Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Thi Mị vs Thi Khả Nhi (3)
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Thi Khả Nhi hờ hững liếc nhìn sữa tươi trên bàn, "Ai đưa."
Ngụy Thâm Thâm nghĩ một chút nói: "Người đàn ông đó tên là gì em không rõ lắm, bởi vì hình như khi anh ta đến đưa sữa tươi cho sư phụ cũng không có tiết lộ tên của mình. Hơn nữa không nói gì nhiều liền rời đi."
Cô ấy dừng một chút, lại nói: "Dáng dấp người đàn ông đó đặc biệt đẹp trai, giống như người mẫu. Anh ta vừa đến, cả sở sự vụ đều sôi trào, rất nhiều nữ đồng nghiệp đều chạy đi nhìn anh ta, chủ động đến gần anh ta."
Thi Khả Nhi ừ một tiếng, nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt, "Kết quả thì sao?"
Ngụy Thâm Thâm đáp: "Người đàn ông đó quá lạnh lùng, gần như không liếc mắt nhìn ai, khí tràng trên người đặc biệt mạnh mẽ. Đàn ông như vậy, em cảm thấy chỉ có sư phụ chị mới có thể chế trụ."
Thi Khả Nhi cười, lại là không nói gì, khiến Ngụy thật sâu có chút khó hiểu, cô nhíu nhíu mày nói: "Nếu như sư phụ không có có bạn trai lời của, anh chắc hẳn là sư phụ người theo đuổi rồi. Sư phụ trong ấn tượng có như vậy một người đàn ông sao?"
Thi Khả Nhi không có trả lời vấn đề của cô, mà là đẩy một chồng chất tư liệu tới trước mặt cô, căn dặn nói: "Chỉnh sửa lại những vụ án này theo thứ tự thời gian trước sau một lần, sáng sớm mai đưa đến phòng làm việc của chị trước, có vấn đề không."
"Không thành vấn đề." Ngụy Thâm Thâm một phát ôm lấy tư liệu, sảng khoái đáp ứng, nhưng đối với vấn đề vừa rồi, cô ấy giống như vẫn còn chưa hết hy vọng, "Sư phụ, chị có thể thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của đồ đệ chị không?"
"Không thể." Thi Khả Nhi trực tiếp từ chối, "Làm một luật sư, kiêng kỵ nhất chính là buôn dưa lê. Nếu không muốn bị người nói xấu, liền quản tốt miệng của mình, làm nhiều nói ít."
"Biết rồi sư phụ, em đi làm việc ngay đây!" Ngụy Thâm Thâm sợ nhất bị Thi Khả Nhi giáo huấn, tuy rằng cô không nghiêm khắc giống như tiền bối khác, nhưng nhiều khi đều là một câu đâm trúng chỗ yếu, khiến cô không tìm được lời nói phản bác.
Ôm tư liệu rời phòng làm việc, Ngụy Thâm Thâm thuận tay đóng cửa phòng.
Cô vừa đi, Thi Khả Nhi liền lấy điện thoại di động ra gửi cho Thi Mị phát một tin nhắn.
【 Anh, cảm ơn. 】
Một người đàn ông lạnh lùng mà khí thế mạnh mẽ, người đầu tiên Thi Khả Nhi nghĩ đến chính là anh, bởi vì ở trong người cô quen biết, về cơ bản không có người đàn ông nào có thể so sánh khí tràng với anh.
Bình thường lúc Thi Khả Nhi gửi tin nhắn cho Thi Mị, Thi Mị đều sẽ không hồi đáp, cho nên Thi Khả Nhi cũng không ôm kỳ vọng, đợi sau khi tin nhắn gửi đi thành công liền bỏ điện thoại di động qua một bên.
Cô cầm bình sữa tươi qua mở ra, lấy từ trong ngăn tủ bên cạnh ra một ly thủy tinh sạch sẽ tới, rót vào trong ly một chút sữa tươi, thử uống một ngụm.
Thi Khả Nhi cũng không uống sữa tươi, bởi vì cô rất nhạy cảm, lúc nào cũng cảm thấy hương vị sữa tươi rất chát.
Cho nên nhiều khi, cô tình nguyện uống một ly cà phê, cũng không muốn uống sữa tươi, đây cũng là tại sao cô sẽ dưỡng thành thói quen uống cà phê buổi sáng.
Lần này uống sữa tươi, cảm giác giống như trước đó, cô vẫn cảm thấy rất chát rất khó uống, lúc cô bắt buộc mình nuốt xuống, trong dạ dày bốc lên một trận, không nhịn được làm động tác nôn.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn làm việc đúng lúc vang lên.
Thi Khả Nhi nghe tiếng, vội rút một tờ khăn giấy từ trong hộp ra lau miệng sạch sẽ, sau đó để cái ly xuống, lấy di động qua xem xét.
Là Thi Mị gọi điện thoại tới.
Ngón tay thon dài xẹt qua trên màn hình, cô cầm điện thoại thả đến bên tai, "Alo."
Vừa mới mở miệng, không khí liền tràn vào trong miệng của cô, lập tức trêu chọc lên một trận buồn nôn, "Ọe...."
Thi Khả Nhi hờ hững liếc nhìn sữa tươi trên bàn, "Ai đưa."
Ngụy Thâm Thâm nghĩ một chút nói: "Người đàn ông đó tên là gì em không rõ lắm, bởi vì hình như khi anh ta đến đưa sữa tươi cho sư phụ cũng không có tiết lộ tên của mình. Hơn nữa không nói gì nhiều liền rời đi."
Cô ấy dừng một chút, lại nói: "Dáng dấp người đàn ông đó đặc biệt đẹp trai, giống như người mẫu. Anh ta vừa đến, cả sở sự vụ đều sôi trào, rất nhiều nữ đồng nghiệp đều chạy đi nhìn anh ta, chủ động đến gần anh ta."
Thi Khả Nhi ừ một tiếng, nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt, "Kết quả thì sao?"
Ngụy Thâm Thâm đáp: "Người đàn ông đó quá lạnh lùng, gần như không liếc mắt nhìn ai, khí tràng trên người đặc biệt mạnh mẽ. Đàn ông như vậy, em cảm thấy chỉ có sư phụ chị mới có thể chế trụ."
Thi Khả Nhi cười, lại là không nói gì, khiến Ngụy thật sâu có chút khó hiểu, cô nhíu nhíu mày nói: "Nếu như sư phụ không có có bạn trai lời của, anh chắc hẳn là sư phụ người theo đuổi rồi. Sư phụ trong ấn tượng có như vậy một người đàn ông sao?"
Thi Khả Nhi không có trả lời vấn đề của cô, mà là đẩy một chồng chất tư liệu tới trước mặt cô, căn dặn nói: "Chỉnh sửa lại những vụ án này theo thứ tự thời gian trước sau một lần, sáng sớm mai đưa đến phòng làm việc của chị trước, có vấn đề không."
"Không thành vấn đề." Ngụy Thâm Thâm một phát ôm lấy tư liệu, sảng khoái đáp ứng, nhưng đối với vấn đề vừa rồi, cô ấy giống như vẫn còn chưa hết hy vọng, "Sư phụ, chị có thể thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của đồ đệ chị không?"
"Không thể." Thi Khả Nhi trực tiếp từ chối, "Làm một luật sư, kiêng kỵ nhất chính là buôn dưa lê. Nếu không muốn bị người nói xấu, liền quản tốt miệng của mình, làm nhiều nói ít."
"Biết rồi sư phụ, em đi làm việc ngay đây!" Ngụy Thâm Thâm sợ nhất bị Thi Khả Nhi giáo huấn, tuy rằng cô không nghiêm khắc giống như tiền bối khác, nhưng nhiều khi đều là một câu đâm trúng chỗ yếu, khiến cô không tìm được lời nói phản bác.
Ôm tư liệu rời phòng làm việc, Ngụy Thâm Thâm thuận tay đóng cửa phòng.
Cô vừa đi, Thi Khả Nhi liền lấy điện thoại di động ra gửi cho Thi Mị phát một tin nhắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【 Anh, cảm ơn. 】
Một người đàn ông lạnh lùng mà khí thế mạnh mẽ, người đầu tiên Thi Khả Nhi nghĩ đến chính là anh, bởi vì ở trong người cô quen biết, về cơ bản không có người đàn ông nào có thể so sánh khí tràng với anh.
Bình thường lúc Thi Khả Nhi gửi tin nhắn cho Thi Mị, Thi Mị đều sẽ không hồi đáp, cho nên Thi Khả Nhi cũng không ôm kỳ vọng, đợi sau khi tin nhắn gửi đi thành công liền bỏ điện thoại di động qua một bên.
Cô cầm bình sữa tươi qua mở ra, lấy từ trong ngăn tủ bên cạnh ra một ly thủy tinh sạch sẽ tới, rót vào trong ly một chút sữa tươi, thử uống một ngụm.
Thi Khả Nhi cũng không uống sữa tươi, bởi vì cô rất nhạy cảm, lúc nào cũng cảm thấy hương vị sữa tươi rất chát.
Cho nên nhiều khi, cô tình nguyện uống một ly cà phê, cũng không muốn uống sữa tươi, đây cũng là tại sao cô sẽ dưỡng thành thói quen uống cà phê buổi sáng.
Lần này uống sữa tươi, cảm giác giống như trước đó, cô vẫn cảm thấy rất chát rất khó uống, lúc cô bắt buộc mình nuốt xuống, trong dạ dày bốc lên một trận, không nhịn được làm động tác nôn.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn làm việc đúng lúc vang lên.
Thi Khả Nhi nghe tiếng, vội rút một tờ khăn giấy từ trong hộp ra lau miệng sạch sẽ, sau đó để cái ly xuống, lấy di động qua xem xét.
Là Thi Mị gọi điện thoại tới.
Ngón tay thon dài xẹt qua trên màn hình, cô cầm điện thoại thả đến bên tai, "Alo."
Vừa mới mở miệng, không khí liền tràn vào trong miệng của cô, lập tức trêu chọc lên một trận buồn nôn, "Ọe...."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro