mạo muội hỏi một câu." Bạch Nhã do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn phải hỏi ra miệng, "Tô Cửu Y, là chị Man Ngưng sao?"
Tống Trí Kha cũng cầm áo khoác và chìa khóa xe lên: "Ừ đúng, đi thôi."
*
Lúc Thi Ngạo Tước nhìn thấy Tô Cửu Y, cô đang đứng ở trong góc đại sảnh, nhân viên công tác đi qua đi lại bốn phía, lúc đi ngang qua đều sẽ liếc mắt nhìn về phía cô.
Anh đứng ở trên bậc thang nhìn cô thêm một lát, cô dẩu môi vẻ mặt không vui, trong tay còn nắm di động.
Kia là bảo an đi tới, đại khái là muốn đuổi cô ra ngoài.
"Chi một lát nữa thôi, người tôi tìm rất nhanh sẽ đi tới đón tôi, tôi cầu xin anh." Tô Cửu Y chắp tay trước ngực, cầu xin hai người bảo an.
Thi Ngạo Tước thấy thế, nhỏ giọng cười, ngay sau đó mở bước chân ra đi về phía cô.
Quả nhiên vẫn là câu kia: Người so với người tức chết người, công ty nhà họ Tô cùng lắm cũng chỉ bằng một phần mười công ty này, huống chi tập đoàn Ngạo Thiên đều sẽ có công ty chi nhánh quy mô to lớn ở cả nước, chỉ có điều trước mắt đây là tổng bộ mà thôi.
Lúc đi đến quầy lễ tân nói mình muốn gặp tổng giám đốc, Tô Cửu Y mới nhớ tới tới đây đều cần phải hẹn trước, cô không khỏi cảm thấy có chút uể oải, xem ra muốn cho anh một niềm vui bất ngờ là không thể nào rồi.
Sau khi Tô Cửu Y do dự một lát, loại bỏ rơi các loại ý tưởng không thiết thực trong đầu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước.
Vào lúc này, Bạch Nhã vừa bước vào phòng làm việc của Thi Ngạo Tước, thật không ngờ, lại gặp được Tống Trí Kha.
"Này." Bạch Nhã vốn cho là anh đã sớm quên cô, không ngờ anh còn nhớ rõ cô, hơn nữa sẽ chủ động chào hỏi với cô.
"Ừ xin chào." Bạch Nhã trả lời ngắn gọn.
Thi Ngạo Tước ở ngay bên cạnh đọc văn kiện ngẩng đầu lên, lạnh nhạt quét nhìn hai người, sau đó ung dung thản nhiên cúi đầu tiếp tục xem văn kiện của mình.
Tống Trí Kha chỉ là do rảnh rỗi nên tới đây chơi, mà Bạch Nhã tới đây là bày ra phương án để anh tiến thêm một bước đưa nhãn hiệu ra thị trường.
Chào hỏi đơn giản xong, ba người đều bị mất ngôn ngữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Trí Kha nhàm chán chơi trò chơi trong di động, gần đây trong công ty nghiên cứu chế tạo khai thác ra mấy trò đều không phải hoàn thành ở dưới sự giám chế của anh, vì vậy cũng muốn đích thân thể nghiệm, kiểm tra một chút năng lực của những nhân viên kia.
Điện thoại của Thi Ngạo Tước đột nhiên chấn động, Tống Trí Kha liếc điện thoại đặt ở ở trên bàn sách, nói: "Là Tô Cửu Y."
Tô Cửu Y?
Bạch Nhã nhíu mày.
Thân là bạn tốt của Tô Man Ngưng, cô ta ít nhiều gì cũng biết được một chút chuyện về Tô Cửu Y.
Chỉ là không ngờ, Tô Cửu Y lại quen biết với Thi Ngạo Tước, hơn nữa nghe từ giọng điệu tùy ý của Tống Trí Kha, bộ dạng giống như cô ấy rất quen với bọn họ.
Tầm mắt Thi Ngạo Tước vẫn dừng lại ở trên văn kiện, nhưng tay đã đưa tới cầm điện thoại lên, trượt nút trả lời.
"Sao vậy?" Bạch Nhã cảm giác được, giọng nói của anh không lạnh như băng giống như bình thường, lại nhiều thêm vài phần kiên nhẫn và nhu hòa.
"Ừ, em chờ tôi một chút." Sau khi anh cúp điện thoại liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác phủ trên sofa lên.
"Anh đi đâu?" Tống Trí Kha cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Thi Ngạo Tước nhìn Bạch Nhã, nói: "Tôi sẽ nghiêm túc coi phương án kế hoạch, nếu có sửa đổi tôi sẽ bảo thư ký của tôi đưa đến cho cô, hiện tại tôi còn có chút việc, xin lỗi không tiếp được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nói xong anh lại nhìn về phía Tống Trí Kha: "Tiễn khách một chút."
Tống Trí Kha ném điện thoại đi, quay đầu nhìn về phía Thi Ngạo Tước đi xa, "Thật sự là trọng sắc khinh bạn."
"Mạo muội hỏi một câu." Bạch Nhã do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn phải hỏi ra miệng, "Tô Cửu Y, là chị Man Ngưng sao?"
Tống Trí Kha cũng cầm áo khoác và chìa khóa xe lên: "Ừ đúng, đi thôi."
*
Lúc Thi Ngạo Tước nhìn thấy Tô Cửu Y, cô đang đứng ở trong góc đại sảnh, nhân viên công tác đi qua đi lại bốn phía, lúc đi ngang qua đều sẽ liếc mắt nhìn về phía cô.
Anh đứng ở trên bậc thang nhìn cô thêm một lát, cô dẩu môi vẻ mặt không vui, trong tay còn nắm di động.
Kia là bảo an đi tới, đại khái là muốn đuổi cô ra ngoài.
"Chi một lát nữa thôi, người tôi tìm rất nhanh sẽ đi tới đón tôi, tôi cầu xin anh." Tô Cửu Y chắp tay trước ngực, cầu xin hai người bảo an.
Thi Ngạo Tước thấy thế, nhỏ giọng cười, ngay sau đó mở bước chân ra đi về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro