Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Xuống lầu cầm bình giữ ấm lên.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
"Nhưng mà ...."
Diệp Cẩn muốn nói gì đó, nhưng Thi Diệu Quang lại chặt đứt lời của cô ta: "Được rồi, có một cuộc họp, anh đi công ty trước."
Thấy Thi Diệu Quang muốn đi, Diệp Cẩn lại gọi ông ta lại: "Diệu Quang!"
Thi Diệu Quang dừng bước chân một chút, "Còn chuyện gì?"
Diệp Cẩn vội nói: "Mới vừa rồi em không có nói dối, chị thật sự vào bệnh viện. Không phải trước đó chị vẫn luôn có bệnh bao tử ư, lần này vào bệnh viện, hình như là dạ dày xuất huyết ...."
Vừa rồi, Thi Diệu Quang quả thật cho rằng Diệp Cẩn là đang nói bậy bạ, vào lúc lại nghe cô ta nói dạ dày Ôn Uyển xuất huyết, ông ta liền ý thức được, chuyện này có thể là sự thật.
Những năm này, dạ dày bà ấy vẫn luôn không tốt, dạ dày xuất huyết, cũng không phải là lần đầu tiên.
Thi Diệu Quang nhíu lông mày lại, ông ta nói một câu "Anh biết rồi.", liền xoay người đi ra phòng ngủ.
Diệp Cẩn đi theo ra ngoài, sau khi theo ông ta xuống lầu, cô ta tiến lên thay ông ta sửa sang lại caravat một chút, cười duyên nói: "Sớm trở về một chút."
Muốn cho Thi Diệu Quang một nụ hôn chào buổi sáng, nhưng Thi Diệu Quang lại tránh sự nhiệt tình của cô ta, đẩy cô ta từ trước mặt ra, căn dặn tài xế chuẩn bị xe, cầm lấy cặp công văn rời đi.
Dựa vào ở trên khung cửa phòng khách, trên mặt Diệp Cẩn vẫn luôn tràn ngập nụ cười, đến khi nhìn thấy Thi Diệu Quang ngồi vào trong xe, xe chạy ra khỏi cửa chính, nụ cười của cô ta mới trở nên đông cứng lại.
Quả nhiên đàn ông đều là thứ không có lương tâm, lúc này mới mấy năm, liền lạnh lùng với cô ta như vậy rồi!
Từ khi vào cửa cái nhà này, ông ta không phải ngủ phòng khách thì chính là ngủ phòng sách, hoàn toàn chưa từng cùng giường chung gối với cô ta.
Trước người khác, cô ta là Thi phu nhân quang vinh chói lọi, sau lưng người ta, cô ta còn không bằng một người thiếp!
Tuy rằng thỉnh thoảng ông ta sẽ nói một vài lời dễ nghe ở trước mặt cô ta, mua một chút quần áo nhãn hiệu nổi tiếng và túi xách cho cô ta, nhưng cô ta biết, những thứ kia đều là gặp dịp thì chơi thôi.
Người trong lòng của ông ta là ai, kẻ ngốc cũng nhìn ra được.
Coi như có chút cảm tình với Diệp Cẩn cô ta, vậy cũng tuyệt đối không phải là yêu, nếu không sao có thể lạnh nhạt cô ta hết lần này tới lần khác.
Người khác có thể không biết tại sao Thi Diệu Quang phải lấy cô ta, nhưng cô ta rất rõ ràng. Nếu như không phải bởi vì sự kiện năm đó, sợ rằng hiện tại thân phận của cô ta vẫn là một thư ký nhỏ đê tiện.
"Phu nhân, cháo tổ yến đã nấu xong rồi."
Giọng nói của người giúp việc đột nhiên vang lên, nhiễu loạn suy nghĩ của Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn có chút bực bội lườm cô ta một cái, người giúp việc kia sợ tới mức vội cúi đầu, không dám nhìn Diệp Cẩn.
"Bưng vào trong phòng tôi đi."
Diệp Cẩn nói xong, lắc lắc thân hình như rắn nước nghênh ngang lên lầu.
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không dám chậm trễ nữ chủ nhân tàn nhẫn này, cuống quít vào phòng bếp múc cháo tổ yến vào trong chén, bỏ vào trong khay, bưng đến trong phòng ngủ Diệp Cẩn.
Sau khi gõ cửa tiến vào, người giúp việc dựa theo căn dặn của Diệp Cẩn đặt cháo tổ yến đến trên bàn vuông bên cạnh cửa sổ, lúc đang muốn lui ra, Diệp Cẩn gọi cô ta lại: "Chờ một chút."
"Phu nhân, còn có căn dặn gì sao?" Người giúp việc nhỏ giọng dò hỏi.
Diệp Cẩn ngồi ở trên giường, đang sơn màu đỏ lên móng chân, sau khi sơn mấy móng, cô ta mới ngẩng đầu liếc nhìn người giúp việc trước mặt, "Cô đi xuống lầu cầm một bình giữ ấm lên."
"Vâng, phu nhân."
Người giúp việc đi xjuoongs lầu cầm bình giữ ấm lên theo căn dặn của cô ta, lúc vào phòng, Diệp Cẩn vừa vặn sơn xong móng chân, vì không làm trôi sơn móng chân, Diệp Cẩn đi chân trần giẫm lên sàn nhà, đi đến trước bàn vuông nhỏ, tự tay rót chén cháo chưa uống một ngụm kia vào trong bình giữ ấm.
"Đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Người giúp việc đáp lại lui về phía sau, thuận tay đóng cửa phòng.
Diệp Cẩn muốn nói gì đó, nhưng Thi Diệu Quang lại chặt đứt lời của cô ta: "Được rồi, có một cuộc họp, anh đi công ty trước."
Thấy Thi Diệu Quang muốn đi, Diệp Cẩn lại gọi ông ta lại: "Diệu Quang!"
Thi Diệu Quang dừng bước chân một chút, "Còn chuyện gì?"
Diệp Cẩn vội nói: "Mới vừa rồi em không có nói dối, chị thật sự vào bệnh viện. Không phải trước đó chị vẫn luôn có bệnh bao tử ư, lần này vào bệnh viện, hình như là dạ dày xuất huyết ...."
Vừa rồi, Thi Diệu Quang quả thật cho rằng Diệp Cẩn là đang nói bậy bạ, vào lúc lại nghe cô ta nói dạ dày Ôn Uyển xuất huyết, ông ta liền ý thức được, chuyện này có thể là sự thật.
Những năm này, dạ dày bà ấy vẫn luôn không tốt, dạ dày xuất huyết, cũng không phải là lần đầu tiên.
Thi Diệu Quang nhíu lông mày lại, ông ta nói một câu "Anh biết rồi.", liền xoay người đi ra phòng ngủ.
Diệp Cẩn đi theo ra ngoài, sau khi theo ông ta xuống lầu, cô ta tiến lên thay ông ta sửa sang lại caravat một chút, cười duyên nói: "Sớm trở về một chút."
Muốn cho Thi Diệu Quang một nụ hôn chào buổi sáng, nhưng Thi Diệu Quang lại tránh sự nhiệt tình của cô ta, đẩy cô ta từ trước mặt ra, căn dặn tài xế chuẩn bị xe, cầm lấy cặp công văn rời đi.
Dựa vào ở trên khung cửa phòng khách, trên mặt Diệp Cẩn vẫn luôn tràn ngập nụ cười, đến khi nhìn thấy Thi Diệu Quang ngồi vào trong xe, xe chạy ra khỏi cửa chính, nụ cười của cô ta mới trở nên đông cứng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên đàn ông đều là thứ không có lương tâm, lúc này mới mấy năm, liền lạnh lùng với cô ta như vậy rồi!
Từ khi vào cửa cái nhà này, ông ta không phải ngủ phòng khách thì chính là ngủ phòng sách, hoàn toàn chưa từng cùng giường chung gối với cô ta.
Trước người khác, cô ta là Thi phu nhân quang vinh chói lọi, sau lưng người ta, cô ta còn không bằng một người thiếp!
Tuy rằng thỉnh thoảng ông ta sẽ nói một vài lời dễ nghe ở trước mặt cô ta, mua một chút quần áo nhãn hiệu nổi tiếng và túi xách cho cô ta, nhưng cô ta biết, những thứ kia đều là gặp dịp thì chơi thôi.
Người trong lòng của ông ta là ai, kẻ ngốc cũng nhìn ra được.
Coi như có chút cảm tình với Diệp Cẩn cô ta, vậy cũng tuyệt đối không phải là yêu, nếu không sao có thể lạnh nhạt cô ta hết lần này tới lần khác.
Người khác có thể không biết tại sao Thi Diệu Quang phải lấy cô ta, nhưng cô ta rất rõ ràng. Nếu như không phải bởi vì sự kiện năm đó, sợ rằng hiện tại thân phận của cô ta vẫn là một thư ký nhỏ đê tiện.
"Phu nhân, cháo tổ yến đã nấu xong rồi."
Giọng nói của người giúp việc đột nhiên vang lên, nhiễu loạn suy nghĩ của Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn có chút bực bội lườm cô ta một cái, người giúp việc kia sợ tới mức vội cúi đầu, không dám nhìn Diệp Cẩn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bưng vào trong phòng tôi đi."
Diệp Cẩn nói xong, lắc lắc thân hình như rắn nước nghênh ngang lên lầu.
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không dám chậm trễ nữ chủ nhân tàn nhẫn này, cuống quít vào phòng bếp múc cháo tổ yến vào trong chén, bỏ vào trong khay, bưng đến trong phòng ngủ Diệp Cẩn.
Sau khi gõ cửa tiến vào, người giúp việc dựa theo căn dặn của Diệp Cẩn đặt cháo tổ yến đến trên bàn vuông bên cạnh cửa sổ, lúc đang muốn lui ra, Diệp Cẩn gọi cô ta lại: "Chờ một chút."
"Phu nhân, còn có căn dặn gì sao?" Người giúp việc nhỏ giọng dò hỏi.
Diệp Cẩn ngồi ở trên giường, đang sơn màu đỏ lên móng chân, sau khi sơn mấy móng, cô ta mới ngẩng đầu liếc nhìn người giúp việc trước mặt, "Cô đi xuống lầu cầm một bình giữ ấm lên."
"Vâng, phu nhân."
Người giúp việc đi xjuoongs lầu cầm bình giữ ấm lên theo căn dặn của cô ta, lúc vào phòng, Diệp Cẩn vừa vặn sơn xong móng chân, vì không làm trôi sơn móng chân, Diệp Cẩn đi chân trần giẫm lên sàn nhà, đi đến trước bàn vuông nhỏ, tự tay rót chén cháo chưa uống một ngụm kia vào trong bình giữ ấm.
"Đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Người giúp việc đáp lại lui về phía sau, thuận tay đóng cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro