Chương 12
2024-12-03 14:06:21
Sáng hôm sau, Tần Vũ Mộng vừa tỉnh dậy thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô bước ra và thấy một người thuộc hạ của Cố Dạ Hàn đang đứng trước cửa với vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm một phong bì màu trắng đưa cho cô.
Cô cẩn thận nhận lấy, mở ra và bất ngờ khi nhìn thấy bên trong là một xấp tiền dày, những tờ tiền mới tinh xếp ngay ngắn.
Một lúc, cô đứng yên, cảm giác khó hiểu xen lẫn với chút ngạc nhiên. Đây là số tiền được trả cho chiếc USB mà cô đã giao cho Cố Dạ Hàn trong bữa tiệc tối qua.
Cô liếc nhìn người thuộc hạ của anh với ánh mắt dò xét, nhưng anh ta chỉ khẽ gật đầu, ý như muốn nói rằng đây là số tiền cô đáng nhận được cho công sức mình bỏ ra.
Tần Vũ Mộng cầm lấy xấp tiền, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
- Tên Cố Dạ Hàn này quả thực là một người rất phóng khoáng,- cô thầm nghĩ.
Dù chỉ là một phi vụ nhỏ nhưng số tiền mà anh ta đưa ra thực sự không ít, đủ để thấy anh không hề coi thường khả năng của cô.
- Được rồi, nói với anh ta tôi đã nhận được,- cô đáp ngắn gọn rồi đóng cửa lại, suy nghĩ về bước đi tiếp theo.
Cô biết rằng, kể từ lúc nhận số tiền này, cô đã chính thức bước vào cuộc chơi mà Cố Dạ Hàn sắp đặt. Nhưng Tần Vũ Mộng cũng không phải là một kẻ dễ dàng bị dẫn dắt. Cô tự nhủ rằng mình sẽ chơi trò chơi này theo cách của riêng mình.
Sau khi cất xấp tiền vào trong ngăn kéo, Tần Vũ Mộng quyết định ra ngoài. Cô đi đến một cửa hàng điện thoại gần đó và mua cho mình một chiếc điện thoại mới.
Với những gì đã xảy ra, cô biết rằng cần có một phương tiện liên lạc an toàn hơn. Sau khi mua xong điện thoại, cô tiếp tục đi bộ về hướng tiệm hoa của Tố Oanh.
Tiệm hoa của Tố Oanh nằm nép mình trên con phố nhỏ, không quá nổi bật nhưng lại mang vẻ đẹp yên bình và tĩnh lặng. Những bông hoa tươi tắn được bày trí cẩn thận, tạo ra một không gian đầy sắc màu, đối lập hoàn toàn với những sóng gió trong lòng Tần Vũ Mộng lúc này.
Tố Oanh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tần Vũ Mộng liền nở nụ cười.
- Cậu lại tới đây rồi à, hôm nay trông không được ổn lắm đấy,- Tố Oanh nhận xét, để ý thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt bạn mình.
Tần Vũ Mộng kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt mơ màng nhìn vào những bông hoa xung quanh, như thể đang tìm kiếm sự bình yên.
Sau một lúc im lặng, cô quyết định kể cho Tố Oanh nghe những chuyện đã xảy ra gần đây từ việc bị tấn công tại nhà, cho đến việc hợp tác bất đắc dĩ với Cố Dạ Hàn và phi vụ sao chép tài liệu tại bữa tiệc tối qua.
Tố Oanh chăm chú lắng nghe, đôi mắt cô dần trở nên nghiêm túc hơn.
- Cậu biết việc này có thể rất nguy hiểm mà, đúng không?
- Cố Dạ Hàn không phải người dễ đối phó,- cô lên tiếng, lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
- Biết chứ,- Tần Vũ Mộng thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ sắc lạnh.
- Nhưng mình cũng không có nhiều lựa chọn, ít nhất là lúc này.
- Hắn ta đã nắm thóp mình, và mình phải làm theo cách của hắn để tồn tại.
Tố Oanh im lặng một lúc, rồi đứng dậy pha một tách trà nóng, đặt xuống trước mặt Tần Vũ Mộng.
- Dù thế nào đi nữa, mình cũng luôn đứng về phía cậu,- cô nhẹ nhàng nói.
Tần Vũ Mộng mỉm cười cảm kích. - Cảm ơn cậu, Oanh.
- Mình sẽ cẩn thận hơn. Đây chỉ mới là khởi đầu, và mình sẽ tìm ra người đứng sau chuyện này,- cô khẳng định, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết.
Tần Vũ Mộng nhìn Tố Oanh và nở một nụ cười nhẹ, quyết định buông bỏ mọi lo âu trong chốc lát.
- Hôm nay mình sẽ dành cả ngày cho cậu. Đã lâu rồi chúng ta chưa có dịp vui chơi cùng nhau,- cô nói.
Tố Oanh nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, rồi nở nụ cười tươi tắn. - Vậy thì mình sẽ dẫn cậu đi chơi một vòng, coi như thư giãn sau những chuyện vừa qua.
Cả hai bắt đầu rời khỏi tiệm hoa, đi bộ qua những con phố nhỏ, nơi người ta bày bán đồ lưu niệm, quần áo và những món ăn đường phố. Họ quyết định ghé vào một quán cafe nhỏ, gọi hai ly đồ uống yêu thích.
Vừa nhâm nhi cà phê, họ vừa trò chuyện về những kỷ niệm ngày xưa, khi cả hai còn là những cô gái vô tư không phải lo nghĩ quá nhiều.
Sau khi rời khỏi quán cafe, Tố Oanh đề nghị đi dạo quanh công viên. Tần Vũ Mộng đồng ý ngay. Ở công viên, họ cùng ngồi trên một chiếc ghế gỗ dưới tán cây, ngắm nhìn những đôi tình nhân đang tay trong tay, tiếng cười của những đứa trẻ vang lên khắp nơi.
Cảnh tượng bình yên này khiến Tần Vũ Mộng cảm thấy trái tim nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Đến chiều, hai người ghé vào một quán ăn quen thuộc, gọi những món ăn mà cả hai yêu thích. Tiếng cười nói rôm rả, tiếng chén đĩa va vào nhau tạo nên bầu không khí ấm cúng.
Tố Oanh kể cho Tần Vũ Mộng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trong tiệm hoa, những vị khách quen thuộc và những câu chuyện thường nhật của mình.
Càng về tối, họ càng cảm thấy thoải mái hơn. Sau bữa ăn, cả hai lại dạo bộ trên con phố đêm, thưởng thức những xiên nướng thơm lừng và cùng nhau chơi các trò chơi nhỏ trên phố.
Tố Oanh kéo Tần Vũ Mộng vào một cửa hàng đồ lưu niệm, nơi họ mua những chiếc móc khóa đôi làm kỷ niệm.
Khi cả hai quay về tiệm hoa đã là hơn 9 giờ tối. Tố Oanh ôm lấy Tần Vũ Mộng từ phía sau, nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay thật vui.
- Cảm ơn cậu đã ở bên mình.
Tần Vũ Mộng khẽ gật đầu, mắt ánh lên chút dịu dàng.
- Mình cũng rất vui.
- Có những lúc mình quên mất rằng, trong cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy này, vẫn còn những giây phút yên bình thế này bên cạnh cậu,- cô đáp lại.
Họ chia tay nhau trong nụ cười và cái vẫy tay tạm biệt, để lại phía sau những khoảnh khắc đẹp đẽ của tình bạn, một chút yên bình giữa những sóng gió mà Tần Vũ Mộng sắp phải đối mặt.
Tần Vũ Mộng nhìn theo bóng dáng Tố Oanh khuất sau cánh cửa, sau đó mới quay người bước đi trong màn đêm dần buông.
Con đường về nhà vẫn tĩnh lặng như mọi khi, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt hắt bóng cô dài ngoằng trên mặt đất. Nhưng chỉ vài phút sau khi rời khỏi tiệm hoa, cô bắt đầu cảm thấy một sự khó chịu lạ thường.
Cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Tần Vũ Mộng cố tình bước chậm lại, lắng nghe từng tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau.
Một người? Hay là nhiều người? Cô không rõ, nhưng cảm giác không an toàn cứ lẩn khuất quanh đây.
Cô bất ngờ dừng lại, giả vờ như kiểm tra điện thoại. Đôi mắt sắc bén của cô lướt qua những bóng cây ven đường, cố gắng nhận ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào.
Thấy không có động tĩnh, cô tiếp tục bước đi, lần này cố tình đi nhanh hơn một chút. Tiếng bước chân theo sau cũng bắt đầu khẩn trương hơn, dường như không muốn cô nhận ra.
Tần Vũ Mộng nhếch mép cười nhạt. - Hóa ra mình không lầm,- cô thầm nghĩ.
Cô rẽ vào một con hẻm nhỏ tối tăm, nắm chặt con dao găm giấu trong tay áo. Bước chân phía sau cũng đổi hướng, theo sát cô vào con hẻm.
Khi bóng người tiến lại gần hơn, Tần Vũ Mộng đột ngột quay lại, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào kẻ đang bám đuôi mình.
- Muốn gì?- Cô cất tiếng, giọng lạnh lùng và đầy uy hiếp.
Người phía sau dừng chân, vẫn ẩn mình trong bóng tối, nhưng không hề có ý định rời đi. Một giọng nói trầm khàn vang lên, kèm theo nụ cười mỉm đầy hiểm ác:
- Cô không cần biết tôi là ai.
- Chỉ cần biết hôm nay sẽ là đêm cuối cùng cô đi một mình như thế này.
Tần Vũ Mộng nghe vậy, chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
- Thử xem,- cô nói, lưỡi dao trong tay đã sẵn sàng, cô biết rằng lần này, cô phải chiến đấu hết mình.
Cô cẩn thận nhận lấy, mở ra và bất ngờ khi nhìn thấy bên trong là một xấp tiền dày, những tờ tiền mới tinh xếp ngay ngắn.
Một lúc, cô đứng yên, cảm giác khó hiểu xen lẫn với chút ngạc nhiên. Đây là số tiền được trả cho chiếc USB mà cô đã giao cho Cố Dạ Hàn trong bữa tiệc tối qua.
Cô liếc nhìn người thuộc hạ của anh với ánh mắt dò xét, nhưng anh ta chỉ khẽ gật đầu, ý như muốn nói rằng đây là số tiền cô đáng nhận được cho công sức mình bỏ ra.
Tần Vũ Mộng cầm lấy xấp tiền, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
- Tên Cố Dạ Hàn này quả thực là một người rất phóng khoáng,- cô thầm nghĩ.
Dù chỉ là một phi vụ nhỏ nhưng số tiền mà anh ta đưa ra thực sự không ít, đủ để thấy anh không hề coi thường khả năng của cô.
- Được rồi, nói với anh ta tôi đã nhận được,- cô đáp ngắn gọn rồi đóng cửa lại, suy nghĩ về bước đi tiếp theo.
Cô biết rằng, kể từ lúc nhận số tiền này, cô đã chính thức bước vào cuộc chơi mà Cố Dạ Hàn sắp đặt. Nhưng Tần Vũ Mộng cũng không phải là một kẻ dễ dàng bị dẫn dắt. Cô tự nhủ rằng mình sẽ chơi trò chơi này theo cách của riêng mình.
Sau khi cất xấp tiền vào trong ngăn kéo, Tần Vũ Mộng quyết định ra ngoài. Cô đi đến một cửa hàng điện thoại gần đó và mua cho mình một chiếc điện thoại mới.
Với những gì đã xảy ra, cô biết rằng cần có một phương tiện liên lạc an toàn hơn. Sau khi mua xong điện thoại, cô tiếp tục đi bộ về hướng tiệm hoa của Tố Oanh.
Tiệm hoa của Tố Oanh nằm nép mình trên con phố nhỏ, không quá nổi bật nhưng lại mang vẻ đẹp yên bình và tĩnh lặng. Những bông hoa tươi tắn được bày trí cẩn thận, tạo ra một không gian đầy sắc màu, đối lập hoàn toàn với những sóng gió trong lòng Tần Vũ Mộng lúc này.
Tố Oanh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tần Vũ Mộng liền nở nụ cười.
- Cậu lại tới đây rồi à, hôm nay trông không được ổn lắm đấy,- Tố Oanh nhận xét, để ý thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt bạn mình.
Tần Vũ Mộng kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt mơ màng nhìn vào những bông hoa xung quanh, như thể đang tìm kiếm sự bình yên.
Sau một lúc im lặng, cô quyết định kể cho Tố Oanh nghe những chuyện đã xảy ra gần đây từ việc bị tấn công tại nhà, cho đến việc hợp tác bất đắc dĩ với Cố Dạ Hàn và phi vụ sao chép tài liệu tại bữa tiệc tối qua.
Tố Oanh chăm chú lắng nghe, đôi mắt cô dần trở nên nghiêm túc hơn.
- Cậu biết việc này có thể rất nguy hiểm mà, đúng không?
- Cố Dạ Hàn không phải người dễ đối phó,- cô lên tiếng, lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
- Biết chứ,- Tần Vũ Mộng thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ sắc lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhưng mình cũng không có nhiều lựa chọn, ít nhất là lúc này.
- Hắn ta đã nắm thóp mình, và mình phải làm theo cách của hắn để tồn tại.
Tố Oanh im lặng một lúc, rồi đứng dậy pha một tách trà nóng, đặt xuống trước mặt Tần Vũ Mộng.
- Dù thế nào đi nữa, mình cũng luôn đứng về phía cậu,- cô nhẹ nhàng nói.
Tần Vũ Mộng mỉm cười cảm kích. - Cảm ơn cậu, Oanh.
- Mình sẽ cẩn thận hơn. Đây chỉ mới là khởi đầu, và mình sẽ tìm ra người đứng sau chuyện này,- cô khẳng định, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết.
Tần Vũ Mộng nhìn Tố Oanh và nở một nụ cười nhẹ, quyết định buông bỏ mọi lo âu trong chốc lát.
- Hôm nay mình sẽ dành cả ngày cho cậu. Đã lâu rồi chúng ta chưa có dịp vui chơi cùng nhau,- cô nói.
Tố Oanh nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, rồi nở nụ cười tươi tắn. - Vậy thì mình sẽ dẫn cậu đi chơi một vòng, coi như thư giãn sau những chuyện vừa qua.
Cả hai bắt đầu rời khỏi tiệm hoa, đi bộ qua những con phố nhỏ, nơi người ta bày bán đồ lưu niệm, quần áo và những món ăn đường phố. Họ quyết định ghé vào một quán cafe nhỏ, gọi hai ly đồ uống yêu thích.
Vừa nhâm nhi cà phê, họ vừa trò chuyện về những kỷ niệm ngày xưa, khi cả hai còn là những cô gái vô tư không phải lo nghĩ quá nhiều.
Sau khi rời khỏi quán cafe, Tố Oanh đề nghị đi dạo quanh công viên. Tần Vũ Mộng đồng ý ngay. Ở công viên, họ cùng ngồi trên một chiếc ghế gỗ dưới tán cây, ngắm nhìn những đôi tình nhân đang tay trong tay, tiếng cười của những đứa trẻ vang lên khắp nơi.
Cảnh tượng bình yên này khiến Tần Vũ Mộng cảm thấy trái tim nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Đến chiều, hai người ghé vào một quán ăn quen thuộc, gọi những món ăn mà cả hai yêu thích. Tiếng cười nói rôm rả, tiếng chén đĩa va vào nhau tạo nên bầu không khí ấm cúng.
Tố Oanh kể cho Tần Vũ Mộng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trong tiệm hoa, những vị khách quen thuộc và những câu chuyện thường nhật của mình.
Càng về tối, họ càng cảm thấy thoải mái hơn. Sau bữa ăn, cả hai lại dạo bộ trên con phố đêm, thưởng thức những xiên nướng thơm lừng và cùng nhau chơi các trò chơi nhỏ trên phố.
Tố Oanh kéo Tần Vũ Mộng vào một cửa hàng đồ lưu niệm, nơi họ mua những chiếc móc khóa đôi làm kỷ niệm.
Khi cả hai quay về tiệm hoa đã là hơn 9 giờ tối. Tố Oanh ôm lấy Tần Vũ Mộng từ phía sau, nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay thật vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cảm ơn cậu đã ở bên mình.
Tần Vũ Mộng khẽ gật đầu, mắt ánh lên chút dịu dàng.
- Mình cũng rất vui.
- Có những lúc mình quên mất rằng, trong cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy này, vẫn còn những giây phút yên bình thế này bên cạnh cậu,- cô đáp lại.
Họ chia tay nhau trong nụ cười và cái vẫy tay tạm biệt, để lại phía sau những khoảnh khắc đẹp đẽ của tình bạn, một chút yên bình giữa những sóng gió mà Tần Vũ Mộng sắp phải đối mặt.
Tần Vũ Mộng nhìn theo bóng dáng Tố Oanh khuất sau cánh cửa, sau đó mới quay người bước đi trong màn đêm dần buông.
Con đường về nhà vẫn tĩnh lặng như mọi khi, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt hắt bóng cô dài ngoằng trên mặt đất. Nhưng chỉ vài phút sau khi rời khỏi tiệm hoa, cô bắt đầu cảm thấy một sự khó chịu lạ thường.
Cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Tần Vũ Mộng cố tình bước chậm lại, lắng nghe từng tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau.
Một người? Hay là nhiều người? Cô không rõ, nhưng cảm giác không an toàn cứ lẩn khuất quanh đây.
Cô bất ngờ dừng lại, giả vờ như kiểm tra điện thoại. Đôi mắt sắc bén của cô lướt qua những bóng cây ven đường, cố gắng nhận ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào.
Thấy không có động tĩnh, cô tiếp tục bước đi, lần này cố tình đi nhanh hơn một chút. Tiếng bước chân theo sau cũng bắt đầu khẩn trương hơn, dường như không muốn cô nhận ra.
Tần Vũ Mộng nhếch mép cười nhạt. - Hóa ra mình không lầm,- cô thầm nghĩ.
Cô rẽ vào một con hẻm nhỏ tối tăm, nắm chặt con dao găm giấu trong tay áo. Bước chân phía sau cũng đổi hướng, theo sát cô vào con hẻm.
Khi bóng người tiến lại gần hơn, Tần Vũ Mộng đột ngột quay lại, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào kẻ đang bám đuôi mình.
- Muốn gì?- Cô cất tiếng, giọng lạnh lùng và đầy uy hiếp.
Người phía sau dừng chân, vẫn ẩn mình trong bóng tối, nhưng không hề có ý định rời đi. Một giọng nói trầm khàn vang lên, kèm theo nụ cười mỉm đầy hiểm ác:
- Cô không cần biết tôi là ai.
- Chỉ cần biết hôm nay sẽ là đêm cuối cùng cô đi một mình như thế này.
Tần Vũ Mộng nghe vậy, chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
- Thử xem,- cô nói, lưỡi dao trong tay đã sẵn sàng, cô biết rằng lần này, cô phải chiến đấu hết mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro