Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Trò chuyện chút chủ đề trợ hứng.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Nói xong, cô liền trực tiếp tiến tới gần hôn anh.
Vào lúc môi của cô vừa mới dán lên cánh môi mỏng manh, Thi Vực ngậm chặt lại môi của cô, không có bất kỳ dấu hiệu nào liền cạy hàm răng cô.
Trong lúc hôn môi cô, anh dùng tay cởi mấy cái nút khác trên áo sơ mi, sau đó đi từ dưới lên thuận theo bụng Thẩm Chanh, lưu loát mà thuần thục cởi tất cả nút trên quần áo.
Thẩm Chanh chủ động đáp lại nụ hôn của anh, so với trước kia, lần này thuần thục hơn rất nhiều, hôn đến ở trong chỗ sâu, cô không nhịn được phát ra một tiếng: "Ưm ...."
Giọng nói như vậy để đàn ông nghe được, không thể nghi ngờ là một hấp dẫn trí mạng, hoàn toàn khơi gợi dục vọng bị khắc chế đã lâu, toàn thân một mảnh nóng bỏng.
Bàn tay nhanh chóng trợt xuống từ trên eo cô.... sờ đến, quần áo cởi hết.
Thẩm Chanh cứ không mảnh vải che thân như vậy bại lộ ở trước mắt anh, dù cho ngọn đèn có chút tăm tối, cũng có thể thấy rõ ràng từng bộ phận trên người cô.
Thi Vực dựa vào ở trên ghế dựa, áo sơ mi mở rộng, lộ ra một mảng lớn da thịt màu lúa mạch, cơ bụng gợi cảm mà quyến rũ, làm cho người say mê.
Nhìn người phụ nữ không mảnh vải trước mặt, hai mắt anh đỏ đậm, cực kỳ giống như một dã thú đang mơ ước bắt con mồi, có thể nhào tới nuốt ăn vào bụng bất cứ lúc nào.
Thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, Thẩm Chanh đưa tay bảo vệ xuân quang trước ngực, lại tiến sát tới gần trước mặt anh một chút, không cho anh nhìn thấy bộ phận nhạy cảm của cô.
Vào lúc này Thi Vực lại xoay người đè cô ở trên bàn làm việc, cúi đầu hôn cô, hai tay chia ra giam cấm tay của cô, không cho cô cơ hội có thể đẩy anh ra.
Thẩm Chanh xụi lơ ở trên bàn viết, giống như là nước, mặc cho anh tùy ý đòi hỏi trong miệng cô.
Lửa bị khơi gợi, Thi Vực đã có chút không khắc chế được, sau khi buông tay cô ra muốn đi cởi dây nịt trên lưng.
Thẩm Chanh giống như một thiếu nữ chưa biết mùi đời, trái tim thình thịch thịch cuồng loạn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề mà dồn dập.
Ngay tại lúc Thi Vực muốn công phá một phòng tuyến cuối cùng của cô, cô đột nhiên đưa tay đẩy lồng ngực của anh ra, đợi sau khi anh rời khỏi môi của cô =, cô thở dốc nói: "Ông xã, bao ...."
"Không mang."
Thi Vực một phát đè tay của cô lại, muốn bắt đầu tiến hành bước tiếp theo, nhưng Thẩm Chanh lại nói một câu, "Không mang sẽ mang thai."
Mắt sắc của Thi Vực đỏ đậm và tối tăm, giọng nói khàn khàn đến cực điểm: "Mang thai đúng lúc, anh muốn em sinh con cho anh thêm lần nữa."
Anh cúi đầu hôn môi Thẩm Chanh, Thẩm Chanh lại cứ tránh mặt, ghé vào lỗ tai anh khẽ giọng nói: "Thời gian cách lần đầu tiên sinh con quá ngắn, không thể mang thai, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng với người lớn và thai nhi...."
Lúc khuôn mặt tuấn tú cách cô còn có hai centimet, con mắt tối liền trở nên nguy hiểm khiếp người, anh trầm thấp mở miệng, "Thẩm Chanh Tử, em cố ý."
Cố ý câu dẫn anh, quyến rũ anh, khiêu khích anh, khiến anh quên chuyện sau khi phụ nữ sinh đứa nhỏ xong cần một năm để khôi phục và điều dưỡng!
Thẩm Chanh dùng tay ôm cổ của anh, hô hấp dồn dập không vững vàng: "Em là cố ý, cố ý muốn làm với anh, muốn cho anh làm ...."
Lúc cô nói đến đây, vừa buông cổ của anh ra, chuyển qua phía dưới, săn sóc kéo khóa kéo quần tây cho anh.
Thi Vực không có ngăn động tác của cô lại, cứ thế nhìn xuống cô từ trên cao, đợi sau khi cô kéo khóa kéo lên, anh nâng mày kiếm anh tuấn lên, "Không làm nữa?"
Thẩm Chanh đưa tay sờ soạng một phần văn kiện từ bên cạnh tới, để ở bộ phận nhạy cảm của mình, sau đó dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ ngực Thi Vực, "Đương nhiên muốn làm, nhưng trước khi làm, muốn chọn lựa biện pháp an toàn. Ông xã, nhanh lên, trở về phòng lấy bao."
Rõ ràng chỉ là một câu động tác lơ đãng, nhưng ở dưới cái nhìn của Thi Vực lại là một loại hấp dẫn khác, nhìn cô gái nhỏ dáng vẻ quyến rũ dưới thân, hầu kết của anh chuyển động lên xuống.
"Người phụ nữ phiền toái."
Giọng nói giống như bị lửa đốt, sâu lắng ảm ách, mang theo một loại tình dục không biết tên.
Anh dùng tay chống bàn sách đứng dậy, cài lung tung nút trên áo sơ mi, cảnh cáo Thẩm Chanh một câu "Em tốt nhất ngoan ngoãn chờ anh ở trong này, nếu không tự gánh lấy hậu quả", liền xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Thẩm Chanh thở phào một hơi, lúc này mới dám lấy văn kiện che ở bộ phận nhạy cảm ra.
Cô xuống từ trên bàn viết, nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc trên người, đi thăm dò xem phần văn kiện vừa bị cô dùng 'loạn' qua.
Phát hiện chỉ là một phần bản sao bản thảo không có ích lợi gì, lập tức mở ngăn kéo ra nhét vào, may mà không phải là văn kiện quan trọng gì, nếu không dùng tính tình người đàn ông đó, nhất định là thà rằng ném phần tài liệu này cũng tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác, bởi vì phần văn kiện kia là thứ từng để ở trên vị trí riêng tư của cô.
Người đàn ông có tham muốn chiếm giữ cực mạnh như vậy, làm sao có thể cho phép người khác chạm vào món đồ đã từng có dính líu đến thân thể của cô.
Qua khoảng một phút đồng hồ, Thi Vực quay về phòng sách, sau khi vào cửa thuận tay khóa cửa phòng, sau đó đi đến bên cửa sổ kiểm tra một chút bức màn có kéo chặt hay không.
Nhìn thấy cử động của anh, Thẩm Chanh tưởng tượng đến hình ảnh sẽ phát sinh kế tiếp....
Trên bàn sách, trên sàn nhà, trên sofa, trên bệ cửa sổ ....
Phàm là địa phương có thể làm, người đàn ông này nhất định sẽ không bỏ qua, bằng không, anh tuyệt đối sẽ không làm công tác bảo mật hoàn thiện như vậy.
Nhìn anh đi về phía mình, Thẩm Chanh lại có thể khẩn trương, cô siết chặc quần áo rộng thùng thình trên người, "Cái kia, nếu không, chúng ta trước trò chuyện một lát nữa đi?"
Sau khi Thi Vực đi đến trước mặt cô liền dừng lại, ngay sau đó lười nhác dựa vào đến trên bàn viết, nguy hiểm nheo con ngươi lại, lạnh lùng hỏi: "Em thấy ai làm yêu làm đến một nửa liền nói chuyện phiếm không, hửm?"
Làm yêu làm đến một nửa ....
Quá trực tiếp, thật sự.
Nhưng, loại trực tiếp này, cô cũng biết rồi: "Tuy chưa từng gặp, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể áp dụng một chút. Trò chuyện chút chủ đề trợ hứng, có thể sẽ càng đi sâu hơn một chút."
"À?" Thi Vực giương nhẹ khóe môi, nâng lên một độ cong nghiền ngẫm, "Em là cảm thấy vừa rồi chúng ta làm tiền đề không đủ, muốn tăng mức độ lớn hơn? Muốn trò chuyện một chút để trợ giúp, để càng đi sâu hơn một chút?"
Vào lúc môi của cô vừa mới dán lên cánh môi mỏng manh, Thi Vực ngậm chặt lại môi của cô, không có bất kỳ dấu hiệu nào liền cạy hàm răng cô.
Trong lúc hôn môi cô, anh dùng tay cởi mấy cái nút khác trên áo sơ mi, sau đó đi từ dưới lên thuận theo bụng Thẩm Chanh, lưu loát mà thuần thục cởi tất cả nút trên quần áo.
Thẩm Chanh chủ động đáp lại nụ hôn của anh, so với trước kia, lần này thuần thục hơn rất nhiều, hôn đến ở trong chỗ sâu, cô không nhịn được phát ra một tiếng: "Ưm ...."
Giọng nói như vậy để đàn ông nghe được, không thể nghi ngờ là một hấp dẫn trí mạng, hoàn toàn khơi gợi dục vọng bị khắc chế đã lâu, toàn thân một mảnh nóng bỏng.
Bàn tay nhanh chóng trợt xuống từ trên eo cô.... sờ đến, quần áo cởi hết.
Thẩm Chanh cứ không mảnh vải che thân như vậy bại lộ ở trước mắt anh, dù cho ngọn đèn có chút tăm tối, cũng có thể thấy rõ ràng từng bộ phận trên người cô.
Thi Vực dựa vào ở trên ghế dựa, áo sơ mi mở rộng, lộ ra một mảng lớn da thịt màu lúa mạch, cơ bụng gợi cảm mà quyến rũ, làm cho người say mê.
Nhìn người phụ nữ không mảnh vải trước mặt, hai mắt anh đỏ đậm, cực kỳ giống như một dã thú đang mơ ước bắt con mồi, có thể nhào tới nuốt ăn vào bụng bất cứ lúc nào.
Thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, Thẩm Chanh đưa tay bảo vệ xuân quang trước ngực, lại tiến sát tới gần trước mặt anh một chút, không cho anh nhìn thấy bộ phận nhạy cảm của cô.
Vào lúc này Thi Vực lại xoay người đè cô ở trên bàn làm việc, cúi đầu hôn cô, hai tay chia ra giam cấm tay của cô, không cho cô cơ hội có thể đẩy anh ra.
Thẩm Chanh xụi lơ ở trên bàn viết, giống như là nước, mặc cho anh tùy ý đòi hỏi trong miệng cô.
Lửa bị khơi gợi, Thi Vực đã có chút không khắc chế được, sau khi buông tay cô ra muốn đi cởi dây nịt trên lưng.
Thẩm Chanh giống như một thiếu nữ chưa biết mùi đời, trái tim thình thịch thịch cuồng loạn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề mà dồn dập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay tại lúc Thi Vực muốn công phá một phòng tuyến cuối cùng của cô, cô đột nhiên đưa tay đẩy lồng ngực của anh ra, đợi sau khi anh rời khỏi môi của cô =, cô thở dốc nói: "Ông xã, bao ...."
"Không mang."
Thi Vực một phát đè tay của cô lại, muốn bắt đầu tiến hành bước tiếp theo, nhưng Thẩm Chanh lại nói một câu, "Không mang sẽ mang thai."
Mắt sắc của Thi Vực đỏ đậm và tối tăm, giọng nói khàn khàn đến cực điểm: "Mang thai đúng lúc, anh muốn em sinh con cho anh thêm lần nữa."
Anh cúi đầu hôn môi Thẩm Chanh, Thẩm Chanh lại cứ tránh mặt, ghé vào lỗ tai anh khẽ giọng nói: "Thời gian cách lần đầu tiên sinh con quá ngắn, không thể mang thai, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng với người lớn và thai nhi...."
Lúc khuôn mặt tuấn tú cách cô còn có hai centimet, con mắt tối liền trở nên nguy hiểm khiếp người, anh trầm thấp mở miệng, "Thẩm Chanh Tử, em cố ý."
Cố ý câu dẫn anh, quyến rũ anh, khiêu khích anh, khiến anh quên chuyện sau khi phụ nữ sinh đứa nhỏ xong cần một năm để khôi phục và điều dưỡng!
Thẩm Chanh dùng tay ôm cổ của anh, hô hấp dồn dập không vững vàng: "Em là cố ý, cố ý muốn làm với anh, muốn cho anh làm ...."
Lúc cô nói đến đây, vừa buông cổ của anh ra, chuyển qua phía dưới, săn sóc kéo khóa kéo quần tây cho anh.
Thi Vực không có ngăn động tác của cô lại, cứ thế nhìn xuống cô từ trên cao, đợi sau khi cô kéo khóa kéo lên, anh nâng mày kiếm anh tuấn lên, "Không làm nữa?"
Thẩm Chanh đưa tay sờ soạng một phần văn kiện từ bên cạnh tới, để ở bộ phận nhạy cảm của mình, sau đó dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ ngực Thi Vực, "Đương nhiên muốn làm, nhưng trước khi làm, muốn chọn lựa biện pháp an toàn. Ông xã, nhanh lên, trở về phòng lấy bao."
Rõ ràng chỉ là một câu động tác lơ đãng, nhưng ở dưới cái nhìn của Thi Vực lại là một loại hấp dẫn khác, nhìn cô gái nhỏ dáng vẻ quyến rũ dưới thân, hầu kết của anh chuyển động lên xuống.
"Người phụ nữ phiền toái."
Giọng nói giống như bị lửa đốt, sâu lắng ảm ách, mang theo một loại tình dục không biết tên.
Anh dùng tay chống bàn sách đứng dậy, cài lung tung nút trên áo sơ mi, cảnh cáo Thẩm Chanh một câu "Em tốt nhất ngoan ngoãn chờ anh ở trong này, nếu không tự gánh lấy hậu quả", liền xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Thẩm Chanh thở phào một hơi, lúc này mới dám lấy văn kiện che ở bộ phận nhạy cảm ra.
Cô xuống từ trên bàn viết, nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc trên người, đi thăm dò xem phần văn kiện vừa bị cô dùng 'loạn' qua.
Phát hiện chỉ là một phần bản sao bản thảo không có ích lợi gì, lập tức mở ngăn kéo ra nhét vào, may mà không phải là văn kiện quan trọng gì, nếu không dùng tính tình người đàn ông đó, nhất định là thà rằng ném phần tài liệu này cũng tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác, bởi vì phần văn kiện kia là thứ từng để ở trên vị trí riêng tư của cô.
Người đàn ông có tham muốn chiếm giữ cực mạnh như vậy, làm sao có thể cho phép người khác chạm vào món đồ đã từng có dính líu đến thân thể của cô.
Qua khoảng một phút đồng hồ, Thi Vực quay về phòng sách, sau khi vào cửa thuận tay khóa cửa phòng, sau đó đi đến bên cửa sổ kiểm tra một chút bức màn có kéo chặt hay không.
Nhìn thấy cử động của anh, Thẩm Chanh tưởng tượng đến hình ảnh sẽ phát sinh kế tiếp....
Trên bàn sách, trên sàn nhà, trên sofa, trên bệ cửa sổ ....
Phàm là địa phương có thể làm, người đàn ông này nhất định sẽ không bỏ qua, bằng không, anh tuyệt đối sẽ không làm công tác bảo mật hoàn thiện như vậy.
Nhìn anh đi về phía mình, Thẩm Chanh lại có thể khẩn trương, cô siết chặc quần áo rộng thùng thình trên người, "Cái kia, nếu không, chúng ta trước trò chuyện một lát nữa đi?"
Sau khi Thi Vực đi đến trước mặt cô liền dừng lại, ngay sau đó lười nhác dựa vào đến trên bàn viết, nguy hiểm nheo con ngươi lại, lạnh lùng hỏi: "Em thấy ai làm yêu làm đến một nửa liền nói chuyện phiếm không, hửm?"
Làm yêu làm đến một nửa ....
Quá trực tiếp, thật sự.
Nhưng, loại trực tiếp này, cô cũng biết rồi: "Tuy chưa từng gặp, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể áp dụng một chút. Trò chuyện chút chủ đề trợ hứng, có thể sẽ càng đi sâu hơn một chút."
"À?" Thi Vực giương nhẹ khóe môi, nâng lên một độ cong nghiền ngẫm, "Em là cảm thấy vừa rồi chúng ta làm tiền đề không đủ, muốn tăng mức độ lớn hơn? Muốn trò chuyện một chút để trợ giúp, để càng đi sâu hơn một chút?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro