Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Về sau còn dám lừa gạt anh, thử nhìn một chút!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Anh rút máu là vì cùng cô?
Trong lòng Thẩm Chanh có chút cảm động, nhưng lại biểu hiện như người không có việc gì, chủ động cuộn tay áo lên, đặt cánh tay tới bên cạnh Thi Vực, nói với bác sĩ: "Cùng rút."
Không có cách nào, bác sĩ đành phải gọi bác sĩ khác tới, đồng thời tiến hành rút máu cho hai người.
Lúc kim tiêm đâm vào mạch máu Thẩm Chanh, cô không có kêu lên đau đớn, thậm chí cả lông mày cũng không nhăn một chút.
Thật ra rút máu cũng không phải rất đau, nhưng rất nhiều người vào lúc rút máu đều sẽ có áp lực tâm lý, cho nên ít ai sẽ bình tĩnh như cô vậy, giống như kim châm không phải đâm vào trên người của cô.
Nhìn bộ dạng như vậy, Thi Vực dựng thẳng lông mày, trong đôi mắt thâm sâu toàn là đau lòng.
Anh không cảm giác đau đớn truyền tới trên tay, bởi vì đây đau đớn không rõ ràng này chuyển dời đến vị trí trong tim, sau đó chết lặng ....
Sau khi rút máu xong đợi ba phút, kết quả xét nghiệm liền ra rồi.
Thi Vực đến nhìn cũng không liếc nhìn tờ xét nghiệm của anh, liền dụi thành một đoàn ném vào trong thùng rác.
Anh cầm tờ xét nghiệm Thẩm Chanh nhìn kỹ một lần, gặp các hạng chỉ tiêu đều bình thường, lông mày nhíu chặt mới giãn ra một chút.
Thẩm Chanh đi ở bên cạnh anh, quay đầu quan sát nét mặt của anh.
Mãi cho đến khi vào thang máy, cô mới hỏi anh: "Như thế nào?"
Thi Vực nghe tiếng, híp mắt nhìn cô, đôi mắt sắc bén mang theo chút hơi thở nguy hiểm.
"Không được tốt lắm."
Thẩm Chanh rầu rĩ: "Vậy là như thế nào?"
Người đàn ông này, lúc nào tức giận cũng tới khó hiểu.
Thi Vực lạnh mặt, ảm đạm mở miệng: "Em tốt nhất cầu nguyện mình không có chút chuyện gì, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả."
Lúc này Thẩm Chanh mới nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, rất rõ ràng vẫn đang thiếu máu bởi vì cô không nói chuyện thiếu máu cho anh biết.
Đưa tay kéo kéo tay anh, "Ông xã."
Giọng nói nũng nịu, nụ cười ngọt ngào cực kỳ xinh đẹp, ôn nhu không còn bộ dáng.
Ánh mắt Thi Vực lạnh lùng, không phản ứng chút nào với một tiếng kêu yêu kiều kia của cô.
"Ông xã."
Người phụ nữ nào đó không chịu thôi, giọng nói nhu mềm lại hô một tiếng.
"...."
Thi Vực vẫn không có phản ứng.
"Ông xã...."
Giọng nói ngán người, nghe đến toàn thân người đều run lên.
Thấy Thi Vực không có một chút phản ứng, Thẩm Chanh dứt khoát sử dụng đòn sát thủ.
Nhón chân lên, ôm cổ của anh, chủ động dâng môi thơm lên.
Những người khác trong thang máy kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn hai người quấn vào nhau, vẻ mặt gần như nhất trí, tất cả đều là vẻ mặt bàng hoàng.
Không ngờ đi thang máy, lại còn có thể nhìn thấy một màn nổi sóng như vậy....
Thi Vực đưa tay đẩy Thẩm Chanh ra, nguy hiểm đe dọa nhìn cô, một lát sau, cuối cùng lạnh lùng phun ra một câu: "Về sau còn dám lừa gạt anh, thử nhìn một chút!"
Thẩm Chanh nghe lời của anh, nhìn anh nhếch môi cười, xinh đẹp lại quyến rũ.
Thế công ôn nhu như thế, cho tới bây giờ người đàn ông bá đạo này luôn không có cách nào để chống đỡ.
Bộ dáng cô cười, đẹp không gì sánh nổi, có thể dễ dàng câu đi linh hồn nhỏ bé của đàn ông.
Mắt mấy người đàn ông không chớp nhìn cô chằm chằm, giống như là mãnh thú đói khát đang ngấp nghé con mồi.
Thi Vực thấy thế, mắt lạnh quét qua.
Khí tràng mạnh mẽ bẩm sinh, và ánh mắt lạnh đến mức thấm người, đè ép đến mức lòng bàn chân của mấy người đàn ông khác trong thang máy đều phát lạnh.
Lần lượt dời tầm mắt nhìn về nơi khác, không dám nhìn Thẩm Chanh nữa.
Cửa thang máy mở ra, thấy Thi Vực và Thẩm Chanh muốn đi ra ngoài, người bên cạnh vội nhường ra một lối đi.
Đợi cho hai người đi ra ngoài, cửa thang máy đóng lần nữa, mọi người mới thở phào một hơi.
Dạo này, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn ư? Anh ta có thể hôn có thể ôm, bọn họ nhìn một chút, thưởng thức một chút cũng không được sao?
Trong lòng Thẩm Chanh có chút cảm động, nhưng lại biểu hiện như người không có việc gì, chủ động cuộn tay áo lên, đặt cánh tay tới bên cạnh Thi Vực, nói với bác sĩ: "Cùng rút."
Không có cách nào, bác sĩ đành phải gọi bác sĩ khác tới, đồng thời tiến hành rút máu cho hai người.
Lúc kim tiêm đâm vào mạch máu Thẩm Chanh, cô không có kêu lên đau đớn, thậm chí cả lông mày cũng không nhăn một chút.
Thật ra rút máu cũng không phải rất đau, nhưng rất nhiều người vào lúc rút máu đều sẽ có áp lực tâm lý, cho nên ít ai sẽ bình tĩnh như cô vậy, giống như kim châm không phải đâm vào trên người của cô.
Nhìn bộ dạng như vậy, Thi Vực dựng thẳng lông mày, trong đôi mắt thâm sâu toàn là đau lòng.
Anh không cảm giác đau đớn truyền tới trên tay, bởi vì đây đau đớn không rõ ràng này chuyển dời đến vị trí trong tim, sau đó chết lặng ....
Sau khi rút máu xong đợi ba phút, kết quả xét nghiệm liền ra rồi.
Thi Vực đến nhìn cũng không liếc nhìn tờ xét nghiệm của anh, liền dụi thành một đoàn ném vào trong thùng rác.
Anh cầm tờ xét nghiệm Thẩm Chanh nhìn kỹ một lần, gặp các hạng chỉ tiêu đều bình thường, lông mày nhíu chặt mới giãn ra một chút.
Thẩm Chanh đi ở bên cạnh anh, quay đầu quan sát nét mặt của anh.
Mãi cho đến khi vào thang máy, cô mới hỏi anh: "Như thế nào?"
Thi Vực nghe tiếng, híp mắt nhìn cô, đôi mắt sắc bén mang theo chút hơi thở nguy hiểm.
"Không được tốt lắm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Chanh rầu rĩ: "Vậy là như thế nào?"
Người đàn ông này, lúc nào tức giận cũng tới khó hiểu.
Thi Vực lạnh mặt, ảm đạm mở miệng: "Em tốt nhất cầu nguyện mình không có chút chuyện gì, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả."
Lúc này Thẩm Chanh mới nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, rất rõ ràng vẫn đang thiếu máu bởi vì cô không nói chuyện thiếu máu cho anh biết.
Đưa tay kéo kéo tay anh, "Ông xã."
Giọng nói nũng nịu, nụ cười ngọt ngào cực kỳ xinh đẹp, ôn nhu không còn bộ dáng.
Ánh mắt Thi Vực lạnh lùng, không phản ứng chút nào với một tiếng kêu yêu kiều kia của cô.
"Ông xã."
Người phụ nữ nào đó không chịu thôi, giọng nói nhu mềm lại hô một tiếng.
"...."
Thi Vực vẫn không có phản ứng.
"Ông xã...."
Giọng nói ngán người, nghe đến toàn thân người đều run lên.
Thấy Thi Vực không có một chút phản ứng, Thẩm Chanh dứt khoát sử dụng đòn sát thủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhón chân lên, ôm cổ của anh, chủ động dâng môi thơm lên.
Những người khác trong thang máy kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn hai người quấn vào nhau, vẻ mặt gần như nhất trí, tất cả đều là vẻ mặt bàng hoàng.
Không ngờ đi thang máy, lại còn có thể nhìn thấy một màn nổi sóng như vậy....
Thi Vực đưa tay đẩy Thẩm Chanh ra, nguy hiểm đe dọa nhìn cô, một lát sau, cuối cùng lạnh lùng phun ra một câu: "Về sau còn dám lừa gạt anh, thử nhìn một chút!"
Thẩm Chanh nghe lời của anh, nhìn anh nhếch môi cười, xinh đẹp lại quyến rũ.
Thế công ôn nhu như thế, cho tới bây giờ người đàn ông bá đạo này luôn không có cách nào để chống đỡ.
Bộ dáng cô cười, đẹp không gì sánh nổi, có thể dễ dàng câu đi linh hồn nhỏ bé của đàn ông.
Mắt mấy người đàn ông không chớp nhìn cô chằm chằm, giống như là mãnh thú đói khát đang ngấp nghé con mồi.
Thi Vực thấy thế, mắt lạnh quét qua.
Khí tràng mạnh mẽ bẩm sinh, và ánh mắt lạnh đến mức thấm người, đè ép đến mức lòng bàn chân của mấy người đàn ông khác trong thang máy đều phát lạnh.
Lần lượt dời tầm mắt nhìn về nơi khác, không dám nhìn Thẩm Chanh nữa.
Cửa thang máy mở ra, thấy Thi Vực và Thẩm Chanh muốn đi ra ngoài, người bên cạnh vội nhường ra một lối đi.
Đợi cho hai người đi ra ngoài, cửa thang máy đóng lần nữa, mọi người mới thở phào một hơi.
Dạo này, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn ư? Anh ta có thể hôn có thể ôm, bọn họ nhìn một chút, thưởng thức một chút cũng không được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro