Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Thưa ngài, em biết sai rồi.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
"Oa...."
Đúng lúc đó, trên lầu truyền đến một tiếng khóc oa oa.
Trước đó, mỗi một lần đứa nhỏ khóc, Thẩm Chanh đều hy vọng có thể trấn an, dỗ dành tốt bọn nhỏ trong thời gian ngắn nhất.
Thế nhưng lần này, cô lại có thể động ý niệm mẹ kế mới có thể động ở trong đầu, hy vọng tiếng khóc đừng có ngừng.
"Oa!"
"Oa ...."
Không biết là Tiểu Thiên Tước khóc trước hay là Tiểu Ngạo Tước khóc trước, vừa khóc hai tiếng, đứa còn lại liền bị hoảng sợ khóc lên.
Tận lực bồi thêm một trận tiếng khóc tê tâm liệt phế: "Oa! Oa oa ...."
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn người đàn ông đặt ở trên người cô, có thâm ý liếc qua trên lầu, "Con trai anh khóc rồi."
Đột nhiên bị quấy rầy hứng thú, con ngươi Thi Vực lập tức nguy hiểm nhíu lại: "Để bọn chúng khóc."
Thẩm Chanh nghe tiếng không vui: "Con trai là anh bảo em sinh, hiện tại sinh, anh liền tính để bọn nhỏ tự sinh tự diệt à?"
"Tự sinh tự diệt?" Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn cô, trong con ngươi thoáng hiện ra lệ khí lúc sáng lúc tối, dường như rất không thích bốn chữ này.
"Chẳng lẽ không phải?" Thẩm Chanh tuyệt không sợ hãi nhìn thẳng anh.
"...."
Người phụ nữ này, chẳng lẽ không biết mỗi lúc trời tối anh muốn đi nhìn hai tên nhóc đó bao nhiêu lần sao? Không biết mỗi ngày trước khi đi công ty anh đều muốn đi qua nhìn bọn chúng trước ư? Không biết mỗi ngày về nhà chuyện đầu tiên anh làm cũng là đi xem bọn chúng hả?
Anh đột nhiên lấy tay chống đỡ người dậy, nhìn cũng không nhìn cô nữa, đứng dậy bước đi.
Tức giận tới đột ngột như vậy, làm cho không người nào có thể thích ứng kịp.
Lúc Thẩm Chanh lên lầu, hai túi sữa nhỏ đã không còn khóc nữa.
Rón ra rón rén đẩy cửa phòng trẻ ra, muốn xem xem bọn nhỏ là đang bú sữa, hay là đã được dỗ ngủ rồi.
Nhưng cửa phòng vừa mở ra, cô liền dừng ở bên ngoài.
Trong phòng, Thi Vực đang mỗi tay ôm một đứa bé đi tới đi lui cạnh cửa sổ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp an ủi hai tiểu bảo bối trong ngực.
Trên mặt của anh không có không kiên nhẫn, cũng không có lạnh lùng, mà là tràn đầy nhu tình và yêu thương cưng chìu.
Nghĩ đến câu nói "Để cho bọn chúng khóc" vừa rồi của anh, Thẩm Chanh không khỏi khơi gợi khóe môi lên.
Cô yên lặng đứng ở ngoài cửa, nhìn ba người cha con bên trong, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Người đàn ông này, sao đành lòng để cho con trai của mình tự sinh tự diệt.
"Đi vào."
Ánh mắt quét đến bóng dáng ngoài cửa, Thi Vực lạnh lùng lên tiếng.
Nghe tiếng, Thẩm Chanh liền đẩy cửa đi vào.
Cô đi đến trước mặt Thi Vực, đưa tay ôm một tiểu bảo bối từ trong ngực anh, thấy anh lạnh mặt, cô chủ động nhích tới gần trước mặt anh, "Vẫn chưa nguôi giận?"
"Không có."
Thi Vực ngoài miệng nói không có, nhưng vẻ mặt hờ hững đến cực điểm này của anh lại như đang nói: Anh rất tức giận!
"Thôi mà." Thẩm Chanh lại nhích lại gần trên người anh, vừa dỗ đứa nhỏ trong ngực, vừa dỗ dành đứa lớn trước mặt: "Cùng lắm thì, về sau em không nói như vậy nữa."
Cuối cùng ánh mắt lạnh chìm có vài phần hòa hoãn, anh liếc nhìn cô, môi mỏng nhẹ động, "Lần này không so đo với em, lần sau nếu để cho anh nghe được bốn chữ tự sinh tự diệt, đại gia anh sẽ làm em ba ngày không xuống giường được."
Thẩm Chanh: "...."
Người đàn ông này, ngay cả lúc tức giận cũng có thể không đứng đắn như vậy.
Cô thua rồi.
"Dạ, thưa ngài, em biết sai rồi."
Tuy có bất mãn, nhưng phối hợp thì vẫn nên phối hợp.
Thi Vực thu vài phần hơi lạnh trong mắt về, thản nhiên mở miệng: "Không tiếp nhận xin lỗi trên lời nói."
Thẩm Chanh nghe tiếng, cũng không có tức giận, kéo môi cười cười: "Được, buổi tối em bồi thường thịt."
Thi Vực ừ một tiếng: "Vậy thì còn không sai biệt lắm."
Đúng lúc đó, trên lầu truyền đến một tiếng khóc oa oa.
Trước đó, mỗi một lần đứa nhỏ khóc, Thẩm Chanh đều hy vọng có thể trấn an, dỗ dành tốt bọn nhỏ trong thời gian ngắn nhất.
Thế nhưng lần này, cô lại có thể động ý niệm mẹ kế mới có thể động ở trong đầu, hy vọng tiếng khóc đừng có ngừng.
"Oa!"
"Oa ...."
Không biết là Tiểu Thiên Tước khóc trước hay là Tiểu Ngạo Tước khóc trước, vừa khóc hai tiếng, đứa còn lại liền bị hoảng sợ khóc lên.
Tận lực bồi thêm một trận tiếng khóc tê tâm liệt phế: "Oa! Oa oa ...."
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn người đàn ông đặt ở trên người cô, có thâm ý liếc qua trên lầu, "Con trai anh khóc rồi."
Đột nhiên bị quấy rầy hứng thú, con ngươi Thi Vực lập tức nguy hiểm nhíu lại: "Để bọn chúng khóc."
Thẩm Chanh nghe tiếng không vui: "Con trai là anh bảo em sinh, hiện tại sinh, anh liền tính để bọn nhỏ tự sinh tự diệt à?"
"Tự sinh tự diệt?" Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn cô, trong con ngươi thoáng hiện ra lệ khí lúc sáng lúc tối, dường như rất không thích bốn chữ này.
"Chẳng lẽ không phải?" Thẩm Chanh tuyệt không sợ hãi nhìn thẳng anh.
"...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ này, chẳng lẽ không biết mỗi lúc trời tối anh muốn đi nhìn hai tên nhóc đó bao nhiêu lần sao? Không biết mỗi ngày trước khi đi công ty anh đều muốn đi qua nhìn bọn chúng trước ư? Không biết mỗi ngày về nhà chuyện đầu tiên anh làm cũng là đi xem bọn chúng hả?
Anh đột nhiên lấy tay chống đỡ người dậy, nhìn cũng không nhìn cô nữa, đứng dậy bước đi.
Tức giận tới đột ngột như vậy, làm cho không người nào có thể thích ứng kịp.
Lúc Thẩm Chanh lên lầu, hai túi sữa nhỏ đã không còn khóc nữa.
Rón ra rón rén đẩy cửa phòng trẻ ra, muốn xem xem bọn nhỏ là đang bú sữa, hay là đã được dỗ ngủ rồi.
Nhưng cửa phòng vừa mở ra, cô liền dừng ở bên ngoài.
Trong phòng, Thi Vực đang mỗi tay ôm một đứa bé đi tới đi lui cạnh cửa sổ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp an ủi hai tiểu bảo bối trong ngực.
Trên mặt của anh không có không kiên nhẫn, cũng không có lạnh lùng, mà là tràn đầy nhu tình và yêu thương cưng chìu.
Nghĩ đến câu nói "Để cho bọn chúng khóc" vừa rồi của anh, Thẩm Chanh không khỏi khơi gợi khóe môi lên.
Cô yên lặng đứng ở ngoài cửa, nhìn ba người cha con bên trong, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Người đàn ông này, sao đành lòng để cho con trai của mình tự sinh tự diệt.
"Đi vào."
Ánh mắt quét đến bóng dáng ngoài cửa, Thi Vực lạnh lùng lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe tiếng, Thẩm Chanh liền đẩy cửa đi vào.
Cô đi đến trước mặt Thi Vực, đưa tay ôm một tiểu bảo bối từ trong ngực anh, thấy anh lạnh mặt, cô chủ động nhích tới gần trước mặt anh, "Vẫn chưa nguôi giận?"
"Không có."
Thi Vực ngoài miệng nói không có, nhưng vẻ mặt hờ hững đến cực điểm này của anh lại như đang nói: Anh rất tức giận!
"Thôi mà." Thẩm Chanh lại nhích lại gần trên người anh, vừa dỗ đứa nhỏ trong ngực, vừa dỗ dành đứa lớn trước mặt: "Cùng lắm thì, về sau em không nói như vậy nữa."
Cuối cùng ánh mắt lạnh chìm có vài phần hòa hoãn, anh liếc nhìn cô, môi mỏng nhẹ động, "Lần này không so đo với em, lần sau nếu để cho anh nghe được bốn chữ tự sinh tự diệt, đại gia anh sẽ làm em ba ngày không xuống giường được."
Thẩm Chanh: "...."
Người đàn ông này, ngay cả lúc tức giận cũng có thể không đứng đắn như vậy.
Cô thua rồi.
"Dạ, thưa ngài, em biết sai rồi."
Tuy có bất mãn, nhưng phối hợp thì vẫn nên phối hợp.
Thi Vực thu vài phần hơi lạnh trong mắt về, thản nhiên mở miệng: "Không tiếp nhận xin lỗi trên lời nói."
Thẩm Chanh nghe tiếng, cũng không có tức giận, kéo môi cười cười: "Được, buổi tối em bồi thường thịt."
Thi Vực ừ một tiếng: "Vậy thì còn không sai biệt lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro