Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Tôn Nham yêu!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Sau khi đút sữa, dụ dỗ hai tên nhóc kia nằm ngủ, Thẩm Chanh cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Ôn Uyển canh giữ ở trong phòng em bé một hồi, mới để cho chuyên gia đến xem, tự mình đi siêu thị mua một chút nguyên liệu tươi mới về nấu ăn.
Đích thân động thủ ninh cháo, hầm canh, căn dặn người giúp việc mang lên cho Thẩm Chanh đúng giờ, mới về nhà của mình.
Thẩm Chanh ngủ một giấc tỉnh lại, vừa đúng mười một giờ rưỡi.
Người giúp việc đến gõ vang cửa phòng: "Thiếu phu nhân, đến thời gian ăn cơm, cps muốn bây giờ mang lên cho cô luôn không?"
"Ừ."
Rất nhanh, người giúp việc bưng cháo nhạt và canh gà bổ dưỡng nóng lên.
Thẩm Chanh ăn đơn giản một chút, sau đó đi phòng trẻ cách vách nhìn hai đứa nhỏ một chút.
Hai tên nhóc kia còn đang ngủ rất sâu, cô cũng không nhẫn tâm đánh thức bọn chúng, liền yên lặng ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh một hồi.
Nhân viên hộ lý chuyên nghiệp cũng nhân lúc này, dạy cô một chút kiến thức chuyên nghiệp.
Ví dụ như: Giấc ngủ mỗi ngày của trẻ con mới sinh ít nhất phải đạt tới hai mươi tiếng đồng hồ, sau mỗi lần cho đứa bé bú sữa thì phải vỗ nấc, lúc tắm rửa cho đứa bé cần dùng khuỷu tay tới thử nhiệt độ, mỗi ngày phải cho đứa bé nằm sấp trên giường một hai lần, linh tinh ....
Lúc chiều, Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Tôn Nham.
"Thiếu phu nhân, nghe nói cô sinh đôi, chúc mừng chúc mừng!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau này lúc tôi về thành Đô, nhất định mang quà tặng cho hai vị tiểu thiếu gia!"
"Tiếp đó thì sao?"
"Tiếp đó dùng hai cô bé xinh gái làm quà tặng ...."
"...."
"Bây giờ giàu có, đều nuôi con dâu nuôi từ bé! Thiếu phu nhân, người khác nuôi một, cô và ông chủ có thể nuôi hai, rất ngưu bức!"
"Gần đây tiền lương cao sao?"
"Thiếu phu nhân, không phải đang nói chuyện con dâu nuôi từ bé ư, sao lại nói đến tiền lương chứ?"
"Ít nói nhảm, hỏi anh thì anh đáp!"
"Tạm được .... Trong khoảng thời gian này tôi cũng sắp mệt chết đi được, chuyện làm ăn của ông chủ ở thành Giang thực sự là quá nhiều, ngài ấy không có ở đây, tôi chính là chân chạy! Hiện tại mỗi ngày tôi chỉ ngủ được năm tiếng ...."
"Tiền lương bao nhiêu?"
"Hơn sáu vạn ...."
"Trừ một nửa."
"A?" Đầu kia, vẻ mặt Tôn Nham hắc tuyến, tại sao lại muốn trừ tiền lương của anh?
"Còn để cho tôi nuôi con dâu nuôi từ bé không?"
"Không không không không!"
"Vậy còn không sai biệt lắm."
Hai người lại hàn huyên vài câu, lúc muốn tắt điện thoại, Tôn Nham đột nhiên nói ra một câu: "Thiếu phu nhân, có chuyện này tôi muốn nói cho cô biết ...."
"Chuyện gì?"
Đầu kia điện thoại, Tôn Nham im lặng một hồi, mới mở miệng nói: "Tôi yêu rồi."
Phốc....
Thẩm Chanh vừa uống một hớp nước, sau đó liền phun ra.
Để ly nước xuống, rút từ trong hộp giấy ra mấy tờ khăn giấy lau nước trên ra giường, nhướng mày hỏi: "Người phụ nữ nào sẽ coi trọng anh?"
Tôn Nham: "...."
Nói như thế nào thì anh cũng là một trai đẹp chính hiệu, làm sao lại không có người nhìn trúng anh chứ?
"Người phụ nữ kia, thiếu phu nhân cô cũng quen biết."
"Hả?"
"Họ Tô ...."
"Hả?"
"Là một nữ minh tinh."
Cô biết?
Họ Tô nữ minh tinh?
Khụ!
"Tô San?"
"Đúng."
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhướng mày.
Hai người kia bắn đại bác cũng không tới, làm sao lại ở cùng một chỗ?
Loại duyên phận này, đúng thật là nói không chính xác.
"Tô San người đó, mặc dù quá khứ lạc phách một chút, nhưng người cô ấy không xấu, đáng giá kết giao."
Tuy rằng cô chỉ từng tiếp xúc với Tô San mấy lần, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, người phụ nữ đó, cũng không phải hư hỏng như ngoài mặt.
Ít nhất, cô ta sống rất thẳng thắn.
Một người phụ nữ, dù quá khứ có nhiều vết nhơ hơn nữa, đồng ý sửa đổi, cũng là một người sạch sẽ.
Hơn nữa quan hệ giữa người với người rất mầu nhiệm, một khi yêu, ở cùng một chỗ, rất có thể chính là cả đời.
Sau khi đút sữa, dụ dỗ hai tên nhóc kia nằm ngủ, Thẩm Chanh cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Ôn Uyển canh giữ ở trong phòng em bé một hồi, mới để cho chuyên gia đến xem, tự mình đi siêu thị mua một chút nguyên liệu tươi mới về nấu ăn.
Đích thân động thủ ninh cháo, hầm canh, căn dặn người giúp việc mang lên cho Thẩm Chanh đúng giờ, mới về nhà của mình.
Thẩm Chanh ngủ một giấc tỉnh lại, vừa đúng mười một giờ rưỡi.
Người giúp việc đến gõ vang cửa phòng: "Thiếu phu nhân, đến thời gian ăn cơm, cps muốn bây giờ mang lên cho cô luôn không?"
"Ừ."
Rất nhanh, người giúp việc bưng cháo nhạt và canh gà bổ dưỡng nóng lên.
Thẩm Chanh ăn đơn giản một chút, sau đó đi phòng trẻ cách vách nhìn hai đứa nhỏ một chút.
Hai tên nhóc kia còn đang ngủ rất sâu, cô cũng không nhẫn tâm đánh thức bọn chúng, liền yên lặng ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh một hồi.
Nhân viên hộ lý chuyên nghiệp cũng nhân lúc này, dạy cô một chút kiến thức chuyên nghiệp.
Ví dụ như: Giấc ngủ mỗi ngày của trẻ con mới sinh ít nhất phải đạt tới hai mươi tiếng đồng hồ, sau mỗi lần cho đứa bé bú sữa thì phải vỗ nấc, lúc tắm rửa cho đứa bé cần dùng khuỷu tay tới thử nhiệt độ, mỗi ngày phải cho đứa bé nằm sấp trên giường một hai lần, linh tinh ....
Lúc chiều, Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Tôn Nham.
"Thiếu phu nhân, nghe nói cô sinh đôi, chúc mừng chúc mừng!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau này lúc tôi về thành Đô, nhất định mang quà tặng cho hai vị tiểu thiếu gia!"
"Tiếp đó thì sao?"
"Tiếp đó dùng hai cô bé xinh gái làm quà tặng ...."
"...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bây giờ giàu có, đều nuôi con dâu nuôi từ bé! Thiếu phu nhân, người khác nuôi một, cô và ông chủ có thể nuôi hai, rất ngưu bức!"
"Gần đây tiền lương cao sao?"
"Thiếu phu nhân, không phải đang nói chuyện con dâu nuôi từ bé ư, sao lại nói đến tiền lương chứ?"
"Ít nói nhảm, hỏi anh thì anh đáp!"
"Tạm được .... Trong khoảng thời gian này tôi cũng sắp mệt chết đi được, chuyện làm ăn của ông chủ ở thành Giang thực sự là quá nhiều, ngài ấy không có ở đây, tôi chính là chân chạy! Hiện tại mỗi ngày tôi chỉ ngủ được năm tiếng ...."
"Tiền lương bao nhiêu?"
"Hơn sáu vạn ...."
"Trừ một nửa."
"A?" Đầu kia, vẻ mặt Tôn Nham hắc tuyến, tại sao lại muốn trừ tiền lương của anh?
"Còn để cho tôi nuôi con dâu nuôi từ bé không?"
"Không không không không!"
"Vậy còn không sai biệt lắm."
Hai người lại hàn huyên vài câu, lúc muốn tắt điện thoại, Tôn Nham đột nhiên nói ra một câu: "Thiếu phu nhân, có chuyện này tôi muốn nói cho cô biết ...."
"Chuyện gì?"
Đầu kia điện thoại, Tôn Nham im lặng một hồi, mới mở miệng nói: "Tôi yêu rồi."
Phốc....
Thẩm Chanh vừa uống một hớp nước, sau đó liền phun ra.
Để ly nước xuống, rút từ trong hộp giấy ra mấy tờ khăn giấy lau nước trên ra giường, nhướng mày hỏi: "Người phụ nữ nào sẽ coi trọng anh?"
Tôn Nham: "...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói như thế nào thì anh cũng là một trai đẹp chính hiệu, làm sao lại không có người nhìn trúng anh chứ?
"Người phụ nữ kia, thiếu phu nhân cô cũng quen biết."
"Hả?"
"Họ Tô ...."
"Hả?"
"Là một nữ minh tinh."
Cô biết?
Họ Tô nữ minh tinh?
Khụ!
"Tô San?"
"Đúng."
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhướng mày.
Hai người kia bắn đại bác cũng không tới, làm sao lại ở cùng một chỗ?
Loại duyên phận này, đúng thật là nói không chính xác.
"Tô San người đó, mặc dù quá khứ lạc phách một chút, nhưng người cô ấy không xấu, đáng giá kết giao."
Tuy rằng cô chỉ từng tiếp xúc với Tô San mấy lần, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, người phụ nữ đó, cũng không phải hư hỏng như ngoài mặt.
Ít nhất, cô ta sống rất thẳng thắn.
Một người phụ nữ, dù quá khứ có nhiều vết nhơ hơn nữa, đồng ý sửa đổi, cũng là một người sạch sẽ.
Hơn nữa quan hệ giữa người với người rất mầu nhiệm, một khi yêu, ở cùng một chỗ, rất có thể chính là cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro