Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Thiếu gia và thiếu phu nhân đang thân mật.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Sau khi Thẩm Chanh lái xe vào bãi đỗ xe ngừng lại, tắt lửa, sau đó cỡi dây an toàn ra, bước xuống từ trên xe, lúc đi ra ngoài, lại thấy một chiếc xe màu đen nhanh chóng lái vào từ cửa bãi đổ xe.
Không biết là bởi vì quá quen với cái chỗ này, hay là kỹ thuật lái xe của người lái xe quá tốt, xe vừa lái vào bãi đỗ xe 50m, liền di chuyển vung đuôi một cái xinh đẹp, sau đó xe liền vững vàng dừng ở bên cạnh xe Thẩm Chanh.
Liếc qua người đàn ông trên xe, Thẩm Chanh đi tới, cúi người gõ vang cửa sổ xe.
Đóng chặt cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú vô cùng yêu mị, anh nhếch môi, nheo mắt, tư thái lười nhác.
Một kiện sơmi màu trắng chế tác hoàn toàn bằng thủ công mặc ở trên người anh, ưu nhã mà không mất khí phách, mang theo vài phần hương vị mê hoặc người.
Cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra lồng ngực tinh tráng rắn chắc, và da thịt màu lúa mạch, gợi cảm đến cực điểm.
"Đẹp không?" Thi Vực cười, nhếch môi thành một độ cong hoàn mỹ.
Thẩm Chanh lui về phía sau mấy bước, điềm nhiên bình tĩnh liếc nhìn anh, "Còn muốn thể diện không?"
"Không cần." Anh nói xong, đưa tay mở cửa xe xuống xe, vừa đến gần cô, liền ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, thuận tay kéo một cái, bế cô vào trong ngực, "Trừ em ra, có thể không cần những thứ khác nữa, kể cả mặt."
Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, chống tay ở trước ngực của anh, "Lúc nào không cần em nữa, đó mới gọi là bản lĩnh."
Thi Vực rút một tay từ trên eo cô về, không nặng không nhẹ vuốt ve chiếc cằm thon này của cô, con ngươi nhíu lại thật sâu: "Vứt bỏ phụ nữ thì tính là bản lãnh gì, hửm?"
Thẩm Chanh bắt lấy bàn tay to không an phận di chuyển trên cằm cô, nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của anh, hơi nhếch môi lên, "Hiện tại em còn trẻ, xinh đẹp, nếu sau này em già, mập rồi, anh còn sẽ thích sao?"
"Già rất tốt, mập cũng rất tốt." Ngón tay suông dài ở trên môi của cô, anh cúi đầu gặm giữa mũi cô: "Ít để đàn ông khác nhớ thương."
"Cũng đã sinh hai đứa con, ai sẽ còn nhớ thương em."
Thi Vực không nói gì, cúi đầu cọ ở trong cổ cô một hồi, mới hạ thấp giọng nói mở miệng: "Mạc Cẩn trở về rồi."
Anh biết?
Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh ra, nghi hoặc nhíu mày, "Các người gặp mặt rồi?"
"Chúng tôi chưa gặp mặt, nhưng anh biết các người đã gặp nhau." Trong tiếng nói sâu lắng, giống như mang theo chút không thoải mái, "Anh ta lại có thể tặng hoa cho em."
Thẩm Chanh nghe được chút gì đó từ trong lời nói của anh, ngay lập tức liền giãn lông mày ra, cười khẽ: "Anh ghen à?"
Thi Vực dựng thẳng mày kiếm lên, nguy hiểm mở miệng: "Anh là người đàn ông của em, chẳng lẽ ghen cũng không được à?"
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, anh liền sử dụng hai tay nắm lấy eo của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, hôn lên môi của cô.
Giống như đang dùng hành động chứng minh cô là người phụ nữ của anh, dành riêng cho anh, tiểu cưng chiều chỉ dành riêng cho anh. Trừ anh ra, ai cũng đừng vọng tưởng chấm mút sạch sẽ!
Trời bên ngoài dần tối đen, tuy bãi đỗ xe có phong quang nhưng vẫn có chút tăm tối.
Bình thường vào giờ này, chính là thời gian vệ sinh bãi đổ xe, người giúp việc vừa cầm dụng cụ vệ sinh đi vào từ cửa, liền nhìn thấy thân thể một nam một nữ đang dán sát ôm nhau chặt chẽ, nhìn có vẻ như là đang hôn môi.
Sau khi nhận ra hai người là ai, người giúp việc lập tức cúi đầu, yên lặng xoay người, rất thức thời lui ra ngoài ....
Mới đi ra từ bãi đỗ xe, lại đụng vào người giúp việc khác tính vào làm vệ sinh, vì vậy vội vàng kéo đối phương qua một bên, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia và thiếu phu nhân đang ở bên trong thân mật, đi nhanh lên, đừng quấy rầy đến bọn họ!"
Người giúp việc đó vừa nghe, kinh ngạc đến ngây người: "A? Xe chấn hả!"
Sau khi Thẩm Chanh lái xe vào bãi đỗ xe ngừng lại, tắt lửa, sau đó cỡi dây an toàn ra, bước xuống từ trên xe, lúc đi ra ngoài, lại thấy một chiếc xe màu đen nhanh chóng lái vào từ cửa bãi đổ xe.
Không biết là bởi vì quá quen với cái chỗ này, hay là kỹ thuật lái xe của người lái xe quá tốt, xe vừa lái vào bãi đỗ xe 50m, liền di chuyển vung đuôi một cái xinh đẹp, sau đó xe liền vững vàng dừng ở bên cạnh xe Thẩm Chanh.
Liếc qua người đàn ông trên xe, Thẩm Chanh đi tới, cúi người gõ vang cửa sổ xe.
Đóng chặt cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú vô cùng yêu mị, anh nhếch môi, nheo mắt, tư thái lười nhác.
Một kiện sơmi màu trắng chế tác hoàn toàn bằng thủ công mặc ở trên người anh, ưu nhã mà không mất khí phách, mang theo vài phần hương vị mê hoặc người.
Cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra lồng ngực tinh tráng rắn chắc, và da thịt màu lúa mạch, gợi cảm đến cực điểm.
"Đẹp không?" Thi Vực cười, nhếch môi thành một độ cong hoàn mỹ.
Thẩm Chanh lui về phía sau mấy bước, điềm nhiên bình tĩnh liếc nhìn anh, "Còn muốn thể diện không?"
"Không cần." Anh nói xong, đưa tay mở cửa xe xuống xe, vừa đến gần cô, liền ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, thuận tay kéo một cái, bế cô vào trong ngực, "Trừ em ra, có thể không cần những thứ khác nữa, kể cả mặt."
Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, chống tay ở trước ngực của anh, "Lúc nào không cần em nữa, đó mới gọi là bản lĩnh."
Thi Vực rút một tay từ trên eo cô về, không nặng không nhẹ vuốt ve chiếc cằm thon này của cô, con ngươi nhíu lại thật sâu: "Vứt bỏ phụ nữ thì tính là bản lãnh gì, hửm?"
Thẩm Chanh bắt lấy bàn tay to không an phận di chuyển trên cằm cô, nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của anh, hơi nhếch môi lên, "Hiện tại em còn trẻ, xinh đẹp, nếu sau này em già, mập rồi, anh còn sẽ thích sao?"
"Già rất tốt, mập cũng rất tốt." Ngón tay suông dài ở trên môi của cô, anh cúi đầu gặm giữa mũi cô: "Ít để đàn ông khác nhớ thương."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cũng đã sinh hai đứa con, ai sẽ còn nhớ thương em."
Thi Vực không nói gì, cúi đầu cọ ở trong cổ cô một hồi, mới hạ thấp giọng nói mở miệng: "Mạc Cẩn trở về rồi."
Anh biết?
Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh ra, nghi hoặc nhíu mày, "Các người gặp mặt rồi?"
"Chúng tôi chưa gặp mặt, nhưng anh biết các người đã gặp nhau." Trong tiếng nói sâu lắng, giống như mang theo chút không thoải mái, "Anh ta lại có thể tặng hoa cho em."
Thẩm Chanh nghe được chút gì đó từ trong lời nói của anh, ngay lập tức liền giãn lông mày ra, cười khẽ: "Anh ghen à?"
Thi Vực dựng thẳng mày kiếm lên, nguy hiểm mở miệng: "Anh là người đàn ông của em, chẳng lẽ ghen cũng không được à?"
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, anh liền sử dụng hai tay nắm lấy eo của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, hôn lên môi của cô.
Giống như đang dùng hành động chứng minh cô là người phụ nữ của anh, dành riêng cho anh, tiểu cưng chiều chỉ dành riêng cho anh. Trừ anh ra, ai cũng đừng vọng tưởng chấm mút sạch sẽ!
Trời bên ngoài dần tối đen, tuy bãi đỗ xe có phong quang nhưng vẫn có chút tăm tối.
Bình thường vào giờ này, chính là thời gian vệ sinh bãi đổ xe, người giúp việc vừa cầm dụng cụ vệ sinh đi vào từ cửa, liền nhìn thấy thân thể một nam một nữ đang dán sát ôm nhau chặt chẽ, nhìn có vẻ như là đang hôn môi.
Sau khi nhận ra hai người là ai, người giúp việc lập tức cúi đầu, yên lặng xoay người, rất thức thời lui ra ngoài ....
Mới đi ra từ bãi đỗ xe, lại đụng vào người giúp việc khác tính vào làm vệ sinh, vì vậy vội vàng kéo đối phương qua một bên, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia và thiếu phu nhân đang ở bên trong thân mật, đi nhanh lên, đừng quấy rầy đến bọn họ!"
Người giúp việc đó vừa nghe, kinh ngạc đến ngây người: "A? Xe chấn hả!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro