Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Xem cô ta có thể bày ra trò gì. Giống của anh!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
"Này, các người có nghe nói hay không, thiếu phu nhân mang thai rồi!"
"Không phải chứ? Nhanh như vậy?"
"Ôi chao, cô ấy mang thai rồi, sẽ không thất sủng chứ?"
"Đúng vậy, hiện tại thiếu gia đang huyết khí mạnh mẽ, mười tháng không đụng phụ nữ, làm sao có thể!"
Tin tức Thẩm Chanh mang thai, rất nhanh liền truyền ra.
Vừa hết bận công việc trên tay, mấy nữ hầu liền tiến đến cùng nghị luận.
Đào Đào nghe được lời nói của bọn họ, không nhịn cười được, "Không phải thiếu phu nhân thất sủng sẽ rất hợp với tâm ý các người sao? Mấy người các người đó, cả ngày nhìn chằm chằm thiếu gia, ai cũng nhìn ra được chút tâm tư này của các người."
"Chị Đào Đào, chị đừng nói như vậy, chúng ta là người làm, nào dám động tâm tư không đứng đắn gì với chủ nhân?"
"Hơn nữa, thiếu gia ưu tú như vậy, không phải ai cũng xứng đôi."
"Còn không phải sao ...."
Đào Đào ra vẻ cười cười thoải mái, không có nói thêm gì nữa.
Lúc xoay người, trên mặt lại nổi lên chút vẻ mặt âm hiểm đến cực điểm.
Cô ta tìm một góc yên lặng, xác nhận trái phải không có người, mới lấy điện thoại ra bấm một cú điện thoại, "Này, An An."
"Chị họ, tìm em có gì không?"
"Trước đó không phải em đã nói cho chị biết, em rể cũng tới thành Giang ư, hiện anh ta đang ở đâu?"
"Hiện tại anh Duệ đang ở thành Giang, gần đây anh ấy ở chỗ đó phát triển một hạng mục lớn, cho nên tạm thời sẽ không về thành Đô. Không chừng về sau sẽ phát triển lâu dài ở bên đó!"
"Quá tốt rồi." Đào Đào cười âm hiểm, "Trước đó không phải em bảo chị giúp em đối phó người phụ nữ kia ư, hiện tại cơ hội tới rồi."
Đầu kia, Hạ An An chần chờ một chút, "Cơ hội gì?"
Đào Đào không có trực tiếp nói rõ, "Nói hai ba câu sẽ không rõ ràng, như vậy đi An An, em bảo em rể tới nghe điện thoại."
"Được, chị chờ một chút."
Lúc Tôn Nham nhận được điện thoại của Thi Vực sai đến dinh thự lấy một phần văn kiện, vừa vặn liếc thấy Đào Đào lén la lén lút trốn ở góc phòng gọi điện thoại.
Anh ung dung thản nhiên đi qua, núp trong bóng tối nghe lén, mà Đào Đào lại hoàn toàn không biết gì cả, vẫn đang không ngừng thương lượng gì đó với Hà Duệ ở đầu kia điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Đào Đào có tật giật mình nhô đầu ra nhìn chung quanh.
Tôn Nham nhanh chóng xoay người một cái liền giấu kín thân hình, Đào Đào xác nhận chung quanh không có người mới rón ra rón rén đi ra ngoài, giả bộ như người không có gì.
Nhìn Đào Đào đi xa, Tôn Nham mới lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Thi Vực.
Vốn định báo cáo gì đó, nhưng điện thoại vừa chuyển được liền truyền đến giọng nói lạnh đến mức thấm người: "Cầm văn kiện cần một năm?"
"Không phải ...."
Tôn Nham đang muốn giải thích, lại nghe được một câu lạnh như hàn băng: "Mười phút sau còn chưa tới, tôi phế chú."
"Tút ...."
Điện thoại bị chặt đứt.
Tôn Nham: "...."
Thẩm Chanh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc sách, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Tôn Nham sãi bước đi vào.
Cô lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Có một chút."
"Ừ, nói."
Tôn Nham thu liễm vẻ mặt, liếc mắt nhìn người hầu đứng ở bên cạnh.
Thẩm Chanh hiểu ý, phân phó các cô đi ra ngoài.
Thấy bọn họ lui ra toàn bộ, Tôn Nham mới đi tới, thần sắc ngưng trọng nói cho Thẩm Chanh toàn bộ mọi chuyện vừa mới nghe được.
Nghe anh nói xong, Thẩm Chanh chỉ cười khẽ một tiếng, "Đã sớm biết cô ta sẽ không an phận, tôi lại muốn nhìn một chút, cô ta có thể bày ra trò gì."
Tôn Nham nhìn cô, "Cho nên thiếu phu nhân có ý tứ là, thả dây dài câu cá lớn, trước mặc kệ cô ta?"
Thẩm Chanh không nói thêm gì, chỉ là ừ một tiếng, liền cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.
"Không phải chứ? Nhanh như vậy?"
"Ôi chao, cô ấy mang thai rồi, sẽ không thất sủng chứ?"
"Đúng vậy, hiện tại thiếu gia đang huyết khí mạnh mẽ, mười tháng không đụng phụ nữ, làm sao có thể!"
Tin tức Thẩm Chanh mang thai, rất nhanh liền truyền ra.
Vừa hết bận công việc trên tay, mấy nữ hầu liền tiến đến cùng nghị luận.
Đào Đào nghe được lời nói của bọn họ, không nhịn cười được, "Không phải thiếu phu nhân thất sủng sẽ rất hợp với tâm ý các người sao? Mấy người các người đó, cả ngày nhìn chằm chằm thiếu gia, ai cũng nhìn ra được chút tâm tư này của các người."
"Chị Đào Đào, chị đừng nói như vậy, chúng ta là người làm, nào dám động tâm tư không đứng đắn gì với chủ nhân?"
"Hơn nữa, thiếu gia ưu tú như vậy, không phải ai cũng xứng đôi."
"Còn không phải sao ...."
Đào Đào ra vẻ cười cười thoải mái, không có nói thêm gì nữa.
Lúc xoay người, trên mặt lại nổi lên chút vẻ mặt âm hiểm đến cực điểm.
Cô ta tìm một góc yên lặng, xác nhận trái phải không có người, mới lấy điện thoại ra bấm một cú điện thoại, "Này, An An."
"Chị họ, tìm em có gì không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trước đó không phải em đã nói cho chị biết, em rể cũng tới thành Giang ư, hiện anh ta đang ở đâu?"
"Hiện tại anh Duệ đang ở thành Giang, gần đây anh ấy ở chỗ đó phát triển một hạng mục lớn, cho nên tạm thời sẽ không về thành Đô. Không chừng về sau sẽ phát triển lâu dài ở bên đó!"
"Quá tốt rồi." Đào Đào cười âm hiểm, "Trước đó không phải em bảo chị giúp em đối phó người phụ nữ kia ư, hiện tại cơ hội tới rồi."
Đầu kia, Hạ An An chần chờ một chút, "Cơ hội gì?"
Đào Đào không có trực tiếp nói rõ, "Nói hai ba câu sẽ không rõ ràng, như vậy đi An An, em bảo em rể tới nghe điện thoại."
"Được, chị chờ một chút."
Lúc Tôn Nham nhận được điện thoại của Thi Vực sai đến dinh thự lấy một phần văn kiện, vừa vặn liếc thấy Đào Đào lén la lén lút trốn ở góc phòng gọi điện thoại.
Anh ung dung thản nhiên đi qua, núp trong bóng tối nghe lén, mà Đào Đào lại hoàn toàn không biết gì cả, vẫn đang không ngừng thương lượng gì đó với Hà Duệ ở đầu kia điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Đào Đào có tật giật mình nhô đầu ra nhìn chung quanh.
Tôn Nham nhanh chóng xoay người một cái liền giấu kín thân hình, Đào Đào xác nhận chung quanh không có người mới rón ra rón rén đi ra ngoài, giả bộ như người không có gì.
Nhìn Đào Đào đi xa, Tôn Nham mới lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Thi Vực.
Vốn định báo cáo gì đó, nhưng điện thoại vừa chuyển được liền truyền đến giọng nói lạnh đến mức thấm người: "Cầm văn kiện cần một năm?"
"Không phải ...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Nham đang muốn giải thích, lại nghe được một câu lạnh như hàn băng: "Mười phút sau còn chưa tới, tôi phế chú."
"Tút ...."
Điện thoại bị chặt đứt.
Tôn Nham: "...."
Thẩm Chanh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc sách, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Tôn Nham sãi bước đi vào.
Cô lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Có một chút."
"Ừ, nói."
Tôn Nham thu liễm vẻ mặt, liếc mắt nhìn người hầu đứng ở bên cạnh.
Thẩm Chanh hiểu ý, phân phó các cô đi ra ngoài.
Thấy bọn họ lui ra toàn bộ, Tôn Nham mới đi tới, thần sắc ngưng trọng nói cho Thẩm Chanh toàn bộ mọi chuyện vừa mới nghe được.
Nghe anh nói xong, Thẩm Chanh chỉ cười khẽ một tiếng, "Đã sớm biết cô ta sẽ không an phận, tôi lại muốn nhìn một chút, cô ta có thể bày ra trò gì."
Tôn Nham nhìn cô, "Cho nên thiếu phu nhân có ý tứ là, thả dây dài câu cá lớn, trước mặc kệ cô ta?"
Thẩm Chanh không nói thêm gì, chỉ là ừ một tiếng, liền cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro