Chương 21
Yokai Princess
2024-07-05 06:01:38
Tối hôm đó, hai người như hai con mèo quấy lấy nhau, Nhiếp Ân bây giờ không dám che giấu điều gì nữa, mút lấy cơ thể cậu một cách thèm khát và đầy dục vọng.
Tuy bây giờ cơ thể của hai người không cho phép cọ xát chỗ nhạy cảm với nhau, nhưng những chỗ có thể chạm được thì Nhiếp Ân làm rất nhẹ nhàng, không để cậu cảm thấy đau vì vết thương.
“Ân Ân……Tớ cảm thấy….hơi nhột……”
“Cậu……dừng lại chút……”
Nhiếp Ân hiểu rõ hàm ý đó, nên từ từ làm chậm lại, không quên xoa bóp cho cậu để điều trị nhanh hơn, cả vết thương nhỏ cũng đều tự tay xoa thuốc giúp. Phong Quân lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, thật sự nó khác hẳn hoàn toàn.
“Ân Ân……”
“Cậu có thể….nói lại với tớ câu lúc chiều không….bằng chính giọng của cậu……?”
Nhiếp Ân ngừng tay lại, viết ra trên cuốn sổ. Tuy cậu nhìn vào đáp án cũng khá đỗi thất vọng, nhưng cậu chắc chắn bản thân mình không hề nhớ nhầm.
[Tớ vốn không nói chuyện được, chẳng lẽ cậu lại quên nhanh tới mức này?]
“Thật sự không phải cậu nói chuyện bằng chính giọng của mình?”
[Có lẽ lúc cậu bất tỉnh liền sinh ra ảo giác thôi. Nghỉ ngơi đi, tớ sẽ mát xa cho cậu……]
Cùng theo nhịp độ tiến tới của đối phương, cậu lại dần rơi vào giấc ngủ, Nhiếp Ân lúc này cũng chịu dừng lại hành động của mình, nhanh chóng chỉnh lại giường để lát nữa hai người cùng nằm với nhau.
Không quên mát xa lòng bàn chân và lòng bàn tay cho cậu, ngay cả đánh răng cậu cũng được Nhiếp Ân chăm lo hết, vệ sinh cá nhân thì dùng khăn mềm ngâm nước ấm lau sạch một cách kỹ càng, lau khô người sau đó lại chỉnh tư thế cho cậu.
Nếu nói người nào may mắn nhất trên đời về lĩnh vực tình yêu, có lẽ nó sẽ thuộc về cậu - một đứa bé cô nhi đã gặp được mối duyên này.
“Ngủ rồi nhỉ?”
Nhiếp Ân làm xong mọi việc mới lo cho bản thân thêm một chút, đến lúc hoàn thiện hết đống bài tập thì giờ cũng tới 2 giờ sáng rồi. Tâm trạng mệt mỏi cộng với việc suy nhược thể lực, và còn….
Cổ họng vô cùng đau rát vì phải dùng hết sức để cố chuyển động dây thanh quản, đau đến nỗi cậu muốn móc luôn cả yết hầu chỉ để làm dịu đi cơn đau này.
“Bảo vệ cậu ấy……bị thế này cũng chẳng sao cả….”
“Chỉ cần cậu ấy bình an….”
Nhiếp Ân không muốn đánh thức Phong Quân, cũng không muốn tự cậu ấy phải làm phiền mình vào giờ này, nên đành phải vừa chịu đau vừa nằm cạnh để ngủ làm cho đối phương cảm thấy an tâm.
“Ngủ ngon nhé, Quân Quân….”
…——————————…
Lại một ngày mới đã tới, Nhiếp Lan và Liễu Như ngồi trên bàn ăn tận hưởng hương vị thiên nhiên của cây táo hôm qua được đem về từ cô nhi viện, Dahao đang cố gắng kể lại sự việc hôm qua, nhưng không bao gồm việc Nhiếp Ân đã dùng chính giọng của mình nói chuyện.
“Phu nhân, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu gì từ phía Phong thiếu gia……”
“Cánh cửa đã sửa lại chưa? Tiền bồi thường thì cứ lấy từ thẻ đen của tôi.”
“Còn chuyện của tiểu thư….”
“Tịch thu và để lại ở phòng tôi. Còn nhỏ đã biết sắm đồ rồi, còn có mấy mẫu ta còn không giật được nữa, đưa tiền tiêu vặt là xong.”
Liễu Như tuy đang ăn sáng như thể không có gì khác xảy ra, nhưng cô vẫn là lo lắng cho Phong Quân. nhưng đợi có thể coi thế nào, phải canh lúc Nhiếp Ân đi tới phòng vệ sinh hay đi đâu đó, nếu không thì rất khó vì Ân nhi lúc nào cũng ở bên cạnh cả.
Ngay cả cô cũng phải sợ hãi trước ánh mắt đó hôm qua, liếc như thể cảnh cáo rằng nếu làm Quân nhi đau thì sẽ không nể nang gì bảo cô ra ngay.
Tại sao ông chồng Nhiếp Phong thối nhà cô lại không giỏi trong việc dạy con cái vậy chứ, giờ lại còn đi công tác gì gì đó nữa, thật muốn lôi đầu về đây đánh cho mấy trận mới hả giận mà!
“Mẹ ơi, anh Quân hôm qua không gặp con, con chẳng lẽ……”
“Lan nhi, không phải là Quân nhi ghét con, chỉ là cần nghỉ sức lâu dài thôi…”
“Vậy không phải hôm qua hai người kia lại đang ôm cạnh nhau nằm ngủ mà, chẳng lẽ nào…họ chơi trò chơi của người lớn?”
*Ực……*
Cô suýt nôn luôn bữa sáng ra ngoài rồi!
Nếu không phải Dahao ngăn lại, cô đã ngay lập tức muốn động tay đánh cho một trận rồi. Còn nhỏ mà đã biết học mấy thứ không đâu vào đâu, chuyến này cô phải ở nhà dạy dỗ lại mới được, công việc gì quan trọng vào thời điểm này.
Nhưng lúc này, Phong Quân đang cố lết thân xuống vì vẫn còn hơi đau, lại chứng kiến một màn cười vào sáng sớm, suýt bật cười thành tiếng luôn rồi. Nhiếp Ân dù vẫn còn thiếu tỉnh táo, nhưng vẫn đi theo cậu để phòng tránh những chuyện không ngờ tới làm tổn thương cậu.
“Ân Ân, tớ nghĩ là…lát nữa xuống ăn không?”
[Tuỳ….cậu….]
Lần này chữ Nhiếp Ân viết trên sổ không đẹp, cậu còn suýt hiểu nhầm ý của đối phương. Nhưng nhớ lại quảng thời gian tối qua, liền nghĩ nên nghỉ ngơi thêm chút nữa vậy.
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi thêm đi, cậu chăm sóc tớ cả đêm hôm qua mà….”
*Chụt*
Phong Quân hôn lấy một bên má Nhiếp Ân, sau đó bỏ chạy về phòng, để lại Nhiếp Ân không kịp hiểu chuyện gì mới xảy ra. Đến lúc định hình được, người ta đã ngủ ngay ltrong phòng Nhiếp Ân rồi….
Tuy bây giờ cơ thể của hai người không cho phép cọ xát chỗ nhạy cảm với nhau, nhưng những chỗ có thể chạm được thì Nhiếp Ân làm rất nhẹ nhàng, không để cậu cảm thấy đau vì vết thương.
“Ân Ân……Tớ cảm thấy….hơi nhột……”
“Cậu……dừng lại chút……”
Nhiếp Ân hiểu rõ hàm ý đó, nên từ từ làm chậm lại, không quên xoa bóp cho cậu để điều trị nhanh hơn, cả vết thương nhỏ cũng đều tự tay xoa thuốc giúp. Phong Quân lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, thật sự nó khác hẳn hoàn toàn.
“Ân Ân……”
“Cậu có thể….nói lại với tớ câu lúc chiều không….bằng chính giọng của cậu……?”
Nhiếp Ân ngừng tay lại, viết ra trên cuốn sổ. Tuy cậu nhìn vào đáp án cũng khá đỗi thất vọng, nhưng cậu chắc chắn bản thân mình không hề nhớ nhầm.
[Tớ vốn không nói chuyện được, chẳng lẽ cậu lại quên nhanh tới mức này?]
“Thật sự không phải cậu nói chuyện bằng chính giọng của mình?”
[Có lẽ lúc cậu bất tỉnh liền sinh ra ảo giác thôi. Nghỉ ngơi đi, tớ sẽ mát xa cho cậu……]
Cùng theo nhịp độ tiến tới của đối phương, cậu lại dần rơi vào giấc ngủ, Nhiếp Ân lúc này cũng chịu dừng lại hành động của mình, nhanh chóng chỉnh lại giường để lát nữa hai người cùng nằm với nhau.
Không quên mát xa lòng bàn chân và lòng bàn tay cho cậu, ngay cả đánh răng cậu cũng được Nhiếp Ân chăm lo hết, vệ sinh cá nhân thì dùng khăn mềm ngâm nước ấm lau sạch một cách kỹ càng, lau khô người sau đó lại chỉnh tư thế cho cậu.
Nếu nói người nào may mắn nhất trên đời về lĩnh vực tình yêu, có lẽ nó sẽ thuộc về cậu - một đứa bé cô nhi đã gặp được mối duyên này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngủ rồi nhỉ?”
Nhiếp Ân làm xong mọi việc mới lo cho bản thân thêm một chút, đến lúc hoàn thiện hết đống bài tập thì giờ cũng tới 2 giờ sáng rồi. Tâm trạng mệt mỏi cộng với việc suy nhược thể lực, và còn….
Cổ họng vô cùng đau rát vì phải dùng hết sức để cố chuyển động dây thanh quản, đau đến nỗi cậu muốn móc luôn cả yết hầu chỉ để làm dịu đi cơn đau này.
“Bảo vệ cậu ấy……bị thế này cũng chẳng sao cả….”
“Chỉ cần cậu ấy bình an….”
Nhiếp Ân không muốn đánh thức Phong Quân, cũng không muốn tự cậu ấy phải làm phiền mình vào giờ này, nên đành phải vừa chịu đau vừa nằm cạnh để ngủ làm cho đối phương cảm thấy an tâm.
“Ngủ ngon nhé, Quân Quân….”
…——————————…
Lại một ngày mới đã tới, Nhiếp Lan và Liễu Như ngồi trên bàn ăn tận hưởng hương vị thiên nhiên của cây táo hôm qua được đem về từ cô nhi viện, Dahao đang cố gắng kể lại sự việc hôm qua, nhưng không bao gồm việc Nhiếp Ân đã dùng chính giọng của mình nói chuyện.
“Phu nhân, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu gì từ phía Phong thiếu gia……”
“Cánh cửa đã sửa lại chưa? Tiền bồi thường thì cứ lấy từ thẻ đen của tôi.”
“Còn chuyện của tiểu thư….”
“Tịch thu và để lại ở phòng tôi. Còn nhỏ đã biết sắm đồ rồi, còn có mấy mẫu ta còn không giật được nữa, đưa tiền tiêu vặt là xong.”
Liễu Như tuy đang ăn sáng như thể không có gì khác xảy ra, nhưng cô vẫn là lo lắng cho Phong Quân. nhưng đợi có thể coi thế nào, phải canh lúc Nhiếp Ân đi tới phòng vệ sinh hay đi đâu đó, nếu không thì rất khó vì Ân nhi lúc nào cũng ở bên cạnh cả.
Ngay cả cô cũng phải sợ hãi trước ánh mắt đó hôm qua, liếc như thể cảnh cáo rằng nếu làm Quân nhi đau thì sẽ không nể nang gì bảo cô ra ngay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao ông chồng Nhiếp Phong thối nhà cô lại không giỏi trong việc dạy con cái vậy chứ, giờ lại còn đi công tác gì gì đó nữa, thật muốn lôi đầu về đây đánh cho mấy trận mới hả giận mà!
“Mẹ ơi, anh Quân hôm qua không gặp con, con chẳng lẽ……”
“Lan nhi, không phải là Quân nhi ghét con, chỉ là cần nghỉ sức lâu dài thôi…”
“Vậy không phải hôm qua hai người kia lại đang ôm cạnh nhau nằm ngủ mà, chẳng lẽ nào…họ chơi trò chơi của người lớn?”
*Ực……*
Cô suýt nôn luôn bữa sáng ra ngoài rồi!
Nếu không phải Dahao ngăn lại, cô đã ngay lập tức muốn động tay đánh cho một trận rồi. Còn nhỏ mà đã biết học mấy thứ không đâu vào đâu, chuyến này cô phải ở nhà dạy dỗ lại mới được, công việc gì quan trọng vào thời điểm này.
Nhưng lúc này, Phong Quân đang cố lết thân xuống vì vẫn còn hơi đau, lại chứng kiến một màn cười vào sáng sớm, suýt bật cười thành tiếng luôn rồi. Nhiếp Ân dù vẫn còn thiếu tỉnh táo, nhưng vẫn đi theo cậu để phòng tránh những chuyện không ngờ tới làm tổn thương cậu.
“Ân Ân, tớ nghĩ là…lát nữa xuống ăn không?”
[Tuỳ….cậu….]
Lần này chữ Nhiếp Ân viết trên sổ không đẹp, cậu còn suýt hiểu nhầm ý của đối phương. Nhưng nhớ lại quảng thời gian tối qua, liền nghĩ nên nghỉ ngơi thêm chút nữa vậy.
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi thêm đi, cậu chăm sóc tớ cả đêm hôm qua mà….”
*Chụt*
Phong Quân hôn lấy một bên má Nhiếp Ân, sau đó bỏ chạy về phòng, để lại Nhiếp Ân không kịp hiểu chuyện gì mới xảy ra. Đến lúc định hình được, người ta đã ngủ ngay ltrong phòng Nhiếp Ân rồi….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro