Chương 17
2024-12-03 14:06:21
Sau khi Trần Châu dìu cô ra chỗ khác, cô cố gắng tỏ vẻ tủi thân, ánh mắt ngấn lệ như thể một cô gái yếu đuối đang gặp phải tình huống khó xử. Cô khẽ thở dài, nhìn xuống sàn nhà một lúc, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thực ra, đây là lần đầu tiên tôi đến đây... tôi cũng chỉ muốn thử giống như các bạn, cảm thấy mình không còn khác biệt.
- Nhưng mà... mọi thứ lại không như tôi tưởng.
Giọng cô trầm xuống, đôi mắt hơi mờ vì những giọt lệ cố kiềm chế. Cô cố gắng không để cảm xúc của mình trở nên quá lộ liễu, nhưng đủ để tạo ra cảm giác cô đang bị lạc lõng và cần một người giúp đỡ.
Trần Châu nhìn cô, ánh mắt bắt đầu mềm mỏng hơn, hắn nhận ra cô không chỉ là một cô gái xinh đẹp, mà còn là một người rất dễ khiến người khác cảm thấy muốn bảo vệ.
Hắn không muốn cô phải tiếp tục cảm thấy tủi thân, vì thế hắn chủ động ngồi xuống ghế cạnh cô và nhẹ nhàng nói:
- Đừng quá lo lắng.
- Đôi khi chúng ta muốn làm gì đó để hòa nhập, nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng dễ dàng.
- Nếu cô cảm thấy không thoải mái, tôi có thể giúp cô rời khỏi đây.
Cô quay lại nhìn hắn, đôi mắt buồn bã ngước lên, rồi giả vờ lưỡng lự, như thể muốn tiếp tục nhưng lại không thể. Cô khẽ lắc đầu và nói:
- Không sao đâu, tôi chỉ cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể làm được gì mà chỉ đứng ngoài cuộc.
- Tôi... tôi chỉ muốn có một người hiểu tôi.
Cô để lại một khoảng lặng đầy ý nghĩa, cố gắng tạo cảm giác rằng mình đang thiếu sự bảo vệ và cần một người đứng ra che chở.
Trần Châu, người đã bắt đầu có cảm giác cô là một người dễ thương, cần sự giúp đỡ, nhìn cô chằm chằm, không khỏi cảm thấy có chút cảm thông.
Hắn nhẹ nhàng đáp:
- Nếu cô cần gì, cứ nói với tôi. Tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Cô khẽ mỉm cười trong lòng, nhưng vẻ ngoài thì vẫn giữ vẻ ngại ngùng và yếu đuối. Cô biết rằng, dù hắn không hoàn toàn hiểu được tất cả, nhưng những lời nói của hắn đã giúp cô tiến thêm một bước gần hơn tới mục tiêu của mình.
Sau khi Trần Châu muốn giúp đỡ cô, cô nhận ra rằng hắn đã rơi vào bẫy mà mình đã giăng sẵn. Đây là lúc cô biết nên rút lui.
Ngày mai, như kế hoạch đã định, cuối tuần sẽ là ngày Trần Châu gặp Cố Dạ Hàn tại một quán bar. Cô sẽ tận dụng cơ hội này để lấy chiếc chìa khóa từ hắn. Mọi thứ đã sẵn sàng, cô chỉ cần chờ đợi thời điểm thích hợp.
Cô nhẹ nhàng cầm ly rượu và cười khẽ, tạo một vẻ mặt tủi thân nhưng đầy yếu đuối. - Cảm ơn anh rất nhiều, nhưng tôi nghĩ tôi cần phải về sớm.
- Đây là lần đầu tôi đến đây, tôi không muốn làm phiền mọi người thêm nữa.
Trần Châu có vẻ hơi lưỡng lự, nhưng vẫn đứng dậy, dìu cô ra ngoài. Cô liếc nhìn xung quanh, chắc chắn rằng mọi người không chú ý tới. Khi vừa ra đến cửa, cô nhẹ nhàng rút tay khỏi cánh tay hắn và nói.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi thật sự cần nghỉ ngơi chút.
Trần Châu nhìn cô, có chút ngập ngừng nhưng cũng chỉ gật đầu rồi rời đi. Cô mỉm cười, biết rằng hắn đã vào đúng bẫy mà mình đã sắp xếp. Cô tự nhủ.
- Ngày mai sẽ là ngày để hoàn tất kế hoạch.
Sau khi ra khỏi quán bar, cô nhanh chóng rời đi, chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Về đến nhà, cô khóa cửa lại và bước vào phòng, nhìn quanh một lượt để chắc chắn không có ai lạ.
Thuộc hạ của Cố Dạ Hàn vẫn bám theo cô, luôn giữ khoảng cách vừa đủ để theo dõi mà không làm cô chú ý quá nhiều.
Tuy vậy, cô không còn bận tâm, đã quá quen với việc có người theo dõi, miễn là không có ai can thiệp vào công việc của cô.
Cô thả mình xuống giường, một chút mệt mỏi len lỏi nhưng cũng có chút thỏa mãn vì mọi thứ đang tiến triển theo đúng kế hoạch.
Cô nhắm mắt lại, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng về những bước tiếp theo. Tuy nhiên, giờ không phải là lúc để suy nghĩ nhiều. Cô cần nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho tối mai. Cô hít một hơi thật sâu, rồi chìm vào giấc ngủ.
Cô thức dậy muộn hơn dự tính, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ báo hiệu một ngày yên tĩnh. Mặc dù vậy, cô không vội vàng. Tối nay, mọi thứ phải hoàn hảo, và cô biết rằng việc chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ quyết định thành bại.
Cô bước ra ngoài, quyết tâm hoàn thiện những chi tiết cuối cùng trước khi buổi tối quan trọng bắt đầu.
Đầu tiên, cô đến một cửa hàng trang sức sang trọng, nơi có những món đồ tinh tế mà cô biết sẽ làm tôn lên vẻ ngoài của mình.
Cô lựa chọn một chiếc vòng cổ bạc với mặt đá quý màu đen, đơn giản nhưng vẫn đủ cuốn hút. Đeo vào, cô cảm thấy tự tin hơn, như thể mọi thứ đã hoàn hảo.
Sau đó, cô ghé qua một tiệm mỹ phẩm để mua thêm vài món đồ cần thiết, từ son môi đến phấn nền.
Cô cần đảm bảo rằng làn da của mình luôn rạng rỡ và tươi tắn trong suốt cả buổi tối. Cô chọn một thỏi son đỏ sâu, màu sắc này sẽ làm nổi bật sự quyến rũ nhưng không quá lộ liễu.
Cô cũng không quên ghé qua một tiệm giày để chọn đôi giày cao gót phù hợp với bộ váy của mình. Cuối cùng, cô mua một chiếc túi xách nhỏ xinh, đủ để đựng những thứ cần thiết mà không làm mất đi vẻ thanh thoát của bộ trang phục.
Trở về nhà, cô cảm thấy mình đã sẵn sàng cho kế hoạch đêm nay. Tất cả đã được chuẩn bị tỉ mỉ, từ trang phục đến các phụ kiện, và giờ chỉ còn lại việc thực hiện những bước tiếp theo.
- Thực ra, đây là lần đầu tiên tôi đến đây... tôi cũng chỉ muốn thử giống như các bạn, cảm thấy mình không còn khác biệt.
- Nhưng mà... mọi thứ lại không như tôi tưởng.
Giọng cô trầm xuống, đôi mắt hơi mờ vì những giọt lệ cố kiềm chế. Cô cố gắng không để cảm xúc của mình trở nên quá lộ liễu, nhưng đủ để tạo ra cảm giác cô đang bị lạc lõng và cần một người giúp đỡ.
Trần Châu nhìn cô, ánh mắt bắt đầu mềm mỏng hơn, hắn nhận ra cô không chỉ là một cô gái xinh đẹp, mà còn là một người rất dễ khiến người khác cảm thấy muốn bảo vệ.
Hắn không muốn cô phải tiếp tục cảm thấy tủi thân, vì thế hắn chủ động ngồi xuống ghế cạnh cô và nhẹ nhàng nói:
- Đừng quá lo lắng.
- Đôi khi chúng ta muốn làm gì đó để hòa nhập, nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng dễ dàng.
- Nếu cô cảm thấy không thoải mái, tôi có thể giúp cô rời khỏi đây.
Cô quay lại nhìn hắn, đôi mắt buồn bã ngước lên, rồi giả vờ lưỡng lự, như thể muốn tiếp tục nhưng lại không thể. Cô khẽ lắc đầu và nói:
- Không sao đâu, tôi chỉ cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể làm được gì mà chỉ đứng ngoài cuộc.
- Tôi... tôi chỉ muốn có một người hiểu tôi.
Cô để lại một khoảng lặng đầy ý nghĩa, cố gắng tạo cảm giác rằng mình đang thiếu sự bảo vệ và cần một người đứng ra che chở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Châu, người đã bắt đầu có cảm giác cô là một người dễ thương, cần sự giúp đỡ, nhìn cô chằm chằm, không khỏi cảm thấy có chút cảm thông.
Hắn nhẹ nhàng đáp:
- Nếu cô cần gì, cứ nói với tôi. Tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Cô khẽ mỉm cười trong lòng, nhưng vẻ ngoài thì vẫn giữ vẻ ngại ngùng và yếu đuối. Cô biết rằng, dù hắn không hoàn toàn hiểu được tất cả, nhưng những lời nói của hắn đã giúp cô tiến thêm một bước gần hơn tới mục tiêu của mình.
Sau khi Trần Châu muốn giúp đỡ cô, cô nhận ra rằng hắn đã rơi vào bẫy mà mình đã giăng sẵn. Đây là lúc cô biết nên rút lui.
Ngày mai, như kế hoạch đã định, cuối tuần sẽ là ngày Trần Châu gặp Cố Dạ Hàn tại một quán bar. Cô sẽ tận dụng cơ hội này để lấy chiếc chìa khóa từ hắn. Mọi thứ đã sẵn sàng, cô chỉ cần chờ đợi thời điểm thích hợp.
Cô nhẹ nhàng cầm ly rượu và cười khẽ, tạo một vẻ mặt tủi thân nhưng đầy yếu đuối. - Cảm ơn anh rất nhiều, nhưng tôi nghĩ tôi cần phải về sớm.
- Đây là lần đầu tôi đến đây, tôi không muốn làm phiền mọi người thêm nữa.
Trần Châu có vẻ hơi lưỡng lự, nhưng vẫn đứng dậy, dìu cô ra ngoài. Cô liếc nhìn xung quanh, chắc chắn rằng mọi người không chú ý tới. Khi vừa ra đến cửa, cô nhẹ nhàng rút tay khỏi cánh tay hắn và nói.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi thật sự cần nghỉ ngơi chút.
Trần Châu nhìn cô, có chút ngập ngừng nhưng cũng chỉ gật đầu rồi rời đi. Cô mỉm cười, biết rằng hắn đã vào đúng bẫy mà mình đã sắp xếp. Cô tự nhủ.
- Ngày mai sẽ là ngày để hoàn tất kế hoạch.
Sau khi ra khỏi quán bar, cô nhanh chóng rời đi, chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về đến nhà, cô khóa cửa lại và bước vào phòng, nhìn quanh một lượt để chắc chắn không có ai lạ.
Thuộc hạ của Cố Dạ Hàn vẫn bám theo cô, luôn giữ khoảng cách vừa đủ để theo dõi mà không làm cô chú ý quá nhiều.
Tuy vậy, cô không còn bận tâm, đã quá quen với việc có người theo dõi, miễn là không có ai can thiệp vào công việc của cô.
Cô thả mình xuống giường, một chút mệt mỏi len lỏi nhưng cũng có chút thỏa mãn vì mọi thứ đang tiến triển theo đúng kế hoạch.
Cô nhắm mắt lại, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng về những bước tiếp theo. Tuy nhiên, giờ không phải là lúc để suy nghĩ nhiều. Cô cần nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho tối mai. Cô hít một hơi thật sâu, rồi chìm vào giấc ngủ.
Cô thức dậy muộn hơn dự tính, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ báo hiệu một ngày yên tĩnh. Mặc dù vậy, cô không vội vàng. Tối nay, mọi thứ phải hoàn hảo, và cô biết rằng việc chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ quyết định thành bại.
Cô bước ra ngoài, quyết tâm hoàn thiện những chi tiết cuối cùng trước khi buổi tối quan trọng bắt đầu.
Đầu tiên, cô đến một cửa hàng trang sức sang trọng, nơi có những món đồ tinh tế mà cô biết sẽ làm tôn lên vẻ ngoài của mình.
Cô lựa chọn một chiếc vòng cổ bạc với mặt đá quý màu đen, đơn giản nhưng vẫn đủ cuốn hút. Đeo vào, cô cảm thấy tự tin hơn, như thể mọi thứ đã hoàn hảo.
Sau đó, cô ghé qua một tiệm mỹ phẩm để mua thêm vài món đồ cần thiết, từ son môi đến phấn nền.
Cô cần đảm bảo rằng làn da của mình luôn rạng rỡ và tươi tắn trong suốt cả buổi tối. Cô chọn một thỏi son đỏ sâu, màu sắc này sẽ làm nổi bật sự quyến rũ nhưng không quá lộ liễu.
Cô cũng không quên ghé qua một tiệm giày để chọn đôi giày cao gót phù hợp với bộ váy của mình. Cuối cùng, cô mua một chiếc túi xách nhỏ xinh, đủ để đựng những thứ cần thiết mà không làm mất đi vẻ thanh thoát của bộ trang phục.
Trở về nhà, cô cảm thấy mình đã sẵn sàng cho kế hoạch đêm nay. Tất cả đã được chuẩn bị tỉ mỉ, từ trang phục đến các phụ kiện, và giờ chỉ còn lại việc thực hiện những bước tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro