Chương 6
2024-12-03 14:06:21
Khi Tần Vũ Mộng bước ra khỏi quán, bầu trời đã tối mịt, ánh đèn đường le lói hắt bóng xuống mặt đất, và không gian tĩnh lặng như thể thời gian đã ngừng trôi.
Mọi thứ vẫn còn vương lại trong cô từ trận chiến vừa qua, nhưng cô không để nó chi phối quá lâu. Mắt cô vẫn nhìn thẳng, đôi chân bước nhanh, như thể không muốn bất kỳ ai quấy rầy. Cô mong muốn được về nhà, thoát khỏi những chuyện phiền phức này.
Tuy nhiên, khi cô vừa quay vào con hẻm gần nhà, một bóng người quen thuộc đứng lặng lẽ trong bóng tối. Cố Dạ Hàn. Anh đứng đó, không nói lời nào, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt không thể nào đoán được. Tần Vũ Mộng thoáng giật mình, nhưng sau đó lại giữ bình tĩnh.
Cô tiếp tục bước, không muốn dính líu vào bất cứ chuyện gì liên quan đến anh. Đối với cô, anh là người mà cô không muốn mắc nợ.
Tuy nhiên, một phần trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút biết ơn vì sự giúp đỡ hôm đó. Cô dừng lại trước anh, không nhìn vào mắt anh mà chỉ nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn anh vì đã giúp tôi.
- Nhưng tôi không muốn liên quan gì đến anh. Mọi chuyện đến đây là xong.
Cô vừa nói xong thì bất ngờ, Cố Dạ Hàn lên tiếng, giọng anh trầm và có phần lạnh lùng.
- Thế sao?
- Cô đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?
Tần Vũ Mộng không quay lại, chỉ cúi đầu, đôi mắt lóe lên vẻ khó chịu.
- Thế anh muốn tôi dùng mạng sống này để trả ơn cho anh sao?
Cô không biết tại sao mình lại nói như vậy, nhưng đôi lời này như là sự thể hiện của tất cả sự kiên cường trong cô, không muốn bất kỳ ai nhìn cô như một người dễ bị thao túng.
Đám thuộc hạ của Cố Dạ Hàn đứng gần đó, nghe thấy lời cô nói liền có chút không vừa ý. Một tên trong số họ, mặt đầy vẻ đe dọa, định bước lên nói chuyện với cô, nhưng ngay lập tức Cố Dạ Hàn ngừng lại bằng một cái nhìn sắc bén. Anh ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại.
Cảnh tượng yên lặng giây lát. Tần Vũ Mộng chỉ cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng cô không hề lùi bước. Cố Dạ Hàn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh thay đổi, nghe có vẻ nghiêm túc hơn.
- Cô có năng lực. Tôi đánh giá cao khả năng của cô.
- Tôi muốn cô hợp tác với tôi.
Lời nói của anh vang lên trong đêm tối, khiến không gian như chững lại. Tần Vũ Mộng ngẩng lên nhìn anh, không hiểu hết ý định của anh nhưng đủ để nhận ra rằng anh không chỉ đơn giản muốn giúp đỡ cô.
Có gì đó trong lời đề nghị của anh, như là một lời mời gọi. Cô không biết có phải là sự thật hay không, nhưng cảm giác rằng một điều gì đó lớn hơn đang đợi cô phía trước.
Cô im lặng vài giây, rồi đáp lại bằng giọng điệu không mấy quan tâm, nhưng vẫn đầy cảnh giác.
- Cảm ơn, nhưng tôi không cần hợp tác với bất kỳ ai.
- Và tôi cũng không có ý định bị cuốn vào các trò chơi của anh.- Cô quay lưng lại, tiếp tục bước đi.
Cố Dạ Hàn đứng đó, ánh mắt không rời cô, như thể anh vẫn còn đang đánh giá những gì cô vừa nói. Hắn biết rõ, cô không dễ bị khuất phục, nhưng anh lại có sự tò mò mạnh mẽ về cô.
Đối với anh, Tần Vũ Mộng không phải là một người bình thường. Anh chưa hiểu hết về cô, nhưng một điều là chắc chắn cô không phải là một người dễ bị bỏ qua.
Cảm giác bất an bao trùm lấy Tần Vũ Mộng khi cô bước về nhà. Mặc dù quyết định từ chối Cố Dạ Hàn, không tham gia vào những lời đề nghị hợp tác của anh, nhưng vẫn có một cái gì đó trong lòng khiến cô không thể yên tâm.
Khi cô đi qua con hẻm tối và gần đến ngôi nhà nhỏ, một linh cảm mãnh liệt bỗng nhiên xâm chiếm. Cảm giác này, như một cơn sóng lạnh buốt, báo hiệu cho cô rằng có gì đó không ổn.
Cô dừng lại, ánh mắt sắc bén đảo quanh một lượt, nhưng không có gì khác thường. Tuy vậy, giác quan của cô không lừa dối, và trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Ngôi nhà này… có thể đã bị ai đó vào.
Tần Vũ Mộng không do dự. Cô nhanh chóng rút con dao nhỏ sắc bén ra từ trong áo, lưỡi dao phản chiếu ánh đèn từ xa, sắc bén như một lời cảnh báo. Dù không muốn tin vào linh cảm của mình, nhưng cô không dám coi thường.
Cô tiến lại gần cửa, nhẹ nhàng cầm tay nắm, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại dưới bàn tay mình. Mỗi âm thanh nhỏ đều khiến cô trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Đầu óc tỉnh táo, cơ thể sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống.
Với một động tác nhanh chóng, cô xoay tay nắm cửa, không tạo ra tiếng động nào. Cánh cửa từ từ mở ra.
Đèn trong nhà vẫn tắt, không có dấu hiệu của sự xâm nhập rõ ràng, nhưng điều đó không làm cô yên tâm. Cô lặng lẽ bước vào, đôi mắt tìm kiếm mọi dấu hiệu lạ, tai lắng nghe từng tiếng động.
Không khí trong nhà im lặng đến mức đáng sợ. Cô cẩn thận di chuyển từng bước một, nhẹ nhàng như một bóng ma, mắt vẫn không rời khỏi từng góc tối của căn phòng. Con dao trong tay cô vẫn sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.
Đột nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên từ phòng khách, giống như tiếng động vật lướt qua. Tần Vũ Mộng lập tức dừng lại, cơ thể cứng đờ, mọi giác quan đều căng lên. Cô không thể để mình mất cảnh giác.
Cô bước nhẹ vào phòng khách, ánh sáng từ cửa sổ mờ mờ chiếu vào, tạo ra những bóng đen dài, ẩn hiện trên sàn nhà. Mọi thứ vẫn im lặng, nhưng có gì đó khiến cô cảm thấy một sự hiện diện khác ngoài chính mình.
Chỉ cần một chút sơ sẩy, cô sẽ trở thành con mồi. Cô đã quen với sự nguy hiểm, nhưng mỗi lần đối mặt với nó, lòng cô lại thêm phần cẩn trọng. Cô phải tìm ra sự thật, và nếu có ai đó đang đợi mình trong bóng tối, cô sẽ không cho phép họ thoát khỏi.
Khi Tần Vũ Mộng bước vào phòng khách, một bóng đen lao về phía cô như một cơn gió. Cô nhanh chóng phản ứng, xoay người né sang bên trái, con dao trong tay vung ra chém một nhát mạnh, nhưng tên tấn công cô đã lùi lại kịp thời.
Tiếng động vang lên trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà, một loạt bóng đen khác xuất hiện, vây kín cô từ mọi hướng.
Cô nhận ra ngay rằng mình không thể đánh lại tất cả bọn chúng một mình. Những tên này rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng và không hề đến một mình.
Một cảm giác bất an dâng lên trong cô, khi những tên còn lại xuất hiện đông đảo hơn, lấp đầy từng góc tối của ngôi nhà.
Cô thở hắt ra, nhanh chóng đánh giá tình hình. Lần này cô không thể chiến đấu, nếu không muốn bị mắc kẹt. Cô cần phải thoát ra, và không có thời gian để suy nghĩ thêm.
Với một động tác nhanh như chớp, cô tìm ra khe hở trong vòng vây, dồn hết sức lực vào đôi chân và lao ra khỏi ngôi nhà.
Cánh cửa bị đẩy mạnh, gió đêm thổi vào mặt cô, nhưng ngay khi cô bước ra ngoài, những tên kia cũng nhanh chóng đuổi theo, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong đêm tối.
Mọi thứ vẫn còn vương lại trong cô từ trận chiến vừa qua, nhưng cô không để nó chi phối quá lâu. Mắt cô vẫn nhìn thẳng, đôi chân bước nhanh, như thể không muốn bất kỳ ai quấy rầy. Cô mong muốn được về nhà, thoát khỏi những chuyện phiền phức này.
Tuy nhiên, khi cô vừa quay vào con hẻm gần nhà, một bóng người quen thuộc đứng lặng lẽ trong bóng tối. Cố Dạ Hàn. Anh đứng đó, không nói lời nào, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt không thể nào đoán được. Tần Vũ Mộng thoáng giật mình, nhưng sau đó lại giữ bình tĩnh.
Cô tiếp tục bước, không muốn dính líu vào bất cứ chuyện gì liên quan đến anh. Đối với cô, anh là người mà cô không muốn mắc nợ.
Tuy nhiên, một phần trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút biết ơn vì sự giúp đỡ hôm đó. Cô dừng lại trước anh, không nhìn vào mắt anh mà chỉ nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn anh vì đã giúp tôi.
- Nhưng tôi không muốn liên quan gì đến anh. Mọi chuyện đến đây là xong.
Cô vừa nói xong thì bất ngờ, Cố Dạ Hàn lên tiếng, giọng anh trầm và có phần lạnh lùng.
- Thế sao?
- Cô đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?
Tần Vũ Mộng không quay lại, chỉ cúi đầu, đôi mắt lóe lên vẻ khó chịu.
- Thế anh muốn tôi dùng mạng sống này để trả ơn cho anh sao?
Cô không biết tại sao mình lại nói như vậy, nhưng đôi lời này như là sự thể hiện của tất cả sự kiên cường trong cô, không muốn bất kỳ ai nhìn cô như một người dễ bị thao túng.
Đám thuộc hạ của Cố Dạ Hàn đứng gần đó, nghe thấy lời cô nói liền có chút không vừa ý. Một tên trong số họ, mặt đầy vẻ đe dọa, định bước lên nói chuyện với cô, nhưng ngay lập tức Cố Dạ Hàn ngừng lại bằng một cái nhìn sắc bén. Anh ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh tượng yên lặng giây lát. Tần Vũ Mộng chỉ cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng cô không hề lùi bước. Cố Dạ Hàn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh thay đổi, nghe có vẻ nghiêm túc hơn.
- Cô có năng lực. Tôi đánh giá cao khả năng của cô.
- Tôi muốn cô hợp tác với tôi.
Lời nói của anh vang lên trong đêm tối, khiến không gian như chững lại. Tần Vũ Mộng ngẩng lên nhìn anh, không hiểu hết ý định của anh nhưng đủ để nhận ra rằng anh không chỉ đơn giản muốn giúp đỡ cô.
Có gì đó trong lời đề nghị của anh, như là một lời mời gọi. Cô không biết có phải là sự thật hay không, nhưng cảm giác rằng một điều gì đó lớn hơn đang đợi cô phía trước.
Cô im lặng vài giây, rồi đáp lại bằng giọng điệu không mấy quan tâm, nhưng vẫn đầy cảnh giác.
- Cảm ơn, nhưng tôi không cần hợp tác với bất kỳ ai.
- Và tôi cũng không có ý định bị cuốn vào các trò chơi của anh.- Cô quay lưng lại, tiếp tục bước đi.
Cố Dạ Hàn đứng đó, ánh mắt không rời cô, như thể anh vẫn còn đang đánh giá những gì cô vừa nói. Hắn biết rõ, cô không dễ bị khuất phục, nhưng anh lại có sự tò mò mạnh mẽ về cô.
Đối với anh, Tần Vũ Mộng không phải là một người bình thường. Anh chưa hiểu hết về cô, nhưng một điều là chắc chắn cô không phải là một người dễ bị bỏ qua.
Cảm giác bất an bao trùm lấy Tần Vũ Mộng khi cô bước về nhà. Mặc dù quyết định từ chối Cố Dạ Hàn, không tham gia vào những lời đề nghị hợp tác của anh, nhưng vẫn có một cái gì đó trong lòng khiến cô không thể yên tâm.
Khi cô đi qua con hẻm tối và gần đến ngôi nhà nhỏ, một linh cảm mãnh liệt bỗng nhiên xâm chiếm. Cảm giác này, như một cơn sóng lạnh buốt, báo hiệu cho cô rằng có gì đó không ổn.
Cô dừng lại, ánh mắt sắc bén đảo quanh một lượt, nhưng không có gì khác thường. Tuy vậy, giác quan của cô không lừa dối, và trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Ngôi nhà này… có thể đã bị ai đó vào.
Tần Vũ Mộng không do dự. Cô nhanh chóng rút con dao nhỏ sắc bén ra từ trong áo, lưỡi dao phản chiếu ánh đèn từ xa, sắc bén như một lời cảnh báo. Dù không muốn tin vào linh cảm của mình, nhưng cô không dám coi thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tiến lại gần cửa, nhẹ nhàng cầm tay nắm, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại dưới bàn tay mình. Mỗi âm thanh nhỏ đều khiến cô trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Đầu óc tỉnh táo, cơ thể sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống.
Với một động tác nhanh chóng, cô xoay tay nắm cửa, không tạo ra tiếng động nào. Cánh cửa từ từ mở ra.
Đèn trong nhà vẫn tắt, không có dấu hiệu của sự xâm nhập rõ ràng, nhưng điều đó không làm cô yên tâm. Cô lặng lẽ bước vào, đôi mắt tìm kiếm mọi dấu hiệu lạ, tai lắng nghe từng tiếng động.
Không khí trong nhà im lặng đến mức đáng sợ. Cô cẩn thận di chuyển từng bước một, nhẹ nhàng như một bóng ma, mắt vẫn không rời khỏi từng góc tối của căn phòng. Con dao trong tay cô vẫn sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.
Đột nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên từ phòng khách, giống như tiếng động vật lướt qua. Tần Vũ Mộng lập tức dừng lại, cơ thể cứng đờ, mọi giác quan đều căng lên. Cô không thể để mình mất cảnh giác.
Cô bước nhẹ vào phòng khách, ánh sáng từ cửa sổ mờ mờ chiếu vào, tạo ra những bóng đen dài, ẩn hiện trên sàn nhà. Mọi thứ vẫn im lặng, nhưng có gì đó khiến cô cảm thấy một sự hiện diện khác ngoài chính mình.
Chỉ cần một chút sơ sẩy, cô sẽ trở thành con mồi. Cô đã quen với sự nguy hiểm, nhưng mỗi lần đối mặt với nó, lòng cô lại thêm phần cẩn trọng. Cô phải tìm ra sự thật, và nếu có ai đó đang đợi mình trong bóng tối, cô sẽ không cho phép họ thoát khỏi.
Khi Tần Vũ Mộng bước vào phòng khách, một bóng đen lao về phía cô như một cơn gió. Cô nhanh chóng phản ứng, xoay người né sang bên trái, con dao trong tay vung ra chém một nhát mạnh, nhưng tên tấn công cô đã lùi lại kịp thời.
Tiếng động vang lên trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà, một loạt bóng đen khác xuất hiện, vây kín cô từ mọi hướng.
Cô nhận ra ngay rằng mình không thể đánh lại tất cả bọn chúng một mình. Những tên này rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng và không hề đến một mình.
Một cảm giác bất an dâng lên trong cô, khi những tên còn lại xuất hiện đông đảo hơn, lấp đầy từng góc tối của ngôi nhà.
Cô thở hắt ra, nhanh chóng đánh giá tình hình. Lần này cô không thể chiến đấu, nếu không muốn bị mắc kẹt. Cô cần phải thoát ra, và không có thời gian để suy nghĩ thêm.
Với một động tác nhanh như chớp, cô tìm ra khe hở trong vòng vây, dồn hết sức lực vào đôi chân và lao ra khỏi ngôi nhà.
Cánh cửa bị đẩy mạnh, gió đêm thổi vào mặt cô, nhưng ngay khi cô bước ra ngoài, những tên kia cũng nhanh chóng đuổi theo, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro