Chương 22
2024-12-03 14:06:21
Tần Vũ Mộng tỉnh dậy, đôi mắt mở ra từ từ khi cảm giác choáng váng vẫn còn vương vấn. Trần nhà cao và những chiếc đèn chùm lộng lẫy phản chiếu ánh sáng vàng ấm áp khiến cô chớp mắt vài lần để thích nghi.
Đây rõ ràng không phải là căn nhà của cô, mà là một nơi hoàn toàn xa hoa và lạ lẫm. Cô khẽ cựa mình, cảm nhận được những cơn đau nhói từ vết thương ở cánh tay.
Cố Dạ Hàn đã đưa cô đến đâu? Cô tự hỏi, cố gắng không để nỗi lo lắng hiện lên trên gương mặt.
Mọi đồ vật trong căn phòng đều được bài trí một cách tỉ mỉ, từ chiếc giường lớn phủ ga trắng mịn, cho tới những bức tranh treo trên tường, tất cả đều toát lên vẻ quyền lực và giàu có.
Cô ngồi dậy, cảm nhận được sức lực đã hồi phục một phần, nhưng vẫn còn cảm giác yếu ớt và đau nhức.
Bất chợt, tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên ngoài. Cô lập tức cảnh giác, trái tim đập mạnh khi bản năng sinh tồn trỗi dậy.
Tần Vũ Mộng đảo mắt nhìn quanh và phát hiện ra một chiếc ly thuỷ tinh trên bàn. Không chút do dự, cô cầm lấy nó và nhẹ nhàng bước tới phía sau cánh cửa, nín thở chờ đợi.
Cánh cửa mở ra từ từ, và bóng dáng một người đàn ông cao lớn hiện lên. Tần Vũ Mộng không chút do dự, nhanh chóng ra tay, định dùng chiếc ly làm vũ khí tấn công.
Nhưng ngay lập tức, bàn tay mạnh mẽ và quen thuộc của Cố Dạ Hàn đã chặn lại. Anh thuần thục bắt lấy cổ tay cô, khống chế cô một cách dễ dàng, chiếc ly rơi xuống sàn tạo nên tiếng vang thanh thoát.
- Em đang làm gì vậy?- Cổ Dạ Hàn nhíu mày, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu được chút lo lắng.
-
Tần Vũ Mộng thoáng ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Tôi không biết anh đã đưa tôi đến đâu,- cô đáp, giọng lạnh lùng và đầy cảnh giác.
Cố Dạ Hàn nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt cô.
- Em nghĩ tôi sẽ làm gì chứ?
Đây là căn cứ chính của tôi. Từ giờ, em sẽ ở đây, ít nhất cho đến khi vết thương của em hoàn toàn lành lại.
Cô cố gắng gỡ tay anh ra khỏi mình nhưng không thành công.
- Tôi không cần phải ở lại đây, cô phản đối, nhưng giọng nói yếu ớt vì cảm giác chóng mặt vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Cố Dạ Hàn kéo cô lại gần hơn, khiến khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet.
- Em nghĩ mình có thể đi đâu trong tình trạng này?
Đừng cố chấp nữa, ở đây an toàn hơn nhiều so với bất kỳ nơi nào khác.
Ánh mắt của anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, nhưng sâu bên trong, có một chút ấm áp mà cô chưa từng thấy. Anh buông tay, để cô có thể tự đứng vững.
-
- Ngồi xuống đi, anh nói, giọng dịu dàng hơn.
- Em còn cần thời gian để hồi phục.
Tần Vũ Mộng không nói gì thêm, cô lùi lại và tựa vào chiếc ghế gần đó. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi và đau nhức, nhưng cô không muốn để lộ sự yếu đuối trước mặt anh.
- Anh làm vậy là có mục đích gì?- Cô hỏi, ánh mắt nghi ngờ.
- Anh đưa tôi về đây, rồi bắt tôi ở lại... Anh muốn gì?
Cố Dạ Hàn im lặng trong giây lát, ánh mắt lướt qua vết thương băng bó trên cánh tay cô.
- Tôi không có ý định để em gặp nguy hiểm thêm nữa.
- Ở đây, tôi có thể bảo vệ em, và chúng ta có thể hợp tác tốt hơn trong những kế hoạch sắp tới.
- Đừng nghĩ rằng tôi sẽ nghe lời anh,- cô thở dài, nhưng dường như không còn sức lực để tranh cãi.
- Không cần em phải nghe lời,- anh đáp nhẹ nhàng.
- Chỉ cần em ở đây, tôi sẽ lo mọi thứ.
Một sự im lặng kéo dài giữa hai người, cả hai đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Tần Vũ Mộng nhìn anh một lúc lâu, đôi mắt đầy cảm xúc phức tạp.
Cô biết Cố Dạ Hàn không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng những hành động gần đây của anh đã khiến cô có chút dao động.
Cuối cùng, cô quay đi, không muốn để anh thấy sự yếu lòng trong khoảnh khắc này.
Được rồi, tôi sẽ ở lại,- cô thở dài, quyết định tạm thời chấp nhận tình hình.
Cổ Dạ Hàn nhìn cô, nở một nụ cười thoáng qua.
Tần Vũ Mộng ngồi lại trên ghế, mắt lơ đễnh nhìn xung quanh căn phòng xa hoa lộng lẫy. Những suy nghĩ về cuộc chạm trán vừa qua vẫn chưa dứt, nhưng bất chợt cô nhớ ra một điều quan trọng.
Cô lục tìm trong túi áo khoác mà không thấy, sắc mặt khẽ biến đổi. Con dao nhỏ của cô, thứ mà cô luôn mang theo như một lá bùa hộ mệnh, đã bị bỏ lại ở căn nhà cũ trong lúc vội vã rời đi.
- Đưa tôi về căn nhà cũ.
- Tôi cần lấy ít đồ; cô nói, ngẩng đầu nhìn Cố Dạ Hàn, đôi mắt không che giấu được chút lo lắng.
Cố Dạ Hàn nhíu mày, vẻ mặt có chút bối rối nhưng không hỏi thêm. Anh lặng lẽ cúi đầu vào bên trong áo khoác, rút ra một con dao găm nhỏ, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng vàng của căn phòng.
- Em đang tìm thứ này phải không?
Tần Vũ Mộng nhìn con dao trong tay anh, mắt mở to ngạc nhiên.
- Anh... từ khi nào?- Cô ngập ngừng, không ngờ rằng anh đã cầm lấy nó từ khi nào mà cô không hề nhận ra.
Sự khó chịu thoáng qua trong mắt cô, rõ ràng là không vui khi đồ của mình nằm trong tay người khác.
Cố Dạ Hàn cười nhẹ, đôi mắt ánh lên chút thích thú trước phản ứng của cô.
-
- Em nghĩ tôi để sót gì sao? Sau khi em ngất đi, tôi đã lấy nó từ túi áo khoác của em.
- Tôi không muốn để lại bất cứ thứ gì có thể khiến em gặp nguy hiểm, anh giải thích, giọng nói trầm thấp nhưng có chút dịu dàng khó nhận ra.
Tần Vũ Mộng nhìn anh chăm chú, môi mím lại không nói gì. Cô không thích cảm giác bị người khác chạm vào những thứ riêng tư của mình, nhưng đồng thời cũng nhận ra anh làm vậy là vì sự an toàn của cô. Cô thở dài một hơi, giơ tay ra nhận lại con dao.
- Anh biết không, tôi không thích người khác cầm đồ của mình, cô nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn anh, nhưng giọng điệu đã có phần mềm mỏng hơn.
Cố Dạ Hàn không đáp lại ngay, chỉ nhìn cô với vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười thoáng qua môi
- Vậy thì lần sau, hãy giữ nó cẩn thận hơn,- anh nhẹ nhàng trả lời, đặt con dao vào tay cô.
Cô nắm lấy chuôi dao, cảm nhận sự quen thuộc từ vật dụng thân thuộc. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, Tần Vũ Mộng khẽ gật đầu, nhìn anh với ánh mắt khó diễn tả.
- Dù sao cũng cảm ơn anh,- cô nói nhỏ, giọng có phần bất đắc dĩ.
Cố Dạ Hàn chỉ nhếch môi cười, không nói thêm gì. Anh quay người bước ra ngoài, để lại Tần Vũ Mộng một mình trong căn phòng.
Cô nhìn theo bóng dáng anh, lòng đầy mâu thuẫn. Mặc dù không thích cảm giác bị kiểm soát, nhưng cô không thể phủ nhận rằng anh luôn hành động một cách cẩn trọng vì sự an toàn của cô.
Cô khẽ thở dài, đặt con dao lên bàn. Dù có chút khó chịu, nhưng cô vẫn cảm thấy một chút an tâm khi biết rằng anh đã suy nghĩ chu đáo đến mức này.
Có lẽ ở bên cạnh Cố Dạ Hàn, cô sẽ phải dần quen với việc anh can thiệp vào những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của mình, kể cả những thứ mà cô không bao giờ ngờ tới.
Đây rõ ràng không phải là căn nhà của cô, mà là một nơi hoàn toàn xa hoa và lạ lẫm. Cô khẽ cựa mình, cảm nhận được những cơn đau nhói từ vết thương ở cánh tay.
Cố Dạ Hàn đã đưa cô đến đâu? Cô tự hỏi, cố gắng không để nỗi lo lắng hiện lên trên gương mặt.
Mọi đồ vật trong căn phòng đều được bài trí một cách tỉ mỉ, từ chiếc giường lớn phủ ga trắng mịn, cho tới những bức tranh treo trên tường, tất cả đều toát lên vẻ quyền lực và giàu có.
Cô ngồi dậy, cảm nhận được sức lực đã hồi phục một phần, nhưng vẫn còn cảm giác yếu ớt và đau nhức.
Bất chợt, tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên ngoài. Cô lập tức cảnh giác, trái tim đập mạnh khi bản năng sinh tồn trỗi dậy.
Tần Vũ Mộng đảo mắt nhìn quanh và phát hiện ra một chiếc ly thuỷ tinh trên bàn. Không chút do dự, cô cầm lấy nó và nhẹ nhàng bước tới phía sau cánh cửa, nín thở chờ đợi.
Cánh cửa mở ra từ từ, và bóng dáng một người đàn ông cao lớn hiện lên. Tần Vũ Mộng không chút do dự, nhanh chóng ra tay, định dùng chiếc ly làm vũ khí tấn công.
Nhưng ngay lập tức, bàn tay mạnh mẽ và quen thuộc của Cố Dạ Hàn đã chặn lại. Anh thuần thục bắt lấy cổ tay cô, khống chế cô một cách dễ dàng, chiếc ly rơi xuống sàn tạo nên tiếng vang thanh thoát.
- Em đang làm gì vậy?- Cổ Dạ Hàn nhíu mày, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu được chút lo lắng.
-
Tần Vũ Mộng thoáng ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Tôi không biết anh đã đưa tôi đến đâu,- cô đáp, giọng lạnh lùng và đầy cảnh giác.
Cố Dạ Hàn nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt cô.
- Em nghĩ tôi sẽ làm gì chứ?
Đây là căn cứ chính của tôi. Từ giờ, em sẽ ở đây, ít nhất cho đến khi vết thương của em hoàn toàn lành lại.
Cô cố gắng gỡ tay anh ra khỏi mình nhưng không thành công.
- Tôi không cần phải ở lại đây, cô phản đối, nhưng giọng nói yếu ớt vì cảm giác chóng mặt vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Cố Dạ Hàn kéo cô lại gần hơn, khiến khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet.
- Em nghĩ mình có thể đi đâu trong tình trạng này?
Đừng cố chấp nữa, ở đây an toàn hơn nhiều so với bất kỳ nơi nào khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, nhưng sâu bên trong, có một chút ấm áp mà cô chưa từng thấy. Anh buông tay, để cô có thể tự đứng vững.
-
- Ngồi xuống đi, anh nói, giọng dịu dàng hơn.
- Em còn cần thời gian để hồi phục.
Tần Vũ Mộng không nói gì thêm, cô lùi lại và tựa vào chiếc ghế gần đó. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi và đau nhức, nhưng cô không muốn để lộ sự yếu đuối trước mặt anh.
- Anh làm vậy là có mục đích gì?- Cô hỏi, ánh mắt nghi ngờ.
- Anh đưa tôi về đây, rồi bắt tôi ở lại... Anh muốn gì?
Cố Dạ Hàn im lặng trong giây lát, ánh mắt lướt qua vết thương băng bó trên cánh tay cô.
- Tôi không có ý định để em gặp nguy hiểm thêm nữa.
- Ở đây, tôi có thể bảo vệ em, và chúng ta có thể hợp tác tốt hơn trong những kế hoạch sắp tới.
- Đừng nghĩ rằng tôi sẽ nghe lời anh,- cô thở dài, nhưng dường như không còn sức lực để tranh cãi.
- Không cần em phải nghe lời,- anh đáp nhẹ nhàng.
- Chỉ cần em ở đây, tôi sẽ lo mọi thứ.
Một sự im lặng kéo dài giữa hai người, cả hai đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Tần Vũ Mộng nhìn anh một lúc lâu, đôi mắt đầy cảm xúc phức tạp.
Cô biết Cố Dạ Hàn không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng những hành động gần đây của anh đã khiến cô có chút dao động.
Cuối cùng, cô quay đi, không muốn để anh thấy sự yếu lòng trong khoảnh khắc này.
Được rồi, tôi sẽ ở lại,- cô thở dài, quyết định tạm thời chấp nhận tình hình.
Cổ Dạ Hàn nhìn cô, nở một nụ cười thoáng qua.
Tần Vũ Mộng ngồi lại trên ghế, mắt lơ đễnh nhìn xung quanh căn phòng xa hoa lộng lẫy. Những suy nghĩ về cuộc chạm trán vừa qua vẫn chưa dứt, nhưng bất chợt cô nhớ ra một điều quan trọng.
Cô lục tìm trong túi áo khoác mà không thấy, sắc mặt khẽ biến đổi. Con dao nhỏ của cô, thứ mà cô luôn mang theo như một lá bùa hộ mệnh, đã bị bỏ lại ở căn nhà cũ trong lúc vội vã rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đưa tôi về căn nhà cũ.
- Tôi cần lấy ít đồ; cô nói, ngẩng đầu nhìn Cố Dạ Hàn, đôi mắt không che giấu được chút lo lắng.
Cố Dạ Hàn nhíu mày, vẻ mặt có chút bối rối nhưng không hỏi thêm. Anh lặng lẽ cúi đầu vào bên trong áo khoác, rút ra một con dao găm nhỏ, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng vàng của căn phòng.
- Em đang tìm thứ này phải không?
Tần Vũ Mộng nhìn con dao trong tay anh, mắt mở to ngạc nhiên.
- Anh... từ khi nào?- Cô ngập ngừng, không ngờ rằng anh đã cầm lấy nó từ khi nào mà cô không hề nhận ra.
Sự khó chịu thoáng qua trong mắt cô, rõ ràng là không vui khi đồ của mình nằm trong tay người khác.
Cố Dạ Hàn cười nhẹ, đôi mắt ánh lên chút thích thú trước phản ứng của cô.
-
- Em nghĩ tôi để sót gì sao? Sau khi em ngất đi, tôi đã lấy nó từ túi áo khoác của em.
- Tôi không muốn để lại bất cứ thứ gì có thể khiến em gặp nguy hiểm, anh giải thích, giọng nói trầm thấp nhưng có chút dịu dàng khó nhận ra.
Tần Vũ Mộng nhìn anh chăm chú, môi mím lại không nói gì. Cô không thích cảm giác bị người khác chạm vào những thứ riêng tư của mình, nhưng đồng thời cũng nhận ra anh làm vậy là vì sự an toàn của cô. Cô thở dài một hơi, giơ tay ra nhận lại con dao.
- Anh biết không, tôi không thích người khác cầm đồ của mình, cô nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn anh, nhưng giọng điệu đã có phần mềm mỏng hơn.
Cố Dạ Hàn không đáp lại ngay, chỉ nhìn cô với vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười thoáng qua môi
- Vậy thì lần sau, hãy giữ nó cẩn thận hơn,- anh nhẹ nhàng trả lời, đặt con dao vào tay cô.
Cô nắm lấy chuôi dao, cảm nhận sự quen thuộc từ vật dụng thân thuộc. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, Tần Vũ Mộng khẽ gật đầu, nhìn anh với ánh mắt khó diễn tả.
- Dù sao cũng cảm ơn anh,- cô nói nhỏ, giọng có phần bất đắc dĩ.
Cố Dạ Hàn chỉ nhếch môi cười, không nói thêm gì. Anh quay người bước ra ngoài, để lại Tần Vũ Mộng một mình trong căn phòng.
Cô nhìn theo bóng dáng anh, lòng đầy mâu thuẫn. Mặc dù không thích cảm giác bị kiểm soát, nhưng cô không thể phủ nhận rằng anh luôn hành động một cách cẩn trọng vì sự an toàn của cô.
Cô khẽ thở dài, đặt con dao lên bàn. Dù có chút khó chịu, nhưng cô vẫn cảm thấy một chút an tâm khi biết rằng anh đã suy nghĩ chu đáo đến mức này.
Có lẽ ở bên cạnh Cố Dạ Hàn, cô sẽ phải dần quen với việc anh can thiệp vào những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của mình, kể cả những thứ mà cô không bao giờ ngờ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro