Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Vẻ mặt xinh đẹp.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Người phụ nữ bị một câu của cô chặn lại, nhưng rất nhanh cô ta đã
khôi phục lại bộ dáng thần khí ban đầu, cười ha ha: "Dáng vẻ trang phục
của cô quả thật rất quê mùa, cô xem cô, tây trang thêm váy ngắn, nhìn bề ngoài như một thành phần tri thức, nhưng trên thực tế là gì thì ai mà
biết được chứ. Mặc thành ra như vậy, ai biết cô có phải cố ý làm thành
đồng phục hấp dẫn gì đó, đi ra quyến rũ đàn ông hay không...."
Cô ta là đang cố ý tìm lối thoát, Thi Khả Nhi đương nhiên rất rõ ràng, hơn nữa lời nói một phen vừa rồi của cô ta cũng không thể thành công chọc giận cô.
Kể từ sau khi làm luật sư, cô gặp qua không ít người khó dây dưa. Mà ở trong hoàn cảnh như thế, không có ai sẽ đứng ở bên cô, cho nên mỗi một lần đều chỉ có thể dựa vào chính cô để giải quyết.
Dần dà, cô liền luyện thành một thân năng lực bách độc bất xâm, hoàn toàn có thể mắt điếc tai ngơ với nhục mạ và châm chọc của người khác.
"Quyến rũ đàn ông cũng phải dựa vào năng lực, không phải mỗi người đàn bà đều có thể tiện tay bắt con mồi." Thi Khả Nhi kéo môi, khách khí phất phất tay với cô, "Lần sau trò chuyện."
"Thật mất mặt." Người phụ nữ cắt một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
"Mất mặt?" Lúc Thi Khả Nhi đang muốn đi, lại dừng bước, cười như không cười nhìn người phụ nữ kia, "Cô chỉ là niềm vui hay là tình thú."
"Với cô là niềm vui, nhưng .... nếu với anh chàng đẹp trai bên kia, tình thú là tốt nhất..." Người phụ nữ kia cũng không cảm thấy được ngượng ngùng, tầm mắt trực tiếp xuyên qua từ bên cạnh Thi Khả Nhi, liếc nhìn lộ liễu trên người Thi Mị.
Thi Khả Nhi vốn không có ý định tiếp tục dây dưa với cô ta nữa, nhưng sau khi nghe xong lời của cô ta, lại tốt bụng nhắc nhở cô ta một câu: "Mỹ nữ, đầu năm nay công việc phải tận trách nhiệm."
Một câu không đầu không đuôi, khiến người phụ nữ kia có chút không biết rõ tình huống, "Công việc gì chứ ...."
"Công việc của cô." Thi Khả Nhi nói: "Tuy rằng làm tình nhân cho người ta là một chuyện ám muội, nhưng đã làm liền làm, không có gì phải che che lấp lấp. Người nha, ai không có thủ đoạn kiếm tiền, mỗi người mỗi thể diện công việc?"
"...."
Người phụ nữ kia sửng sốt một hồi lâu mới suy nghĩ cẩn thận câu nói kia là có ý gì, liền hỏi cô, "Cô nói ai là tình nhân?"
"Cô." Thi Khả Nhi nhẹ nói.
"Cô đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn!"
"Tôi chỉ nói sự thật."
"Sự thật? Cô trêu chọc tôi rất vui ư? Tôi có phải là tình nhân hay không tôi còn không biết, một người ngoài như cô lại còn rõ ràng hơn tôi? Thật buồn cười! Chị à, loại lời này bậy bạ này không thể nói trước, nếu không tôi có thể kiện cô phỉ báng."
"Không thành vấn đề, chỉ cần cô không chê phí tố tụng rất cao, cho dù đi kiện, tôi đều sẽ phụng bồi."
"Đừng cho là tôi không dám!" Người phụ nữ kia hừ một tiếng: "Tôi là người có bạn trai, làm sao có thể để cho tôi làm tình nhân người khác? Tôi thấy cô là hâm mộ tôi quá xinh đẹp, ghen ghét một mình tôi ở nhà lớn như vậy! Cho nên mới muốn vu oan tôi!"
"Tôi vu oan cô?" Thi Khả Nhi nhếch môi cười, không nhanh không chậm lên tiếng: "Bạn trai cô, Tạ Khai Minh, 41 tuổi, phó tổng công ty bất động sản Vĩnh Tân, ở số 901 Đông Nam Thủy Vực. Danh nghĩa có ba chỗ bất động sản, ông ta và vợ cùng ở một căn, con trai mười tám tuổi của ông ta ở một căn. Căn còn lại, chính là chỗ này của cô. Hai phòng ngủ một phòng khách một bếp một phòng vệ sinh, 82 một mét vuông. Nửa năm trước, ông ta tặng cho cô một chiếc BMW mới sáu phần, bảng số xe là DA7011."
Người phụ nữ kia nghe vậy, sửng sốt một chút, một hồi lâu sau mới nghĩ đến phản bác: "Cô bệnh tâm thần, không có gì chạy tới chỗ bảo vệ ở cửa lục hồ sơ, còn nói bừa ra nhiều chuyện không thể nào như vậy, bạn trai tôi chỉ một người phụ nữ là tôi, ở đâu ra vợ và con trai ...."
Cô ta là đang cố ý tìm lối thoát, Thi Khả Nhi đương nhiên rất rõ ràng, hơn nữa lời nói một phen vừa rồi của cô ta cũng không thể thành công chọc giận cô.
Kể từ sau khi làm luật sư, cô gặp qua không ít người khó dây dưa. Mà ở trong hoàn cảnh như thế, không có ai sẽ đứng ở bên cô, cho nên mỗi một lần đều chỉ có thể dựa vào chính cô để giải quyết.
Dần dà, cô liền luyện thành một thân năng lực bách độc bất xâm, hoàn toàn có thể mắt điếc tai ngơ với nhục mạ và châm chọc của người khác.
"Quyến rũ đàn ông cũng phải dựa vào năng lực, không phải mỗi người đàn bà đều có thể tiện tay bắt con mồi." Thi Khả Nhi kéo môi, khách khí phất phất tay với cô, "Lần sau trò chuyện."
"Thật mất mặt." Người phụ nữ cắt một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
"Mất mặt?" Lúc Thi Khả Nhi đang muốn đi, lại dừng bước, cười như không cười nhìn người phụ nữ kia, "Cô chỉ là niềm vui hay là tình thú."
"Với cô là niềm vui, nhưng .... nếu với anh chàng đẹp trai bên kia, tình thú là tốt nhất..." Người phụ nữ kia cũng không cảm thấy được ngượng ngùng, tầm mắt trực tiếp xuyên qua từ bên cạnh Thi Khả Nhi, liếc nhìn lộ liễu trên người Thi Mị.
Thi Khả Nhi vốn không có ý định tiếp tục dây dưa với cô ta nữa, nhưng sau khi nghe xong lời của cô ta, lại tốt bụng nhắc nhở cô ta một câu: "Mỹ nữ, đầu năm nay công việc phải tận trách nhiệm."
Một câu không đầu không đuôi, khiến người phụ nữ kia có chút không biết rõ tình huống, "Công việc gì chứ ...."
"Công việc của cô." Thi Khả Nhi nói: "Tuy rằng làm tình nhân cho người ta là một chuyện ám muội, nhưng đã làm liền làm, không có gì phải che che lấp lấp. Người nha, ai không có thủ đoạn kiếm tiền, mỗi người mỗi thể diện công việc?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"...."
Người phụ nữ kia sửng sốt một hồi lâu mới suy nghĩ cẩn thận câu nói kia là có ý gì, liền hỏi cô, "Cô nói ai là tình nhân?"
"Cô." Thi Khả Nhi nhẹ nói.
"Cô đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn!"
"Tôi chỉ nói sự thật."
"Sự thật? Cô trêu chọc tôi rất vui ư? Tôi có phải là tình nhân hay không tôi còn không biết, một người ngoài như cô lại còn rõ ràng hơn tôi? Thật buồn cười! Chị à, loại lời này bậy bạ này không thể nói trước, nếu không tôi có thể kiện cô phỉ báng."
"Không thành vấn đề, chỉ cần cô không chê phí tố tụng rất cao, cho dù đi kiện, tôi đều sẽ phụng bồi."
"Đừng cho là tôi không dám!" Người phụ nữ kia hừ một tiếng: "Tôi là người có bạn trai, làm sao có thể để cho tôi làm tình nhân người khác? Tôi thấy cô là hâm mộ tôi quá xinh đẹp, ghen ghét một mình tôi ở nhà lớn như vậy! Cho nên mới muốn vu oan tôi!"
"Tôi vu oan cô?" Thi Khả Nhi nhếch môi cười, không nhanh không chậm lên tiếng: "Bạn trai cô, Tạ Khai Minh, 41 tuổi, phó tổng công ty bất động sản Vĩnh Tân, ở số 901 Đông Nam Thủy Vực. Danh nghĩa có ba chỗ bất động sản, ông ta và vợ cùng ở một căn, con trai mười tám tuổi của ông ta ở một căn. Căn còn lại, chính là chỗ này của cô. Hai phòng ngủ một phòng khách một bếp một phòng vệ sinh, 82 một mét vuông. Nửa năm trước, ông ta tặng cho cô một chiếc BMW mới sáu phần, bảng số xe là DA7011."
Người phụ nữ kia nghe vậy, sửng sốt một chút, một hồi lâu sau mới nghĩ đến phản bác: "Cô bệnh tâm thần, không có gì chạy tới chỗ bảo vệ ở cửa lục hồ sơ, còn nói bừa ra nhiều chuyện không thể nào như vậy, bạn trai tôi chỉ một người phụ nữ là tôi, ở đâu ra vợ và con trai ...."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro