Chương 10
2024-12-03 14:06:21
Tần Vũ Mộng khoác lên người bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn áo sơ mi trắng cổ tròn ôm sát, chân váy đen dài đến gối, cùng với một chiếc khăn nhỏ buộc hờ hững quanh cổ.
Bộ trang phục đơn giản nhưng lại tạo cảm giác chuyên nghiệp và không hề phô trương, đủ để cô hòa nhập mà không gây sự chú ý trong vai trò nhân viên tiếp rượu. USB được giấu kín đáo trong ngực áo, vị trí khó phát hiện nhất.
Khi đến nơi tổ chức bữa tiệc, cô được một thuộc hạ của Cố Dạ Hàn đưa cho một chiếc tai nghe nhỏ.
- Cô sẽ nhận chỉ dẫn qua đây, anh ta nói, giọng trầm thấp.
- Hãy luôn giữ liên lạc. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ hỗ trợ ngay lập tức.
Tần Vũ Mộng gật đầu, đeo tai nghe vào tai rồi nhanh chóng bước vào bên trong. Hàng người chờ kiểm tra kéo dài, và cô cảm nhận được ánh mắt giám sát từ những người bảo vệ. Cô tự nhủ phải giữ bình tĩnh, hơi thở đều đặn khi đến lượt mình.
Người kiểm tra nhanh chóng quét mắt nhìn qua bộ trang phục của cô, sau đó bắt đầu kiểm tra sơ bộ. Tay anh ta lần lượt lướt qua các phần túi áo và váy của cô, tìm kiếm bất kỳ vật dụng khả nghi nào.
Tần Vũ Mộng vẫn giữ nét mặt điềm nhiên, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, nhưng cô không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
- Được rồi, cô có thể đi,- người kiểm tra nói và xoay người lại. Nhưng ngay khi cô bước đi được vài bước, anh ta bỗng gọi giật lại:
- Khoan đã!- Giọng nói của anh ta lạnh lùng, đầy nghi hoặc.
Tần Vũ Mộng khẽ siết tay, quay lại, cố gắng giữ cho ánh mắt mình không dao động.
- Có chuyện gì sao?- Cô hỏi, giọng điệu tự nhiên nhất có thể.
Người kiểm tra nhìn cô chằm chằm thêm vài giây nữa, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua từng suy nghĩ của cô. Sau một khoảng lặng ngắn nhưng căng thẳng, anh ta lắc đầu, gạt tay sang bên.
- Không có gì. Cô đi đi.
Tần Vũ Mộng khẽ thở phào, mỉm cười nhẹ nhàng và bước qua cánh cửa vào trong. Qua tai nghe, giọng nói trầm ấm của Cố Dạ Hàn vang lên:
- Chỉ vừa mới vào mà đã gặp chuyện rồi sao?- Anh cười khẩy, như muốn thử thách thần kinh của cô.
-Tôi còn tưởng anh ở đây để giúp, không phải để châm chọc,- Tần Vũ Mộng đáp lại, giọng lạnh lùng nhưng không kém phần sắc bén.
Cô bước tiếp vào khu vực tổ chức bữa tiệc, ánh đèn lung linh chiếu sáng khắp nơi. Không khí sang trọng và náo nhiệt bao trùm lấy cô. Cô biết, đêm nay sẽ là một thử thách cam go, nhưng Tần Vũ Mộng đã sẵn sàng cho mọi chuyện phía trước.
Tần Vũ Mộng bước vào bữa tiệc với một xe đẩy rượu, đôi tay nắm chặt lấy tay cầm. Cô khéo léo di chuyển qua những vị khách đang trò chuyện rôm rả, cười đùa giữa tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Trong khoảnh khắc, cô cố liếc nhìn xung quanh để quan sát và nắm bắt tình hình.
Không gian bữa tiệc được trang trí xa hoa, từng chiếc đèn chùm lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, tạo nên một khung cảnh vừa lộng lẫy vừa xa xỉ.
Những người đàn ông mặc vest sang trọng, những quý bà diện đầm dạ hội lộng lẫy, tất cả hòa vào một khung cảnh thanh lịch nhưng đầy sự ngầm cạnh tranh.
Từ tai nghe, giọng của Cố Dạ Hàn vang lên rõ ràng: - Bình tĩnh và quan sát kỹ.
- Người mà cô cần để ý đang ở khu vực trung tâm, phía bên tay phải.
Tần Vũ Mộng khẽ gật đầu, tay cô vẫn đẩy xe rượu đi một cách bình thản. Ánh mắt cô quét qua từng khuôn mặt, cố ghi nhớ lại các chi tiết cần thiết.
Bất chợt, ánh mắt cô chạm phải một khuôn mặt quen thuộc Cố Dạ Hàn. Anh đứng dựa vào tường, một tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt sắc lạnh và đầy ẩn ý. Ánh nhìn của anh như muốn dò xét và đánh giá từng cử chỉ của cô.
Tần Vũ Mộng không để mình bị dao động, cô hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay mặt đi, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Cô tự nhủ bản thân phải giữ vững lập trường, không để anh thấy được bất kỳ sự lo lắng hay yếu đuối nào. Cô biết Cố Dạ Hàn đang muốn thử thách mình, nhưng cô cũng không phải là người dễ dàng chịu thua.
Cô tiếp tục tiến về phía trung tâm bữa tiệc, chiếc xe đẩy rượu khẽ lăn bánh trên nền sàn bóng loáng. Nhóm người đàn ông quyền lực và những quý bà kiêu sa đang trò chuyện không hề để ý đến sự xuất hiện của cô.
Đó chính là điều mà Tần Vũ Mộng cần sự ẩn mình trong ánh hào quang của bữa tiệc để thực hiện nhiệm vụ một cách kín đáo.
Qua tai nghe, giọng của một thuộc hạ vang lên:
- Cô đã tiếp cận gần khu vực mục tiêu.
- Giờ hãy tìm cơ hội sao chép tài liệu từ phòng riêng phía sau sân khấu.
- Hãy cẩn thận, vì bảo vệ ở đó rất nghiêm ngặt.
Tần Vũ Mộng nở một nụ cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Cô đẩy xe rượu tiến gần hơn về phía sân khấu, nơi cô phải đột nhập để lấy thông tin. Những thử thách phía trước dù khó khăn, nhưng với cô, đó chỉ là một cuộc chơi.
Tần Vũ Mộng tiến về phía phòng riêng sau sân khấu, ánh mắt vẫn quét qua mọi góc để chắc chắn rằng không có ai nghi ngờ hay theo dõi.
Cô không phải là người mới trong việc thực hiện những phi vụ này, nên bước chân của cô vẫn tự tin và uyển chuyển. Cô nhớ kỹ từng bước mình cần làm, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Cô nhanh chóng sao chép tài liệu vào USB, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Khi màn hình hiển thị hoàn tất việc sao chép, Tần Vũ Mộng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cất chiếc USB vào ngực áo, cảm nhận được vật nhỏ nhưng có sức nặng ấy nằm sát tim mình. Qua tai nghe, cô thông báo một cách bình tĩnh:
- Xong rồi. Tôi sẽ tạo ra một vụ xáo động nhỏ để đánh lạc hướng mọi người.
- Chuẩn bị sẵn sàng đi.
Từ phía bên kia, giọng của Cố Dạ Hàn đáp lại ngắn gọn:
- Tùy cô.
Tần Vũ Mộng bước ra khỏi căn phòng, quay lại khu vực chính của bữa tiệc. Cô nhắm đến một nhóm người đang trò chuyện gần bàn tiệc, với những chai rượu vang đắt tiền được bày biện ngay ngắn.
Cô thản nhiên cầm lên một chai, làm như vô tình trượt tay, khiến chai rượu rơi xuống đất vỡ toang. Tiếng thủy tinh vỡ và rượu đỏ bắn tung tóe lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Những tiếng xì xào vang lên, bảo vệ nhanh chóng chạy tới xem xét tình hình.
Trong lúc đó, Tần Vũ Mộng giữ thái độ bình tĩnh, nhanh chóng tiến về phía Cố Dạ Hàn. Với vẻ ngoài điềm tĩnh, cô lướt qua anh, bàn tay thoáng chạm nhẹ vào túi áo vest của anh.
Chỉ trong tích tắc, chiếc USB đã được thả vào túi áo của Cố Dạ Hàn một cách thuần thục và không một ai nhận ra.
Cố Dạ Hàn khẽ cúi đầu, nhấp một ngụm rượu như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt anh thoáng hiện lên nét hài lòng.
Anh nhìn theo bóng lưng Tần Vũ Mộng khi cô lướt qua, vẻ tự tin và lạnh lùng của cô khiến anh càng thêm thích thú.
Qua tai nghe, giọng anh vang lên chậm rãi, trầm ổn:
- Tốt lắm. Đợi tôi ở bên ngoài, tôi sẽ gặp cô sau khi bữa tiệc kết thúc.
Tần Vũ Mộng chỉ mỉm cười nhạt, không đáp lời. Cô biết rằng cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu, và trong thế giới này, cả cô và anh đều là những kẻ chơi trò nguy hiểm với những quy tắc của riêng mình.
Bộ trang phục đơn giản nhưng lại tạo cảm giác chuyên nghiệp và không hề phô trương, đủ để cô hòa nhập mà không gây sự chú ý trong vai trò nhân viên tiếp rượu. USB được giấu kín đáo trong ngực áo, vị trí khó phát hiện nhất.
Khi đến nơi tổ chức bữa tiệc, cô được một thuộc hạ của Cố Dạ Hàn đưa cho một chiếc tai nghe nhỏ.
- Cô sẽ nhận chỉ dẫn qua đây, anh ta nói, giọng trầm thấp.
- Hãy luôn giữ liên lạc. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ hỗ trợ ngay lập tức.
Tần Vũ Mộng gật đầu, đeo tai nghe vào tai rồi nhanh chóng bước vào bên trong. Hàng người chờ kiểm tra kéo dài, và cô cảm nhận được ánh mắt giám sát từ những người bảo vệ. Cô tự nhủ phải giữ bình tĩnh, hơi thở đều đặn khi đến lượt mình.
Người kiểm tra nhanh chóng quét mắt nhìn qua bộ trang phục của cô, sau đó bắt đầu kiểm tra sơ bộ. Tay anh ta lần lượt lướt qua các phần túi áo và váy của cô, tìm kiếm bất kỳ vật dụng khả nghi nào.
Tần Vũ Mộng vẫn giữ nét mặt điềm nhiên, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, nhưng cô không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
- Được rồi, cô có thể đi,- người kiểm tra nói và xoay người lại. Nhưng ngay khi cô bước đi được vài bước, anh ta bỗng gọi giật lại:
- Khoan đã!- Giọng nói của anh ta lạnh lùng, đầy nghi hoặc.
Tần Vũ Mộng khẽ siết tay, quay lại, cố gắng giữ cho ánh mắt mình không dao động.
- Có chuyện gì sao?- Cô hỏi, giọng điệu tự nhiên nhất có thể.
Người kiểm tra nhìn cô chằm chằm thêm vài giây nữa, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua từng suy nghĩ của cô. Sau một khoảng lặng ngắn nhưng căng thẳng, anh ta lắc đầu, gạt tay sang bên.
- Không có gì. Cô đi đi.
Tần Vũ Mộng khẽ thở phào, mỉm cười nhẹ nhàng và bước qua cánh cửa vào trong. Qua tai nghe, giọng nói trầm ấm của Cố Dạ Hàn vang lên:
- Chỉ vừa mới vào mà đã gặp chuyện rồi sao?- Anh cười khẩy, như muốn thử thách thần kinh của cô.
-Tôi còn tưởng anh ở đây để giúp, không phải để châm chọc,- Tần Vũ Mộng đáp lại, giọng lạnh lùng nhưng không kém phần sắc bén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bước tiếp vào khu vực tổ chức bữa tiệc, ánh đèn lung linh chiếu sáng khắp nơi. Không khí sang trọng và náo nhiệt bao trùm lấy cô. Cô biết, đêm nay sẽ là một thử thách cam go, nhưng Tần Vũ Mộng đã sẵn sàng cho mọi chuyện phía trước.
Tần Vũ Mộng bước vào bữa tiệc với một xe đẩy rượu, đôi tay nắm chặt lấy tay cầm. Cô khéo léo di chuyển qua những vị khách đang trò chuyện rôm rả, cười đùa giữa tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Trong khoảnh khắc, cô cố liếc nhìn xung quanh để quan sát và nắm bắt tình hình.
Không gian bữa tiệc được trang trí xa hoa, từng chiếc đèn chùm lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, tạo nên một khung cảnh vừa lộng lẫy vừa xa xỉ.
Những người đàn ông mặc vest sang trọng, những quý bà diện đầm dạ hội lộng lẫy, tất cả hòa vào một khung cảnh thanh lịch nhưng đầy sự ngầm cạnh tranh.
Từ tai nghe, giọng của Cố Dạ Hàn vang lên rõ ràng: - Bình tĩnh và quan sát kỹ.
- Người mà cô cần để ý đang ở khu vực trung tâm, phía bên tay phải.
Tần Vũ Mộng khẽ gật đầu, tay cô vẫn đẩy xe rượu đi một cách bình thản. Ánh mắt cô quét qua từng khuôn mặt, cố ghi nhớ lại các chi tiết cần thiết.
Bất chợt, ánh mắt cô chạm phải một khuôn mặt quen thuộc Cố Dạ Hàn. Anh đứng dựa vào tường, một tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt sắc lạnh và đầy ẩn ý. Ánh nhìn của anh như muốn dò xét và đánh giá từng cử chỉ của cô.
Tần Vũ Mộng không để mình bị dao động, cô hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay mặt đi, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Cô tự nhủ bản thân phải giữ vững lập trường, không để anh thấy được bất kỳ sự lo lắng hay yếu đuối nào. Cô biết Cố Dạ Hàn đang muốn thử thách mình, nhưng cô cũng không phải là người dễ dàng chịu thua.
Cô tiếp tục tiến về phía trung tâm bữa tiệc, chiếc xe đẩy rượu khẽ lăn bánh trên nền sàn bóng loáng. Nhóm người đàn ông quyền lực và những quý bà kiêu sa đang trò chuyện không hề để ý đến sự xuất hiện của cô.
Đó chính là điều mà Tần Vũ Mộng cần sự ẩn mình trong ánh hào quang của bữa tiệc để thực hiện nhiệm vụ một cách kín đáo.
Qua tai nghe, giọng của một thuộc hạ vang lên:
- Cô đã tiếp cận gần khu vực mục tiêu.
- Giờ hãy tìm cơ hội sao chép tài liệu từ phòng riêng phía sau sân khấu.
- Hãy cẩn thận, vì bảo vệ ở đó rất nghiêm ngặt.
Tần Vũ Mộng nở một nụ cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Cô đẩy xe rượu tiến gần hơn về phía sân khấu, nơi cô phải đột nhập để lấy thông tin. Những thử thách phía trước dù khó khăn, nhưng với cô, đó chỉ là một cuộc chơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Vũ Mộng tiến về phía phòng riêng sau sân khấu, ánh mắt vẫn quét qua mọi góc để chắc chắn rằng không có ai nghi ngờ hay theo dõi.
Cô không phải là người mới trong việc thực hiện những phi vụ này, nên bước chân của cô vẫn tự tin và uyển chuyển. Cô nhớ kỹ từng bước mình cần làm, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Cô nhanh chóng sao chép tài liệu vào USB, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Khi màn hình hiển thị hoàn tất việc sao chép, Tần Vũ Mộng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cất chiếc USB vào ngực áo, cảm nhận được vật nhỏ nhưng có sức nặng ấy nằm sát tim mình. Qua tai nghe, cô thông báo một cách bình tĩnh:
- Xong rồi. Tôi sẽ tạo ra một vụ xáo động nhỏ để đánh lạc hướng mọi người.
- Chuẩn bị sẵn sàng đi.
Từ phía bên kia, giọng của Cố Dạ Hàn đáp lại ngắn gọn:
- Tùy cô.
Tần Vũ Mộng bước ra khỏi căn phòng, quay lại khu vực chính của bữa tiệc. Cô nhắm đến một nhóm người đang trò chuyện gần bàn tiệc, với những chai rượu vang đắt tiền được bày biện ngay ngắn.
Cô thản nhiên cầm lên một chai, làm như vô tình trượt tay, khiến chai rượu rơi xuống đất vỡ toang. Tiếng thủy tinh vỡ và rượu đỏ bắn tung tóe lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Những tiếng xì xào vang lên, bảo vệ nhanh chóng chạy tới xem xét tình hình.
Trong lúc đó, Tần Vũ Mộng giữ thái độ bình tĩnh, nhanh chóng tiến về phía Cố Dạ Hàn. Với vẻ ngoài điềm tĩnh, cô lướt qua anh, bàn tay thoáng chạm nhẹ vào túi áo vest của anh.
Chỉ trong tích tắc, chiếc USB đã được thả vào túi áo của Cố Dạ Hàn một cách thuần thục và không một ai nhận ra.
Cố Dạ Hàn khẽ cúi đầu, nhấp một ngụm rượu như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt anh thoáng hiện lên nét hài lòng.
Anh nhìn theo bóng lưng Tần Vũ Mộng khi cô lướt qua, vẻ tự tin và lạnh lùng của cô khiến anh càng thêm thích thú.
Qua tai nghe, giọng anh vang lên chậm rãi, trầm ổn:
- Tốt lắm. Đợi tôi ở bên ngoài, tôi sẽ gặp cô sau khi bữa tiệc kết thúc.
Tần Vũ Mộng chỉ mỉm cười nhạt, không đáp lời. Cô biết rằng cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu, và trong thế giới này, cả cô và anh đều là những kẻ chơi trò nguy hiểm với những quy tắc của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro