Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Vợ chồng làm ồn mâu thuẫn nhỏ (5 )
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Gà mẹ, giống như má mì.
Thuộc hạ chính một bầy phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, phụ nữ phân thành ba loại, một loại uống rượu cùng, một loại bán rẻ tiếng cười, một loại bán mình.
Những phụ nữ này tục xưng là: Gà.
Mà ở bên trong những gà này, đại đa số đều là hàng non, một khi tìm được kẻ có tiền phù hợp, các cô liền có thể bán một cái giá cao.
Bình thường tiêu tiền ở quán bar, đại đa số đều là một vài hoa hoa công tử có tiền, phong lưu thành tánh, lúc uống rượu, sẽ có một hai 'Gà' đến tầm hoan tác nhạc.
Đợi rất lâu cũng không đợi được đáp án, gà mẹ lại gõ gõ cửa.
"Tiên sinh? Các người cần không?"
Khách VIP cao cấp như vậy, nếu có thể làm thành buôn bán với bọn họ, nhất định sẽ lợi nhuận một số lớn.
"Mặt hàng bình thường ông đây chướng mắt, đừng mẹ nó làm ồn ở bên ngoài."
Giọng nói Tần Cận truyền tới từ trong phòng bao, giọng nói vô cùng nặng nề, hiển nhiên là có chút khó chịu bởi vì bị người quấy rầy hào hứng.
"Tiên sinh, hôm nay nhóm hàng mới này cũng không phải mặt hàng bình thường, mỗi người đều là đại mỹ nhân tiêu chuẩn. Quan trọng nhất, vẫn là hàng non. Nếu không, tôi gọi mấy người đi vào để cho các người xem một chút?" Gà mẹ chưa từ bỏ ý định.
"Cút."
Giọng nói lạnh lùng như nhiễm kịch độc, truyền tới từ trong phòng bao, khiến cho gà mẹ ở cửa không nhịn được rùng mình một cái.
Là giọng nói của Thi Vực.
Không cần thì không cần, sao phải hung dữ như vậy.
Gà mẹ oán thầm vài câu, sau đó "cắt." một tiếng.
Bà ta xoay người muốn rời đi, cửa phòng bao đóng chặt lại bị người mở ra từ bên trong vào lúc này.
Nghe được tiếng mở cửa, gà mẹ vội quay đầu lại nhìn.
Người mở cửa, người mặc một áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, chải một đầu tóc ngắn gọn gàng trẻ trung, tướng mạo đẹp trai, dáng người rất tốt.
Quan trọng nhất là, anh mặc một thân hàng hiệu, gà mẹ còn nhận ra đồng hồ trên cổ tay anh, là một chiếc mới vừa đưa ra thị trường gần đây, nghe nói toàn bộ thế giới chỉ có một chiếc, hơn nữa trong 15 năm sẽ không đưa ra thị trường cái thứ hai, giá trị hơn sáu mươi vạn.
Đồng hồ này cất giữ giá trị rất cao, hơn nữa không phải có tiền là có thể mua được, có thể nghĩ được, người có thể mang đồng hồ này trên tay có bao nhiêu lợi hại.
Tùy tùy tiện tiện một thân trang phục và trang sức đã trên trăm vạn, khẳng định không phải người bình thường.
"Tiên sinh?"
Gà mẹ lại vòng trở lại, trên mặt béo đến có chút mập mạp tràn ngập ý cười, tỏ ra săn đón với người đàn ông trước mặt: "Trên tay tôi có hai cô gái, vóc người tốt, bộ dáng xinh đẹp, vẫn là hàng non. Đêm đầu tiên chỉ cần ba vạn đồng."
Thi Vực nhìn xuống bà ta từ trên con, mắt lạnh nhẹ híp lại, bởi vì uống quá nhiều rượu, trên khuôn mặt đẹp trai nổi lên chút ửng hồng, áo sơ mi trên người anh hơi rối loạn, bị rượu đỏ thấm ướt, lại tuyệt không nhếch nhác, nhìn có vẻ càng thêm yêu mị lưu manh.
Gà mẹ nhìn thấy anh, trái tim 'thình thịch thình thịch' kinh hoàng, không kiềm chế được xuân tâm nhộn nhạo....
Bà ta cười cười híp mắt: "Tiên sinh, anh xem anh, dáng dấp đẹp trai như vậy, uống rượu một mình rất không có ý nghĩa. Không bằng thử một chút xem? Đừng thấy bọn họ là hàng non, thật ra thường hay xem động tác phương diện đó để học tập. Đảm bảo công phu tuyệt đối hạng nhất, sẽ khiến cho anh thoả mãn!"
"Em gái bà mới là hạng nhất!"
Giọng nói bất ngờ vang lên, lành lạnh đến cực điểm, không có một chút xíu nhiệt độ đáng nói.
Gà mẹ vô thức quay đầu lại, nhìn theo hướng xuất phát giọng nói, chỗ cửa thang máy trên hành lang, đứng một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, và quần jean màu tro.
Dáng người có lồi có lõm, ngũ quan tinh sảo khéo léo, làn da trắng nõn trơn mềm, đôi mắt mênh mông không thấy đáy, dường như có thể dụ người vùi sâu vào trong đó.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô đúng là đẹp đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.
Thuộc hạ chính một bầy phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, phụ nữ phân thành ba loại, một loại uống rượu cùng, một loại bán rẻ tiếng cười, một loại bán mình.
Những phụ nữ này tục xưng là: Gà.
Mà ở bên trong những gà này, đại đa số đều là hàng non, một khi tìm được kẻ có tiền phù hợp, các cô liền có thể bán một cái giá cao.
Bình thường tiêu tiền ở quán bar, đại đa số đều là một vài hoa hoa công tử có tiền, phong lưu thành tánh, lúc uống rượu, sẽ có một hai 'Gà' đến tầm hoan tác nhạc.
Đợi rất lâu cũng không đợi được đáp án, gà mẹ lại gõ gõ cửa.
"Tiên sinh? Các người cần không?"
Khách VIP cao cấp như vậy, nếu có thể làm thành buôn bán với bọn họ, nhất định sẽ lợi nhuận một số lớn.
"Mặt hàng bình thường ông đây chướng mắt, đừng mẹ nó làm ồn ở bên ngoài."
Giọng nói Tần Cận truyền tới từ trong phòng bao, giọng nói vô cùng nặng nề, hiển nhiên là có chút khó chịu bởi vì bị người quấy rầy hào hứng.
"Tiên sinh, hôm nay nhóm hàng mới này cũng không phải mặt hàng bình thường, mỗi người đều là đại mỹ nhân tiêu chuẩn. Quan trọng nhất, vẫn là hàng non. Nếu không, tôi gọi mấy người đi vào để cho các người xem một chút?" Gà mẹ chưa từ bỏ ý định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cút."
Giọng nói lạnh lùng như nhiễm kịch độc, truyền tới từ trong phòng bao, khiến cho gà mẹ ở cửa không nhịn được rùng mình một cái.
Là giọng nói của Thi Vực.
Không cần thì không cần, sao phải hung dữ như vậy.
Gà mẹ oán thầm vài câu, sau đó "cắt." một tiếng.
Bà ta xoay người muốn rời đi, cửa phòng bao đóng chặt lại bị người mở ra từ bên trong vào lúc này.
Nghe được tiếng mở cửa, gà mẹ vội quay đầu lại nhìn.
Người mở cửa, người mặc một áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, chải một đầu tóc ngắn gọn gàng trẻ trung, tướng mạo đẹp trai, dáng người rất tốt.
Quan trọng nhất là, anh mặc một thân hàng hiệu, gà mẹ còn nhận ra đồng hồ trên cổ tay anh, là một chiếc mới vừa đưa ra thị trường gần đây, nghe nói toàn bộ thế giới chỉ có một chiếc, hơn nữa trong 15 năm sẽ không đưa ra thị trường cái thứ hai, giá trị hơn sáu mươi vạn.
Đồng hồ này cất giữ giá trị rất cao, hơn nữa không phải có tiền là có thể mua được, có thể nghĩ được, người có thể mang đồng hồ này trên tay có bao nhiêu lợi hại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy tùy tiện tiện một thân trang phục và trang sức đã trên trăm vạn, khẳng định không phải người bình thường.
"Tiên sinh?"
Gà mẹ lại vòng trở lại, trên mặt béo đến có chút mập mạp tràn ngập ý cười, tỏ ra săn đón với người đàn ông trước mặt: "Trên tay tôi có hai cô gái, vóc người tốt, bộ dáng xinh đẹp, vẫn là hàng non. Đêm đầu tiên chỉ cần ba vạn đồng."
Thi Vực nhìn xuống bà ta từ trên con, mắt lạnh nhẹ híp lại, bởi vì uống quá nhiều rượu, trên khuôn mặt đẹp trai nổi lên chút ửng hồng, áo sơ mi trên người anh hơi rối loạn, bị rượu đỏ thấm ướt, lại tuyệt không nhếch nhác, nhìn có vẻ càng thêm yêu mị lưu manh.
Gà mẹ nhìn thấy anh, trái tim 'thình thịch thình thịch' kinh hoàng, không kiềm chế được xuân tâm nhộn nhạo....
Bà ta cười cười híp mắt: "Tiên sinh, anh xem anh, dáng dấp đẹp trai như vậy, uống rượu một mình rất không có ý nghĩa. Không bằng thử một chút xem? Đừng thấy bọn họ là hàng non, thật ra thường hay xem động tác phương diện đó để học tập. Đảm bảo công phu tuyệt đối hạng nhất, sẽ khiến cho anh thoả mãn!"
"Em gái bà mới là hạng nhất!"
Giọng nói bất ngờ vang lên, lành lạnh đến cực điểm, không có một chút xíu nhiệt độ đáng nói.
Gà mẹ vô thức quay đầu lại, nhìn theo hướng xuất phát giọng nói, chỗ cửa thang máy trên hành lang, đứng một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, và quần jean màu tro.
Dáng người có lồi có lõm, ngũ quan tinh sảo khéo léo, làn da trắng nõn trơn mềm, đôi mắt mênh mông không thấy đáy, dường như có thể dụ người vùi sâu vào trong đó.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô đúng là đẹp đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro