Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Thi Mị vs Thi Khả Nhi (46)
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
"Thi Mị tôi làm việc, cho tới bây giờ chỉ chia thành muốn và không muốn, lúc nào thì cần có lý do gì đó." Thi Mị động tác ưu nhã thu hồi súng chống đỡ ở trên đầu anh ta, dùng đầu ngón tay vuốt ve trên thân súng, miệng anh chứa nụ cười nhạt, mang theo vài phần trêu tức và nghiền ngẫm, con ngươi giống như một mảnh đầm sâu, sâu thẳm đến làm người ta không thể tính ra.
Tiễn Hạo cảnh giác nhìn súng trên tay anh, sợ anh sẽ lại dùng súng chỉ vào đầu của anh ta, loại súng ống đạn dược này, nếu không để ý lau súng cướp cò gì đó, mạng của anh ta sẽ không còn rồi.
Tiễn Hạo hít vào một hơi thật sâu, khàn giọng mở miệng: "Có chuyện.... Có chuyện chúng ta nói thật tốt, dù sao tôi và nhà họ Thi các người cũng có không ít lui tới trên phương diện làm ăn, mặc dù chỉ là một hạng mục nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng cũng có thể được coi là từng hợp tác qua."
Thi Mị lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, súng ở trên tay anh hoàn mỹ dạo qua một vòng sau đó vững vàng nắm trong tay anh, anh cúi đầu thổi ra một hơi trên đầu khaaut súng.
Rất nhanh lại chống đỡ súng lên trên đầu Tiễn Hạo, lúc họng súng lạnh buốt va chạm vào Tiễn Hạo, anh lại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, "Không, đừng nổ súng, không...."
Kẻ có tiền sợ chết, những lời này dùng để hình dung Tiễn Hạo, vậy thì không thể nào thỏa đáng hơn nữa rồi. Mấy năm này việc buôn bán của anh ta càng làm càng lớn, lá gan cũng càng ngày càng nhỏ, cái khác không sợ, nhưng lại rất sợ chết, sợ đến muốn chết.
"Anh nghĩ tôi nổ súng ở chỗ này, " Khẩu súng của Thi Mị chuyển qua trước ngực của anh ta, "Hay là chỗ này?"
Tiễn Hạo mở miệng cầu xin tha thứ: "Không.... Không, anh đừng giết tôi, cầu xin anh... Anh muốn cái gì tôi đều cho anh, tiền, tiền, cùng lắm thì tôi mang tiền của tôi cho anh...."
"Hay là nơi này?" Thi Mị ung dung thản nhiên khơi gợi mày kiếm, chuyển họng súng qua bụng của anh, trong đôi mắt thăm sâu phóng ra hơi thở nguy hiểm, dường như có thể đưa người vào chỗ chết.
"Không...." Tiễn Hạo chợt lắc đầu, "Thi đại gia, tôi sai rồi, tuy rằng tôi không biết tôi đắc tội anh ở chỗ nào, nhưng tôi đồng ý nhận lỗi với anh. Anh đại nhân đại lượng tha cho tôi một mạng...."
"Anh đã không lựa chọn, vậy để tôi quyết định thay anh." Thi Mị chậm rãi giương môi, cười đến khát máu mà lạnh lùng.
"Đừng, đừng mà...."
Tiễn Hạo bắt đầu giãy dụa, ở dưới sự khống chế của hai sát thủ áo đen, anh ta hoàn toàn không thể động đậy.
Trơ mắt nhìn Thi Mị nhắm chuẩn xác họng súng vào xương đầu gối của mình, ánh mắt Tiễn Hạo bắt đầu trở nên tan rả, anh liều mạng lắc đầu, "Đừng, đừng, đừng nổ súng...."
Ầm!
Đáng tiếc Thi Mị vẫn không xuống tay lưu tình với anh ta, bóp cò.
"A!"
"A...."
Trên đùi Tiễn Hạo trúng một phát súng, phát ra tiếng kêu thống khổ.
Máu chảy ra từ vết thương của anh ta, trong lúc nhất thời, trong xe rộng lớn tràn ngập một cổ mùi máu tươi gay mũi.
"Mang xuống."
Thi Mị nhíu mày, ý bảo thủ hạ mang Tiễn Hạo xuống.
"Dạ, chủ thượng!"
Sau khi Tiễn Hạo bị hai tên sát thủ kéo xuống xe, Thi Mị cũng xuống xe, anh có tính thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, cho nên chịu không được bất kỳ vật gì của mình bị người khác làm dơ, vì vậy ý bảo thủ hạ lái xe đi xử lý.
Mà lúc này đây, Thi Khả Nhi đang bị hơn mười người đàn ông thân hình hung hãn vây quanh ở bên ngoài toà án, trong tay những người kia cầm gậy sắt, bộ dạng hung hăng hùng hổ, nhìn bộ dáng là muốn ra tay ngoan độc.
"Các anh em, lên cho tôi, anh Hạo nói, ai phế người phụ nữ này! Liền thưởng người đó mười vạn đồng!!"
Người cầm đầu vừa mở miệng, những người kia giống như đánh máu gà, tranh trước giành sau lao về phía Thi Khả Nhi.
"Thi Mị tôi làm việc, cho tới bây giờ chỉ chia thành muốn và không muốn, lúc nào thì cần có lý do gì đó." Thi Mị động tác ưu nhã thu hồi súng chống đỡ ở trên đầu anh ta, dùng đầu ngón tay vuốt ve trên thân súng, miệng anh chứa nụ cười nhạt, mang theo vài phần trêu tức và nghiền ngẫm, con ngươi giống như một mảnh đầm sâu, sâu thẳm đến làm người ta không thể tính ra.
Tiễn Hạo cảnh giác nhìn súng trên tay anh, sợ anh sẽ lại dùng súng chỉ vào đầu của anh ta, loại súng ống đạn dược này, nếu không để ý lau súng cướp cò gì đó, mạng của anh ta sẽ không còn rồi.
Tiễn Hạo hít vào một hơi thật sâu, khàn giọng mở miệng: "Có chuyện.... Có chuyện chúng ta nói thật tốt, dù sao tôi và nhà họ Thi các người cũng có không ít lui tới trên phương diện làm ăn, mặc dù chỉ là một hạng mục nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng cũng có thể được coi là từng hợp tác qua."
Thi Mị lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, súng ở trên tay anh hoàn mỹ dạo qua một vòng sau đó vững vàng nắm trong tay anh, anh cúi đầu thổi ra một hơi trên đầu khaaut súng.
Rất nhanh lại chống đỡ súng lên trên đầu Tiễn Hạo, lúc họng súng lạnh buốt va chạm vào Tiễn Hạo, anh lại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, "Không, đừng nổ súng, không...."
Kẻ có tiền sợ chết, những lời này dùng để hình dung Tiễn Hạo, vậy thì không thể nào thỏa đáng hơn nữa rồi. Mấy năm này việc buôn bán của anh ta càng làm càng lớn, lá gan cũng càng ngày càng nhỏ, cái khác không sợ, nhưng lại rất sợ chết, sợ đến muốn chết.
"Anh nghĩ tôi nổ súng ở chỗ này, " Khẩu súng của Thi Mị chuyển qua trước ngực của anh ta, "Hay là chỗ này?"
Tiễn Hạo mở miệng cầu xin tha thứ: "Không.... Không, anh đừng giết tôi, cầu xin anh... Anh muốn cái gì tôi đều cho anh, tiền, tiền, cùng lắm thì tôi mang tiền của tôi cho anh...."
"Hay là nơi này?" Thi Mị ung dung thản nhiên khơi gợi mày kiếm, chuyển họng súng qua bụng của anh, trong đôi mắt thăm sâu phóng ra hơi thở nguy hiểm, dường như có thể đưa người vào chỗ chết.
"Không...." Tiễn Hạo chợt lắc đầu, "Thi đại gia, tôi sai rồi, tuy rằng tôi không biết tôi đắc tội anh ở chỗ nào, nhưng tôi đồng ý nhận lỗi với anh. Anh đại nhân đại lượng tha cho tôi một mạng...."
"Anh đã không lựa chọn, vậy để tôi quyết định thay anh." Thi Mị chậm rãi giương môi, cười đến khát máu mà lạnh lùng.
"Đừng, đừng mà...."
Tiễn Hạo bắt đầu giãy dụa, ở dưới sự khống chế của hai sát thủ áo đen, anh ta hoàn toàn không thể động đậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trơ mắt nhìn Thi Mị nhắm chuẩn xác họng súng vào xương đầu gối của mình, ánh mắt Tiễn Hạo bắt đầu trở nên tan rả, anh liều mạng lắc đầu, "Đừng, đừng, đừng nổ súng...."
Ầm!
Đáng tiếc Thi Mị vẫn không xuống tay lưu tình với anh ta, bóp cò.
"A!"
"A...."
Trên đùi Tiễn Hạo trúng một phát súng, phát ra tiếng kêu thống khổ.
Máu chảy ra từ vết thương của anh ta, trong lúc nhất thời, trong xe rộng lớn tràn ngập một cổ mùi máu tươi gay mũi.
"Mang xuống."
Thi Mị nhíu mày, ý bảo thủ hạ mang Tiễn Hạo xuống.
"Dạ, chủ thượng!"
Sau khi Tiễn Hạo bị hai tên sát thủ kéo xuống xe, Thi Mị cũng xuống xe, anh có tính thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, cho nên chịu không được bất kỳ vật gì của mình bị người khác làm dơ, vì vậy ý bảo thủ hạ lái xe đi xử lý.
Mà lúc này đây, Thi Khả Nhi đang bị hơn mười người đàn ông thân hình hung hãn vây quanh ở bên ngoài toà án, trong tay những người kia cầm gậy sắt, bộ dạng hung hăng hùng hổ, nhìn bộ dáng là muốn ra tay ngoan độc.
"Các anh em, lên cho tôi, anh Hạo nói, ai phế người phụ nữ này! Liền thưởng người đó mười vạn đồng!!"
Người cầm đầu vừa mở miệng, những người kia giống như đánh máu gà, tranh trước giành sau lao về phía Thi Khả Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro