Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Thứ hai, tôi không có hứng thú với anh.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Tuy rằng ánh mắt kia rất nhỏ, nhưng Thẩm Chanh vẫn nhạy cảm bắt được tin tức trong đó.
Trong lòng cô dâng lên một cổ cảm giác xấu: Cô thường hay nhìn thấy thần thái như vậy ở trong mắt một người, đó là lúc Thi Vực đang nhìn cô.
Chỉ là, bây giờ cô không có tâm tư hỏi đến ý tứ trong ánh mắt đó là gì.
Cô khẽ hất càm lên, nhàn nhạt mở miệng, "Em trai của tôi đâu?"
Mạc Cẩn ung dung thản nhiên cười cười: "Tôi rất nhanh sẽ thả cậu ta trở về."
Thẩm Chanh thật không ngờ anh ta sẽ cho ra một câu trả lời như vậy, hơi có chút kinh ngạc, cũng rất nhanh khôi phục nguyên trạng.
Mạc Cẩn nhìn cô, tiếp tục nói: "Nhưng có một điều kiện."
Điều kiện?
Cô quả nhiên là đã đánh giá cao anh ta.
Thẩm Chanh nhẹ hít một hơi, lại chậm rãi phun ra một chữ: "Nói."
Mạc Cẩn nhìn cô, khóe môi khẽ giương lên, giọng điệu cũng rất nghiêm túc: "Tôi muốn em ở lại, làm người phụ nữ của tôi." Anh ta dừng một chút, "Chỉ làm người phụ nữ của một mình tôi."
Đây coi như là điều kiện gì?
Thẩm Chanh khẽ cười một tiếng, giọng nói lại càng lạnh như băng: "Tôi nghĩ tổng thống đại nhân đã tìm sai đối tượng rồi. Thứ nhất, tôi đã có chồng. Thứ hai, tôi không có hứng thú với anh."
Mạc Cẩn hoàn toàn không thèm để ý thái độ của Thẩm Chanh, mà là dời chủ đề: "Tôi biết tên em, Thẩm Chanh."
Giống như là vì quen thuộc với cái tên này, giữa răng môi lại trằn trọc một lần nữa: "Thẩm Chanh ...."
Nghe được tiếng nói của anh ta, Thẩm Chanh đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: "Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn không thích ngoài trừ chồng tôi, có người đàn ông khác gọi tên của tôi, đặc biệt là anh!"
Không ngờ, Mạc Cẩn lại nói: "Tôi không ngại chuyện em đã kết hôn."
Thẩm Chanh lạnh lùng nhìn anh ta, trước khi đến, thậm chí cô đã nghĩ tới chết, nhưng chỉ thật sự không ngờ sẽ là cục diện như vậy.
Vốn cho rằng gặp phải là kẻ địch, cô cũng đã làm xong chuẩn bị, không ngờ người này tốn công tốn sức, lại chỉ là vì muốn cô đi đến làm người phụ nữ của anh ta.
Thật buồn cười.
Mà đúng lúc này, cửa gỗ nặng nề hoa lệ mở ra lần nữa, Mạc Cẩn xoay người đi ra ngoài.
Mười người đàn ông sắp xếp chỉnh tề ở bên ngoài, không khiêm tốn cũng không kiêu căng cúi mình chào anh ta: "Tổng thống đại nhân."
Trước khi rời đi, Mạc Cẩn lưu lại một câu: "Mang cô ấy trở về phòng."
*
Thẩm Chanh làm sao cũng không ngờ, mình sẽ bị nhốt ở trong phủ tổng thống.
Lần này, thậm chí đến đường sống phản kháng cũng không có.
Gian phòng xa hoa đến mức tận cùng, lớn đến kinh người.
Có người làm, có bác sĩ, có chuyên gia phụ trách hầu hạ cô, tất cả ăn mặc ngủ nghỉ đều có thể hoàn thành ở bên trong.
Thẩm Chanh ngồi trên ghế sofa, yên tĩnh dị thường.
Vị trí này, có thể tiếp xúc đến nhiều ánh mặt trời hơn, nhưng sắc trời bên ngoài vẫn không thể ức chế càng ngày càng mờ.
Cả ngày, vẫn chưa nhận được một chút tin tức.
Không biết tình huống bên kia, mà mình lại bị nhốt ở chỗ này, bị người giam giữ.
Từ buổi sáng đến hiện tại, cô vẫn chưa ăn cơm, thậm chí đến nước cũng không uống một ngụm.
Đúng lúc đó, có người làm bưng nước tới đây cho cô, cô không nhận, chỉ lạnh lùng phun ra một câu: "Cút ngay."
Người làm bị cô dọa đến tay run lên, cuống quít thu tay về.
Trong phòng chỗ sáng chỗ tối đều là người, một khắc không ngừng giám thị cô, cô rất không thích loại cảm giác này.
Đến bữa tối, người làm đưa tới đồ ăn phong phú.
Thẩm Chanh không muốn ăn, nhưng lại không thể không bắt buộc mình ăn, dù sao chỉ có dự trữ thể lực, mới có khả năng rời đi.
Cô từ từ đưa từng món vào trong miệng, ăn đến khi trong dạ dày có chút buồn nôn, liền dừng lại, chờ thoải mái một chút lại tiếp tục.
Trong lòng cô dâng lên một cổ cảm giác xấu: Cô thường hay nhìn thấy thần thái như vậy ở trong mắt một người, đó là lúc Thi Vực đang nhìn cô.
Chỉ là, bây giờ cô không có tâm tư hỏi đến ý tứ trong ánh mắt đó là gì.
Cô khẽ hất càm lên, nhàn nhạt mở miệng, "Em trai của tôi đâu?"
Mạc Cẩn ung dung thản nhiên cười cười: "Tôi rất nhanh sẽ thả cậu ta trở về."
Thẩm Chanh thật không ngờ anh ta sẽ cho ra một câu trả lời như vậy, hơi có chút kinh ngạc, cũng rất nhanh khôi phục nguyên trạng.
Mạc Cẩn nhìn cô, tiếp tục nói: "Nhưng có một điều kiện."
Điều kiện?
Cô quả nhiên là đã đánh giá cao anh ta.
Thẩm Chanh nhẹ hít một hơi, lại chậm rãi phun ra một chữ: "Nói."
Mạc Cẩn nhìn cô, khóe môi khẽ giương lên, giọng điệu cũng rất nghiêm túc: "Tôi muốn em ở lại, làm người phụ nữ của tôi." Anh ta dừng một chút, "Chỉ làm người phụ nữ của một mình tôi."
Đây coi như là điều kiện gì?
Thẩm Chanh khẽ cười một tiếng, giọng nói lại càng lạnh như băng: "Tôi nghĩ tổng thống đại nhân đã tìm sai đối tượng rồi. Thứ nhất, tôi đã có chồng. Thứ hai, tôi không có hứng thú với anh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Cẩn hoàn toàn không thèm để ý thái độ của Thẩm Chanh, mà là dời chủ đề: "Tôi biết tên em, Thẩm Chanh."
Giống như là vì quen thuộc với cái tên này, giữa răng môi lại trằn trọc một lần nữa: "Thẩm Chanh ...."
Nghe được tiếng nói của anh ta, Thẩm Chanh đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: "Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn không thích ngoài trừ chồng tôi, có người đàn ông khác gọi tên của tôi, đặc biệt là anh!"
Không ngờ, Mạc Cẩn lại nói: "Tôi không ngại chuyện em đã kết hôn."
Thẩm Chanh lạnh lùng nhìn anh ta, trước khi đến, thậm chí cô đã nghĩ tới chết, nhưng chỉ thật sự không ngờ sẽ là cục diện như vậy.
Vốn cho rằng gặp phải là kẻ địch, cô cũng đã làm xong chuẩn bị, không ngờ người này tốn công tốn sức, lại chỉ là vì muốn cô đi đến làm người phụ nữ của anh ta.
Thật buồn cười.
Mà đúng lúc này, cửa gỗ nặng nề hoa lệ mở ra lần nữa, Mạc Cẩn xoay người đi ra ngoài.
Mười người đàn ông sắp xếp chỉnh tề ở bên ngoài, không khiêm tốn cũng không kiêu căng cúi mình chào anh ta: "Tổng thống đại nhân."
Trước khi rời đi, Mạc Cẩn lưu lại một câu: "Mang cô ấy trở về phòng."
*
Thẩm Chanh làm sao cũng không ngờ, mình sẽ bị nhốt ở trong phủ tổng thống.
Lần này, thậm chí đến đường sống phản kháng cũng không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gian phòng xa hoa đến mức tận cùng, lớn đến kinh người.
Có người làm, có bác sĩ, có chuyên gia phụ trách hầu hạ cô, tất cả ăn mặc ngủ nghỉ đều có thể hoàn thành ở bên trong.
Thẩm Chanh ngồi trên ghế sofa, yên tĩnh dị thường.
Vị trí này, có thể tiếp xúc đến nhiều ánh mặt trời hơn, nhưng sắc trời bên ngoài vẫn không thể ức chế càng ngày càng mờ.
Cả ngày, vẫn chưa nhận được một chút tin tức.
Không biết tình huống bên kia, mà mình lại bị nhốt ở chỗ này, bị người giam giữ.
Từ buổi sáng đến hiện tại, cô vẫn chưa ăn cơm, thậm chí đến nước cũng không uống một ngụm.
Đúng lúc đó, có người làm bưng nước tới đây cho cô, cô không nhận, chỉ lạnh lùng phun ra một câu: "Cút ngay."
Người làm bị cô dọa đến tay run lên, cuống quít thu tay về.
Trong phòng chỗ sáng chỗ tối đều là người, một khắc không ngừng giám thị cô, cô rất không thích loại cảm giác này.
Đến bữa tối, người làm đưa tới đồ ăn phong phú.
Thẩm Chanh không muốn ăn, nhưng lại không thể không bắt buộc mình ăn, dù sao chỉ có dự trữ thể lực, mới có khả năng rời đi.
Cô từ từ đưa từng món vào trong miệng, ăn đến khi trong dạ dày có chút buồn nôn, liền dừng lại, chờ thoải mái một chút lại tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro