Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Trả thù (2) Tô Cửu Y! Không cho phép ngủ!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Người trong ngực không có phản ứng, máu còn đang không ngừng tuôn ra từ vị trí vết thương của cô, trên tay, trên quần áo của cô, kể cả trên xe, toàn bộ đều là máu.
"Tô Cửu Y! Không cho phép ngủ!"
Thi Ngạo Tước dùng tay vỗ mặt của cô, cố gắng đánh thức cô, không cho cô tiếp tục ngủ, nhưng Tô Cửu Y lại không có bất kỳ tri giác, cô cứ thế yên lặng tựa ở trong ngực của anh, nghe không được tiếng gọi ầm ĩ của anh.
Thi Ngạo Tước chưa bao giờ lo lắng giống như lúc này, dường như tất cả chung quanh đều đã biến thành tối đen, mà anh đang đặt mình ở trong một hoàn cảnh tối đen không thấy được năm ngón tay, không tìm được cửa ra, không tìm được phương hướng.
Thi Ngạo Tước không dám động, bởi vì anh biết Tô Cửu Y bị thương rất nặng, anh lo lắng một động tác của mình sẽ tăng thêm thương thế của cô, tự tay đẩy cô đến quỷ môn quan.
"Tô Cửu Y." Anh vừa gọi tên của cô, vừa lấy điện thoại di động ra lấy số điện thoại của bác sĩ Trần gọi đi.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, giống như mỗi một lần lúc trước, bác sĩ Trần vừa mở miệng liền hỏi thăm thân thể của anh không thoải mái chỗ nào, Thi Ngạo Tước không nói thêm gì, chỉ là căn dặn nói: "Lập tức thông báo mười bác sĩ quyền uy nhất, chuẩn bị tốt tất cả dụng cụ chữa bệnh, mười phút sau tôi muốn nhìn thấy người."
Lúc Tôn Nham rọi đèn pin đi ra dò xét, phát hiện xe Thi Ngạo Tước nghiêng lệch dừng trên đường xe chạy ở sân trước, cảm thấy có chút nghi hoặc. Trong ký ức của ông, Thi Ngạo Tước là người theo đuổi sự hoàn mỹ, lúc anh làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không ôm một loại tâm lý tùy tiện. Cho dù là mấy chuyện nhỏ nhặt như đỗ xe này anh cũng rất xem trọng, không phải ở dưới tình huống vạn bất đắc dĩ thì sẽ tuyệt đối không vi phạm nguyên tắc của mình.
Cho nên hiện tại chỉ có một tình huống, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.
Tôn Nham tắt đèn pin vội vàng đi tới, đến gần mới phát hiện toàn bộ thủy tinh cửa xe trước đều vỡ vụn, mà trên thân hai người đang ôm nhau trong xe nhuộm đầy máu tươi!
Thân thể Tôn Nham chợt cứng đờ, đèn pin trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất, ông sợ hãi vội vàng tiến lên mở cửa xe, giọng nói ức chế không ngừng run rẩy: "Ngạo Tước thiếu gia .... Sao rồi? Đây .... đây là xảy ra chuyện gì?"
Thi Ngạo Tước ngưỡng dựa ở trên ghế ngồi, ôm chặt Tô Cửu Y lên trên người, vì để cho cô không phải khó chịu, anh mạnh mẽ chống cánh tay nâng đầu cúi xuống của cô, không nhúc nhích chút nào.
Nghe được giọng nói của Tôn Nham, anh ngay cả đầu cũng không chuyển, mở miệng nói: "Chú Tôn, làm phiền sai người cầm cáng cứu thương tới."
Thi Ngạo Tước rất trấn định, trấn định đến khiến người ta cảm thấy trong lòng phát lạnh, Tôn Nham rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, tuy rằng biểu cảm trên mặt anh lạnh nhạt giống như bình thường, nhưng quanh người anh lại bao trùm lên một lớp sát khí khiếp người.
Tôn Nham ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, cũng không có hỏi nhiều, lập tức sai người lấy cáng cứu thương ra.
Thi Ngạo Tước cẩn thận ôm Tô Cửu Y xuống xe, sau khi xác định sẽ không tăng thêm thương thế của cô mới đặt cô đến trên cáng cứu thương, anh đuổi tất cả người làm rời đi, chỉ để lại một mình Tôn Nham, cùng ông mang Tô Cửu Y vào phòng vô khuẩn trên lầu.
Chính xác mà nói, là căn phòng cứu thương không có bất kỳ vi khuẩn nào, bởi vì Thi Ngạo Tước thường hay bị thương, cho nên anh cố ý sai người ta xây dựng một gian phòng như vậy, làm như vậy là để thuận tiện mình trị thương, chỉ là khiến anh không ngờ là có một ngày phụ nữ của mình cũng sẽ dùng tới căn phòng này.
Trong phòng rất đơn giản, chỉ có một bàn dài đựng đồ y tế và một giường phẫu thuật, đi vào, lập tức ngửi thấy được một cổ mùi thuốc sát trùng giống như ở trong bệnh viện, rất là gay mũi.
Người trong ngực không có phản ứng, máu còn đang không ngừng tuôn ra từ vị trí vết thương của cô, trên tay, trên quần áo của cô, kể cả trên xe, toàn bộ đều là máu.
"Tô Cửu Y! Không cho phép ngủ!"
Thi Ngạo Tước dùng tay vỗ mặt của cô, cố gắng đánh thức cô, không cho cô tiếp tục ngủ, nhưng Tô Cửu Y lại không có bất kỳ tri giác, cô cứ thế yên lặng tựa ở trong ngực của anh, nghe không được tiếng gọi ầm ĩ của anh.
Thi Ngạo Tước chưa bao giờ lo lắng giống như lúc này, dường như tất cả chung quanh đều đã biến thành tối đen, mà anh đang đặt mình ở trong một hoàn cảnh tối đen không thấy được năm ngón tay, không tìm được cửa ra, không tìm được phương hướng.
Thi Ngạo Tước không dám động, bởi vì anh biết Tô Cửu Y bị thương rất nặng, anh lo lắng một động tác của mình sẽ tăng thêm thương thế của cô, tự tay đẩy cô đến quỷ môn quan.
"Tô Cửu Y." Anh vừa gọi tên của cô, vừa lấy điện thoại di động ra lấy số điện thoại của bác sĩ Trần gọi đi.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, giống như mỗi một lần lúc trước, bác sĩ Trần vừa mở miệng liền hỏi thăm thân thể của anh không thoải mái chỗ nào, Thi Ngạo Tước không nói thêm gì, chỉ là căn dặn nói: "Lập tức thông báo mười bác sĩ quyền uy nhất, chuẩn bị tốt tất cả dụng cụ chữa bệnh, mười phút sau tôi muốn nhìn thấy người."
Lúc Tôn Nham rọi đèn pin đi ra dò xét, phát hiện xe Thi Ngạo Tước nghiêng lệch dừng trên đường xe chạy ở sân trước, cảm thấy có chút nghi hoặc. Trong ký ức của ông, Thi Ngạo Tước là người theo đuổi sự hoàn mỹ, lúc anh làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không ôm một loại tâm lý tùy tiện. Cho dù là mấy chuyện nhỏ nhặt như đỗ xe này anh cũng rất xem trọng, không phải ở dưới tình huống vạn bất đắc dĩ thì sẽ tuyệt đối không vi phạm nguyên tắc của mình.
Cho nên hiện tại chỉ có một tình huống, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Nham tắt đèn pin vội vàng đi tới, đến gần mới phát hiện toàn bộ thủy tinh cửa xe trước đều vỡ vụn, mà trên thân hai người đang ôm nhau trong xe nhuộm đầy máu tươi!
Thân thể Tôn Nham chợt cứng đờ, đèn pin trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất, ông sợ hãi vội vàng tiến lên mở cửa xe, giọng nói ức chế không ngừng run rẩy: "Ngạo Tước thiếu gia .... Sao rồi? Đây .... đây là xảy ra chuyện gì?"
Thi Ngạo Tước ngưỡng dựa ở trên ghế ngồi, ôm chặt Tô Cửu Y lên trên người, vì để cho cô không phải khó chịu, anh mạnh mẽ chống cánh tay nâng đầu cúi xuống của cô, không nhúc nhích chút nào.
Nghe được giọng nói của Tôn Nham, anh ngay cả đầu cũng không chuyển, mở miệng nói: "Chú Tôn, làm phiền sai người cầm cáng cứu thương tới."
Thi Ngạo Tước rất trấn định, trấn định đến khiến người ta cảm thấy trong lòng phát lạnh, Tôn Nham rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, tuy rằng biểu cảm trên mặt anh lạnh nhạt giống như bình thường, nhưng quanh người anh lại bao trùm lên một lớp sát khí khiếp người.
Tôn Nham ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, cũng không có hỏi nhiều, lập tức sai người lấy cáng cứu thương ra.
Thi Ngạo Tước cẩn thận ôm Tô Cửu Y xuống xe, sau khi xác định sẽ không tăng thêm thương thế của cô mới đặt cô đến trên cáng cứu thương, anh đuổi tất cả người làm rời đi, chỉ để lại một mình Tôn Nham, cùng ông mang Tô Cửu Y vào phòng vô khuẩn trên lầu.
Chính xác mà nói, là căn phòng cứu thương không có bất kỳ vi khuẩn nào, bởi vì Thi Ngạo Tước thường hay bị thương, cho nên anh cố ý sai người ta xây dựng một gian phòng như vậy, làm như vậy là để thuận tiện mình trị thương, chỉ là khiến anh không ngờ là có một ngày phụ nữ của mình cũng sẽ dùng tới căn phòng này.
Trong phòng rất đơn giản, chỉ có một bàn dài đựng đồ y tế và một giường phẫu thuật, đi vào, lập tức ngửi thấy được một cổ mùi thuốc sát trùng giống như ở trong bệnh viện, rất là gay mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro