Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Thích Cảnh Nhân múa cột.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Thích Cảnh Nhân cầm một chai Whisky để tới trước mặt người đàn ông, lạnh nhạt nói: "Muốn uống tự rót."
Trên mặt người đàn ông vốn là xếp chồng nụ cười, nhưng sau khi nhìn thấy cử động của cô và nghe xong lời của cô, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, một tay đẩy Whisky trên quầy bar trở về, nói: "Tôi là tới uống rượu, không phải tới giúp việc cho cô!"
"Biết nha." Thích Cảnh Nhân nói: "Quy củ của tôi chính là muốn uống rượu tự mình rót."
Dừng một chút, nói tiếp: "Không rót liền cút đi."
"Tôi bỏ tiền ra đến đây tìm thú vui, còn muốn để tôi tự mình ra tay? Đúng là nực cười!" Người đàn ông tức giận đến mặt xanh mét, ông ta khinh thường hừ một tiếng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn vì vậy mà run rẩy, nhìn có vẻ đặc biệt xấu xí.
Thích Cảnh Nhân cảm thấy liếc nhìn ông ta thêm một cái là bẩn ánh mắt, vì vậy dời tầm mắt, bưng ly rượu đỏ của mình qua tiếp tục uống. Hoàn toàn xem người đàn ông trước mặt thành không khí, làm như không thấy.
Người đàn ông bị cử động của cô hoàn toàn chọc giận, một cái tát nặng nề vỗ lên bàn: "Một người làm công cũng kiêu ngạo như vậy, xem ra là không muốn công việc này nữa đúng không. Tôi cho cô biết, tôi và ông chủ các cô có giao tình tình, một câu nói của tôi có thể khiến cho cô mất chén cơm này, tin hay không!"
Thích Cảnh Nhân ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên, chỉ là từ chối cho ý kiến nói: "Giao tình với ông chủ của tôi bao nhiêu năm."
"Hơn hai mươi năm." Người đàn ông nói: "Lúc còn trẻ anh ta còn dựa vào tôi cất nhắc."
"Phốc ...."
Thích Cảnh Nhân bỗng chốc không nhịn được, phun rượu đỏ trong miệng tới, không xiêu không vẹo vừa vặn phun đến trên mặt người đàn ông, khiến cho ông ta nổi trận lôi đình: "Người pha rượu như cô là xảy ra chuyện gì! Có tố chất hay không!"
Ông ta vừa rít gào vừa hốt hoảng nắm khăn giấy để ở một bên lên lau mặt, lau lau đột nhiên nghe được một câu: "Quên nhắc nhở ông, những khăn giấy kia là người khác đã dùng qua. Vừa rồi có đôi tình nhân uống quá nhiều, ói ra, sau đó dùng khăn giấy trên tay ông lau một chút."
Thích Cảnh Nhân nghiêm trang nói xong, nhìn có vẻ không giống đang nói đùa, sau khi người đàn ông kia nghe được lời này của cô, động tác trên tay đầu tiên là cương cứng một chút, ngay sau đó mới sực tỉnh phản ứng kịp, "Nôn" một tiếng, xoay người xông vào toilet cách đó không xa.
Thích Cảnh Nhân cũng vội vàng đi theo, cô tựa ở trên vách tường cách toilet khoảng ba mét xa đợi chừng nửa phút, sau đó tháo dây buộc tóc xuống đeo vào cổ tay, đi đến bên ngoài toilet, dùng dây buộc tóc cột tay nắm cửa và bình chữa cháy bên cạnh chung một chỗ.
"Ôi!"
"Cửa xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao không thể nào mở ra được! Người tới, người tới nhanh lên cho tôi! Tôi bị nhốt ở trong toilet rồi!"
"Có người hay không ...."
Khoảng thời gian này, tất cả nhân viên đều đang trong lúc nghỉ ngơi, phòng nghỉ cách nơi này rất xa, cộng thêm rất nhiều gian phòng đều chọn dùng thiết kế cách âm, cộng thêm chuyện đầu tiên sau khi Thích Cảnh Nhân trở lại quầy bar là mở âm thanh sàn nhảy ra, tiếng kêu cứu của người đàn ông liền bị nhấm chìm.
Tần Thiếu Bạch đi xuống từ trên lầu, sau khi nghe được trong sàn nhảy truyền đến âm nhạc đinh tai nhức óc liền nhíu mày, vốn không có ý định để ý tới, nhưng lại nghĩ đến sàn nhảy lúc này hẳn là vẫn chưa có mở mới đúng, vì vậy liền định đi qua xem.
Anh sải bước đi đến phía sàn nhảy, lúc cách sàn nhảy còn khoảng mười mét xa, anh đột nhiên thả chậm bước chân, tầm mắt vẫn luôn trói chặt trên người cô gái đang ôm ống thép nhảy nhiệt tình ở chính giữa sàn nhảy.
Cô gái mặc một T-shirt màu trắng, một quần dài cao bồi đã giặt đến có chút trắng bệch và đôi giày đế bằng màu trắng. Một kiện áo khoác tùy ý phủ lên giàn âm thanh bên cạnh, có lẽ là cô vừa mới cởi ra.
Thích Cảnh Nhân cầm một chai Whisky để tới trước mặt người đàn ông, lạnh nhạt nói: "Muốn uống tự rót."
Trên mặt người đàn ông vốn là xếp chồng nụ cười, nhưng sau khi nhìn thấy cử động của cô và nghe xong lời của cô, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, một tay đẩy Whisky trên quầy bar trở về, nói: "Tôi là tới uống rượu, không phải tới giúp việc cho cô!"
"Biết nha." Thích Cảnh Nhân nói: "Quy củ của tôi chính là muốn uống rượu tự mình rót."
Dừng một chút, nói tiếp: "Không rót liền cút đi."
"Tôi bỏ tiền ra đến đây tìm thú vui, còn muốn để tôi tự mình ra tay? Đúng là nực cười!" Người đàn ông tức giận đến mặt xanh mét, ông ta khinh thường hừ một tiếng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn vì vậy mà run rẩy, nhìn có vẻ đặc biệt xấu xí.
Thích Cảnh Nhân cảm thấy liếc nhìn ông ta thêm một cái là bẩn ánh mắt, vì vậy dời tầm mắt, bưng ly rượu đỏ của mình qua tiếp tục uống. Hoàn toàn xem người đàn ông trước mặt thành không khí, làm như không thấy.
Người đàn ông bị cử động của cô hoàn toàn chọc giận, một cái tát nặng nề vỗ lên bàn: "Một người làm công cũng kiêu ngạo như vậy, xem ra là không muốn công việc này nữa đúng không. Tôi cho cô biết, tôi và ông chủ các cô có giao tình tình, một câu nói của tôi có thể khiến cho cô mất chén cơm này, tin hay không!"
Thích Cảnh Nhân ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên, chỉ là từ chối cho ý kiến nói: "Giao tình với ông chủ của tôi bao nhiêu năm."
"Hơn hai mươi năm." Người đàn ông nói: "Lúc còn trẻ anh ta còn dựa vào tôi cất nhắc."
"Phốc ...."
Thích Cảnh Nhân bỗng chốc không nhịn được, phun rượu đỏ trong miệng tới, không xiêu không vẹo vừa vặn phun đến trên mặt người đàn ông, khiến cho ông ta nổi trận lôi đình: "Người pha rượu như cô là xảy ra chuyện gì! Có tố chất hay không!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta vừa rít gào vừa hốt hoảng nắm khăn giấy để ở một bên lên lau mặt, lau lau đột nhiên nghe được một câu: "Quên nhắc nhở ông, những khăn giấy kia là người khác đã dùng qua. Vừa rồi có đôi tình nhân uống quá nhiều, ói ra, sau đó dùng khăn giấy trên tay ông lau một chút."
Thích Cảnh Nhân nghiêm trang nói xong, nhìn có vẻ không giống đang nói đùa, sau khi người đàn ông kia nghe được lời này của cô, động tác trên tay đầu tiên là cương cứng một chút, ngay sau đó mới sực tỉnh phản ứng kịp, "Nôn" một tiếng, xoay người xông vào toilet cách đó không xa.
Thích Cảnh Nhân cũng vội vàng đi theo, cô tựa ở trên vách tường cách toilet khoảng ba mét xa đợi chừng nửa phút, sau đó tháo dây buộc tóc xuống đeo vào cổ tay, đi đến bên ngoài toilet, dùng dây buộc tóc cột tay nắm cửa và bình chữa cháy bên cạnh chung một chỗ.
"Ôi!"
"Cửa xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao không thể nào mở ra được! Người tới, người tới nhanh lên cho tôi! Tôi bị nhốt ở trong toilet rồi!"
"Có người hay không ...."
Khoảng thời gian này, tất cả nhân viên đều đang trong lúc nghỉ ngơi, phòng nghỉ cách nơi này rất xa, cộng thêm rất nhiều gian phòng đều chọn dùng thiết kế cách âm, cộng thêm chuyện đầu tiên sau khi Thích Cảnh Nhân trở lại quầy bar là mở âm thanh sàn nhảy ra, tiếng kêu cứu của người đàn ông liền bị nhấm chìm.
Tần Thiếu Bạch đi xuống từ trên lầu, sau khi nghe được trong sàn nhảy truyền đến âm nhạc đinh tai nhức óc liền nhíu mày, vốn không có ý định để ý tới, nhưng lại nghĩ đến sàn nhảy lúc này hẳn là vẫn chưa có mở mới đúng, vì vậy liền định đi qua xem.
Anh sải bước đi đến phía sàn nhảy, lúc cách sàn nhảy còn khoảng mười mét xa, anh đột nhiên thả chậm bước chân, tầm mắt vẫn luôn trói chặt trên người cô gái đang ôm ống thép nhảy nhiệt tình ở chính giữa sàn nhảy.
Cô gái mặc một T-shirt màu trắng, một quần dài cao bồi đã giặt đến có chút trắng bệch và đôi giày đế bằng màu trắng. Một kiện áo khoác tùy ý phủ lên giàn âm thanh bên cạnh, có lẽ là cô vừa mới cởi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro