Chọc Nhầm Chàng Quân Nhân

Lần Đầu Gặp Mặt...

2024-10-23 22:31:24

Mạc Cửu bỗng nhiên lui lại một bước nói: "Cái kia, thủ trưởng, xin lỗi, hình như tôi nhận lầm người!"

Nói xong câu đó, cô muốn bứt ra rời đi nhưng đã chậm.

Căn bản là không nhìn thấy người đàn ông kia có động tác gì, Mạc Cửu đã bị anh ta kéo lại vào trong ngực, hai tay anh nắm lấy cổ tay cô để cho cô không tránh thoát.

"Tôi mới nói, tôi nhận lầm người..."

Từ đầu đến cuối, hai đầu lông mày nghi hoặc của anh vẫn nhíu lại, cúi đầu nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Long Kình Thiên vừa muốn nói gì, binh lính đi tới, vội vàng thấp giọng nói: "Đại ca, cá đã mắc câu."

Động tác của anh dừng lại, nhìn gương mặt cô đỏ ửng vì giãy dụa, anh cúi đầu tiến đến bên tai của cô, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp mang theo mệnh lệnh nói: "Buổi tối chờ tôi."

Nói xong câu đó, Long Kình Thiên buông cô ra, ngồi lên chiếc xe Land Rover cao lớn, xe khởi động rời đi, một đội người rất nhanh liền biến mất.

Mạc Cửu sờ sờ trái tim nhỏ, thầm than loại kí©h thí©ɧ này dù là trò chơi vẫn nên không cần chơi, cô lập tức vắt chân lên cổ đi ra ngoài, ngồi lên xe taxi đến trường học.

——* ——

Lúc cô tới trường học đã là mười hai giờ ba mươi.

Bảo vệ cũng đã quen thuộc với Mạc Cửu, bất đắc dĩ để cô tiến vào, lúc này chính là thời gian ăn cơm trưa, các bạn học đang ăn bữa trưa ở căng tin trường học, một bộ phận còn lại thì đi tản bộ sau bữa trưa.

Mà lúc Mạc Cửu đi vào trường học, tất cả mọi người đều đồng loạt dừng lại, nhất trí nhìn về phía Mạc Cửu.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Mạc Cửu đã sớm thói quen, cô đi vào lớp học, cũng không phát hiện dị dạng lần này.

Đột nhiên hai tên học sinh nam cao lớn chặn trước mặt cô, ngăn cản con đường của cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạc Cửu nhíu mày nói: "Chó ngoan không cản đường."

Hai tên học sinh nam này đều côn đồ ở phụ cận, là loại chân chính ăn uống miễn phí, cá cược chơi gái không chuyện ác nào không làm, cho nên Mạc Cửu tuyệt đối không khách khí với bọn họ.

"Chậc chậc, tao nói này Mạc Cửu, ngày bình thường nhìn không ra mày lại là loại người này, thiếu đàn ông thì tìm đến bọn tao này, bọn tao nhất định sẽ làm thỏa mãn mày đến cùng!" Một người trong đó bỉ ổi mở miệng, ánh mắt buồn nôn dính trên người Mạc Cửu.

"Cút ngay cho tao! Mạc Cửu tao không phải là đám người bọn mày có thể bắt nạt đâu!" Mạc Cửu ưỡn thẳng sống lưng, khua tay nắm quyền hừ một tiếng: "Làm sao? Thèm đòn hả?"

Nắm tay Mạc Cửu chính là không có mắt, cô cũng chính là dựa vào cái này lăn lộn đến bây giờ.

Mấy tên học sinh nam kia nhất thời lui lại sau mấy bước, nhưng sau đó lại liếʍ môi cười nói: "Mạc Cửu, tội gì mày phải khổ như thế chứ! Muốn đàn ông còn phải đi đến loại địa phương kia..."

"Mày thì biết cái gì? Mày không nhìn thấy hôm nay trên người Mạc Cửu mặc bộ quần áo này chính là bộ thể thao hãng Iger sao, một bộ giá trị hơn một triệu đấy! Đi theo chúng ta có thể mặc loại này quần áo này sao? Chỉ có Vương Bài mới là nơi thích hợp với Mạc Cửu!" Một tên học sinh nam mở miệng.

Cuối cùng Mạc Cửu cũng kịp phản ứng lại chuyện không được bình thường, cô sững sờ hỏi: "Cái gì mà Vương Bài?"

"Ha ha, Mạc Cửu, mày đừng giả bộ, chuyện tối hôm qua mày đến Vương Bài đã bị chụp lại và dán trên bảng tin rồi, hiện tại toàn trường đều đã biết rồi!"

Bảng tin sao?

Bỗng nhiên Mạc Cửu kịp phản ứng, chạy về phía bảng tin trường!

Phía trước bảng tin trường, một đám người vây quanh dày đặc, những tiếng thảo luận vang lên sôi nổi, Mạc Cửu đứng phía ngoài đoàn người, làm sao cũng không chen vào được, tâm tình bực bội cô đột nhiên quát một tiếng: "Đều tránh ra cho tôi!"

Mạc Cửu quát lớn tuyệt đối có lực uy hϊếp, học sinh đang vây quanh bảng tin lập tức quay đầu lại.

Học sinh nữ thì chán ghét mà lui lại hai bước, tựa như Mạc Cửu là một loại virus. Mà học sinh nam thì thương tâm nhìn Mạc Cửu từ trên xuống dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chọc Nhầm Chàng Quân Nhân

Số ký tự: 0