Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Thi Mị vs Thi Khả Nhi (24)
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Thi Khả Nhi nghe tiếng không khỏi cười, "Anh, thật không nhìn ra anh còn có một mặt kiêu ngạo như vậy."
Thi Mị dùng tay nắm lấy cằm của cô. Nâng lên trên, lúc đối diện với ánh mắt, anh lộ ra nụ cười trêu tức: "Em còn chưa thấy được rất nhiều mặt, có muốn anh phơi bày từng cái ra cho em xem không."
Thi Khả Nhi cự tuyệt nói: "Vẫn là thôi đi, em sợ em sẽ không chịu nổi. Dù sao anh và người đàn ông của chị dâu em đều là cùng một loại người, đã phúc hắc, lại bá đạo, còn kiêu ngạo khó chịu. Không biết ngay sau đó sẽ làm ra chuyện gì."
"Người đàn ông của chị dâu em", ý là chỉ Thi Vực, bởi vì bình thường cô rất ít trực tiếp gọi tên Thi Vực, đều là gọi anh là anh, vốn cho rằng vì tách Thi Vực và Thi Mị ra. Cô chỉ có thể gọi như vậy.
Thi Mị cười như không cười ừ một tiếng, sau đó hỏi: "Cho nên em vốn định tự mình giải quyết cái phiền toái này, không cho anh nhúng tay vào?"
"Đúng vậy." Thi Khả Nhi nói sảng khoái: "Bản lĩnh khác em không có, nhưng năng lực xã giao tối thiểu vẫn phải có."
"Hả?" Thi Mị híp híp mắt, dường như có chút không rõ ý lời nói này của cô.
"Anh trai, anh nghĩ đi, con người của em không có điểm gì tốt, chỉ thắng ở giá trị nhan sắc cao. Sau đó chính là, anh xem người dùng cơm trong này, có ít nhất một phần ba là đàn ông độc thân, mà ở trong những người đàn ông này, có hơn phân nửa người là thân mặc hàng hiệu. Nói cách khác, nếu như em gái của anh là em đây không có tiền trả, tùy tiện quyến rũ một người trong bọn họ liền có thể bãi giải quyết chuyện này. Về phần nịnh nọt anh gì đó, anh cảm thấy người tính cách như em sẽ biết làm à?"
"Thi Khả Nhi, em cảm thấy có anh ở nơi này, còn có đàn ông khác dám động lòng riêng với em sao?"
Ánh mắt Thi Mị có chút thâm trầm, tuy rằng anh chứa đựng nụ cười, nhưng nụ cười kia lại không có chút nhiệt độ đáng nói nào, dường như có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác rơi vào trong hầm băng.
"Tại sao không dám?" Thi Khả Nhi hỏi ngược lại anh một câu, sau đó cười, "Gác lại không nói đến chuyện quan hệ anh em, nhiều nhất hiện tại chúng ta chỉ được tính là bạn bè. Nếu như thân mật hơn một chút, cùng lắm được tính là tình nhân mà thôi. Bởi vì từ đầu đến cuối cũng anh chưa từng nói chúng ta muốn ở cùng nhau, nếu chúng ta đã không ở chung với nhau, như vậy, anh vốn không hề có quyền lợi can thiệp cuộc sống của em đâu anh trai."
"Thi Khả Nhi." Anh trầm giọng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo xuống, trong tiếng nói lạnh như băng lộ ra chút khàn khàn, "Chừng nào thì em mới có thể không gây sự như vậy nữa."
"Lúc chết." Thi Khả Nhi cười đến rất thờ ơ, "Không thể nói chuyện, vậy em cũng không gây sự nữa rồi."
"En dám nói lại chữ thử xem."
Thi Mị dường như rất không thích nghe cô nói lời như vậy, trong đôi mắt thăm sâu lập tức phóng ra hơi thở nguy hiểm, tay nắm cái cằm của cô cũng bắt đầu dần dần tăng thêm lực đạo.
Thi Khả Nhi chỉ cảm thấy cái cằm cũng sắp bị anh bóp nát, nhưng cô vẫn không chịu thua, cũng không nhận thua, không hô một tiếng đau, cũng không kêu một tiếng, cứ thế quật cường nhìn thẳng anh, mở miệng cười: "Chết...."
Cô vừa dứt lời, Thi Mị liền sử dụng môi của anh ngăn chặn miệng của cô, vừa mới va chạm vào cánh môi của cô, anh liền hung hăng cắn lên, không mang theo một chút thương tiếc.
Thi Khả Nhi nếm được hương vị tinh mặn, rõ ràng đã bị anh cắn nát môi. Nhưng cô lại không cảm thấy đau, giống như nhiệt độ trên môi anh là thuốc giảm đau, có thể nhanh chóng khép miệng vết thương của cô lại.
Thi Mị cắn cô, sau đó rời khỏi môi của cô, dùng giọng điệu kiên định nhất nói cho cô biết: "Thi Khả Nhi em nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, em là người phụ nữ của Thi Mị anh. Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, em cũng đừng vọng tưởng rời đi từ bên cạnh anh."
Thi Khả Nhi nghe tiếng không khỏi cười, "Anh, thật không nhìn ra anh còn có một mặt kiêu ngạo như vậy."
Thi Mị dùng tay nắm lấy cằm của cô. Nâng lên trên, lúc đối diện với ánh mắt, anh lộ ra nụ cười trêu tức: "Em còn chưa thấy được rất nhiều mặt, có muốn anh phơi bày từng cái ra cho em xem không."
Thi Khả Nhi cự tuyệt nói: "Vẫn là thôi đi, em sợ em sẽ không chịu nổi. Dù sao anh và người đàn ông của chị dâu em đều là cùng một loại người, đã phúc hắc, lại bá đạo, còn kiêu ngạo khó chịu. Không biết ngay sau đó sẽ làm ra chuyện gì."
"Người đàn ông của chị dâu em", ý là chỉ Thi Vực, bởi vì bình thường cô rất ít trực tiếp gọi tên Thi Vực, đều là gọi anh là anh, vốn cho rằng vì tách Thi Vực và Thi Mị ra. Cô chỉ có thể gọi như vậy.
Thi Mị cười như không cười ừ một tiếng, sau đó hỏi: "Cho nên em vốn định tự mình giải quyết cái phiền toái này, không cho anh nhúng tay vào?"
"Đúng vậy." Thi Khả Nhi nói sảng khoái: "Bản lĩnh khác em không có, nhưng năng lực xã giao tối thiểu vẫn phải có."
"Hả?" Thi Mị híp híp mắt, dường như có chút không rõ ý lời nói này của cô.
"Anh trai, anh nghĩ đi, con người của em không có điểm gì tốt, chỉ thắng ở giá trị nhan sắc cao. Sau đó chính là, anh xem người dùng cơm trong này, có ít nhất một phần ba là đàn ông độc thân, mà ở trong những người đàn ông này, có hơn phân nửa người là thân mặc hàng hiệu. Nói cách khác, nếu như em gái của anh là em đây không có tiền trả, tùy tiện quyến rũ một người trong bọn họ liền có thể bãi giải quyết chuyện này. Về phần nịnh nọt anh gì đó, anh cảm thấy người tính cách như em sẽ biết làm à?"
"Thi Khả Nhi, em cảm thấy có anh ở nơi này, còn có đàn ông khác dám động lòng riêng với em sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Thi Mị có chút thâm trầm, tuy rằng anh chứa đựng nụ cười, nhưng nụ cười kia lại không có chút nhiệt độ đáng nói nào, dường như có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác rơi vào trong hầm băng.
"Tại sao không dám?" Thi Khả Nhi hỏi ngược lại anh một câu, sau đó cười, "Gác lại không nói đến chuyện quan hệ anh em, nhiều nhất hiện tại chúng ta chỉ được tính là bạn bè. Nếu như thân mật hơn một chút, cùng lắm được tính là tình nhân mà thôi. Bởi vì từ đầu đến cuối cũng anh chưa từng nói chúng ta muốn ở cùng nhau, nếu chúng ta đã không ở chung với nhau, như vậy, anh vốn không hề có quyền lợi can thiệp cuộc sống của em đâu anh trai."
"Thi Khả Nhi." Anh trầm giọng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo xuống, trong tiếng nói lạnh như băng lộ ra chút khàn khàn, "Chừng nào thì em mới có thể không gây sự như vậy nữa."
"Lúc chết." Thi Khả Nhi cười đến rất thờ ơ, "Không thể nói chuyện, vậy em cũng không gây sự nữa rồi."
"En dám nói lại chữ thử xem."
Thi Mị dường như rất không thích nghe cô nói lời như vậy, trong đôi mắt thăm sâu lập tức phóng ra hơi thở nguy hiểm, tay nắm cái cằm của cô cũng bắt đầu dần dần tăng thêm lực đạo.
Thi Khả Nhi chỉ cảm thấy cái cằm cũng sắp bị anh bóp nát, nhưng cô vẫn không chịu thua, cũng không nhận thua, không hô một tiếng đau, cũng không kêu một tiếng, cứ thế quật cường nhìn thẳng anh, mở miệng cười: "Chết...."
Cô vừa dứt lời, Thi Mị liền sử dụng môi của anh ngăn chặn miệng của cô, vừa mới va chạm vào cánh môi của cô, anh liền hung hăng cắn lên, không mang theo một chút thương tiếc.
Thi Khả Nhi nếm được hương vị tinh mặn, rõ ràng đã bị anh cắn nát môi. Nhưng cô lại không cảm thấy đau, giống như nhiệt độ trên môi anh là thuốc giảm đau, có thể nhanh chóng khép miệng vết thương của cô lại.
Thi Mị cắn cô, sau đó rời khỏi môi của cô, dùng giọng điệu kiên định nhất nói cho cô biết: "Thi Khả Nhi em nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, em là người phụ nữ của Thi Mị anh. Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, em cũng đừng vọng tưởng rời đi từ bên cạnh anh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro