Chương 6
Yokai Princess
2024-07-05 06:01:38
“Ân….Ân….?”
Nhiếp Ân không đợi tới lúc Phong Quân định hình được tình hình bây giờ, liền đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng chiếm lấy hết tiện nghi bên trong ấy.
Không ngừng hút lấy vị ngọt của lưỡi, càng muốn tiến sâu hơn như thể bản thân chính là một con thú bỏ hoang đã tìm thấy mồi ngon.
Nhưng cơ thể 8 tuổi vẫn chưa có thời gian phát triển hoocmon, nên rất nhanh Nhiếp Ân đã nhanh chóng lấy lại được lí trí của mình, lại thấy Phong Quân như thể đang chuẩn bị khóc tới nơi vì bị hôn quá mức đến nỗi cặp môi gần như sưng đỏ lên.
Ánh mắt cậu xuống sắc đến tận cùng trầm trọng, nhận thức được việc thô lỗ mình đã gây ra liền hoàn toàn hối lỗi không thôi.
Tự mình lui thân xuống một góc đá, ngẫm nghĩ lại tội ác của mình đã gieo rắc cho đối phương.
“Mày mới làm cái quái gì vậy, Nhiếp Ân!”
“Đây là ân nhân của mày đấy, mày nỡ lòng nào….”
Giả sử hai người đều đã trưởng thành, chuyện này chắc chắn sẽ khó có điểm dừng lại. Cũng rất may mắn vì Phong Quân là nam, lỡ như cậu ấy là nữ thì sẽ rất khó có thể tồn tại trong tình cảnh đầy éo le này.
Nói như thế, việc gì xảy ra đều đã xảy ra cả rồi, cũng đâu còn con đường nào để hồi vãn lại nữa.
Bản thân đã nhúng chàm rồi, cậu quyết sẽ chịu trách nhiệm này đến cuối đời, tuyệt đối không bỏ rơi người ta nữa.
Phía Phong Quân sau khi bị cưỡng hôn một cách bất ngờ, đây là lần đầu tiên cậu được người ta hành động thế này.
Không hiểu lí do thế nào, cậu có chút không ghét bỏ nó cả, ngược lại trái tim đang thôi thức liên tục vì hơi ấm của đối phương đang khuấy động bên trong mình.
Cậu chưa từng được dạy thế nào là tình yêu cả, vì cậu vẫn còn nhỏ nên Nhiếp Ân nghĩ không cần thiết và để cậu tự mình tìm hiểu. Bây giờ được đối phương hôn, có lẽ cậu lại nghĩ nó theo một chiều hướng như người bạn bình thường.
“Bạn bè….ai cũng làm như vậy sao?”
“Ân Ân, miệng cậu có đau không?”
Nhiếp Ân đang tự kiểm điểm mình dưới góc đá bị gọi tên liền vô cùng sợ sệt, lại nhanh chóng viết tớ xin lỗi trên nền đất và cúi lạy người 90 độ để cầu xin sự tha thứ.
Cái cậu muốn đau phải như vậy, chỉ là muốn hỏi về cái hôn mới nãy thôi mà….
Trời cũng hết mưa rồi, nhưng vẫn lo lắng về đám cây thảo dược đang trồng ở sân sau cô nhi viện, thế là đành phải chấp nhận lời tha thứ của Nhiếp Ân và cũng dẫn nhau trở về trước khi trời ngả tối.
Như thế, hai người đi cùng một con đường lần nữa, nhưng lối suy nghĩ lại hoàn toàn khác nhau.
“Cứ thế này, cậu ấy ghét mình thì mình biết phải làm sao chứ?”
“Còn phải kiểm tra xem chỗ nho và táo….còn có củ cải nữa, không biết tối nay có thể ăn tối không đây?”
...———————...
Đến buổi tối, hai người vẫn nằm cạnh nhau như thường lệ, nhưng Nhiếp Ân lại bị cảnh tượng lúc chiều ám ảnh tới nỗi cứ nằm mơ lại thấy Phong Quân nhìn cậu bằng ánh mắt ghét bỏ, không dám ngủ luôn.
Cứ quậy qua quậy lại và dùng đá vẽ đường cong trên tường liên tục, nhưng tiếng động này lại khiến cho Phong Quân vẫn còn đang hồi tưởng lại cái hôn quay qua hỏi tình hình.
“Ân Ân, cậu không ngủ được hả?”
[Tớ có chút khó chịu, nó làm đánh thức cậu hả?]
“Tớ không ngủ được.”. Đam Mỹ Sắc
[….Tớ sẽ ngủ ngay thôi.]
Nhiếp Ân lại tiếp tục công việc nhàm chán này của mình, Phong Quân lại từ từ ôm lấy từ phía sau làm người ta suýt làm rơi luôn viên đá.
Đây là lần đầu tiên, Phong Quân chủ động như vậy với cậu, trái tim lại lần nữa không chịu nổi cú công kích này đập thình thịch liên tục đến nỗi nó có thể xổ ngực bất kì lúc nào.
“Ân Ân, tại sao lúc ấy cậu bất ngờ hôn tớ vậy?”
“Tớ cũng không ghét bỏ nó, nhưng đây là cách thể hiện cảm ơn với một người bạn ư?”
[……]
Nhiếp Ân có lẽ cũng vơi đi nỗi lo của mình rồi, cậu ấy quả đúng là một tờ giấy tinh khiết nhất cậu gặp giữa vô vàn người bên ngoài.
Nhưng nói gì thì nói, cũng chính hôm nay, chính bản thân cậu là người chấm một nét bút lên tờ giấy ấy, đã khiến nó không thể nào tinh khiết hơn nữa.
Cũng chẳng sao, vì chỉ có mỗi cậu là người nắm lấy và giữ bên cạnh mà thôi. Cậu lại nghĩ ra gì đó, liền viết trên tường như thể giải đáp cho câu hỏi ấy.
[Đúng là vậy, nhưng nó là dành cho người đặc biệt.]
“Vậy tớ trong mắt cậu, không phải là một người bạn bình thường?”
[Vậy nên, nếu cảm ơn tớ thì sau này cậu chỉ được phép hôn tớ thôi đấy. Không cho cậu hôn ai khác cả, chỉ thuộc về tớ.]
“Tớ hiểu rồi, Ân Ân.”
Phong Quân khẽ ôm lấy cậu đánh lấy một giấc, Nhiếp Ân cũng bỏ viên đá xuống như thể đang trút đi hoàn toàn nỗi lo của mình vào một phía góc tường, ôm lấy tiểu thiên sứ của mình ngủ một giấc thật ngon dưới bầu trời đầy tối tăm này.
Ánh trăng hôm nay cũng rất đặc biệt, nhất là vào khoảnh khắc nó đang sưởi ấm con tim của cả hai đứa trẻ ngây ngô thuở nào.
...————————...
Lưu ý: Dấu [] này áp dụng cho Nhiếp Ân - người không có giọng nói từ khi sinh ra và phải viết lời trên trang giấy cho đối phương xem.
Nhiếp Ân không đợi tới lúc Phong Quân định hình được tình hình bây giờ, liền đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng chiếm lấy hết tiện nghi bên trong ấy.
Không ngừng hút lấy vị ngọt của lưỡi, càng muốn tiến sâu hơn như thể bản thân chính là một con thú bỏ hoang đã tìm thấy mồi ngon.
Nhưng cơ thể 8 tuổi vẫn chưa có thời gian phát triển hoocmon, nên rất nhanh Nhiếp Ân đã nhanh chóng lấy lại được lí trí của mình, lại thấy Phong Quân như thể đang chuẩn bị khóc tới nơi vì bị hôn quá mức đến nỗi cặp môi gần như sưng đỏ lên.
Ánh mắt cậu xuống sắc đến tận cùng trầm trọng, nhận thức được việc thô lỗ mình đã gây ra liền hoàn toàn hối lỗi không thôi.
Tự mình lui thân xuống một góc đá, ngẫm nghĩ lại tội ác của mình đã gieo rắc cho đối phương.
“Mày mới làm cái quái gì vậy, Nhiếp Ân!”
“Đây là ân nhân của mày đấy, mày nỡ lòng nào….”
Giả sử hai người đều đã trưởng thành, chuyện này chắc chắn sẽ khó có điểm dừng lại. Cũng rất may mắn vì Phong Quân là nam, lỡ như cậu ấy là nữ thì sẽ rất khó có thể tồn tại trong tình cảnh đầy éo le này.
Nói như thế, việc gì xảy ra đều đã xảy ra cả rồi, cũng đâu còn con đường nào để hồi vãn lại nữa.
Bản thân đã nhúng chàm rồi, cậu quyết sẽ chịu trách nhiệm này đến cuối đời, tuyệt đối không bỏ rơi người ta nữa.
Phía Phong Quân sau khi bị cưỡng hôn một cách bất ngờ, đây là lần đầu tiên cậu được người ta hành động thế này.
Không hiểu lí do thế nào, cậu có chút không ghét bỏ nó cả, ngược lại trái tim đang thôi thức liên tục vì hơi ấm của đối phương đang khuấy động bên trong mình.
Cậu chưa từng được dạy thế nào là tình yêu cả, vì cậu vẫn còn nhỏ nên Nhiếp Ân nghĩ không cần thiết và để cậu tự mình tìm hiểu. Bây giờ được đối phương hôn, có lẽ cậu lại nghĩ nó theo một chiều hướng như người bạn bình thường.
“Bạn bè….ai cũng làm như vậy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ân Ân, miệng cậu có đau không?”
Nhiếp Ân đang tự kiểm điểm mình dưới góc đá bị gọi tên liền vô cùng sợ sệt, lại nhanh chóng viết tớ xin lỗi trên nền đất và cúi lạy người 90 độ để cầu xin sự tha thứ.
Cái cậu muốn đau phải như vậy, chỉ là muốn hỏi về cái hôn mới nãy thôi mà….
Trời cũng hết mưa rồi, nhưng vẫn lo lắng về đám cây thảo dược đang trồng ở sân sau cô nhi viện, thế là đành phải chấp nhận lời tha thứ của Nhiếp Ân và cũng dẫn nhau trở về trước khi trời ngả tối.
Như thế, hai người đi cùng một con đường lần nữa, nhưng lối suy nghĩ lại hoàn toàn khác nhau.
“Cứ thế này, cậu ấy ghét mình thì mình biết phải làm sao chứ?”
“Còn phải kiểm tra xem chỗ nho và táo….còn có củ cải nữa, không biết tối nay có thể ăn tối không đây?”
...———————...
Đến buổi tối, hai người vẫn nằm cạnh nhau như thường lệ, nhưng Nhiếp Ân lại bị cảnh tượng lúc chiều ám ảnh tới nỗi cứ nằm mơ lại thấy Phong Quân nhìn cậu bằng ánh mắt ghét bỏ, không dám ngủ luôn.
Cứ quậy qua quậy lại và dùng đá vẽ đường cong trên tường liên tục, nhưng tiếng động này lại khiến cho Phong Quân vẫn còn đang hồi tưởng lại cái hôn quay qua hỏi tình hình.
“Ân Ân, cậu không ngủ được hả?”
[Tớ có chút khó chịu, nó làm đánh thức cậu hả?]
“Tớ không ngủ được.”. Đam Mỹ Sắc
[….Tớ sẽ ngủ ngay thôi.]
Nhiếp Ân lại tiếp tục công việc nhàm chán này của mình, Phong Quân lại từ từ ôm lấy từ phía sau làm người ta suýt làm rơi luôn viên đá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần đầu tiên, Phong Quân chủ động như vậy với cậu, trái tim lại lần nữa không chịu nổi cú công kích này đập thình thịch liên tục đến nỗi nó có thể xổ ngực bất kì lúc nào.
“Ân Ân, tại sao lúc ấy cậu bất ngờ hôn tớ vậy?”
“Tớ cũng không ghét bỏ nó, nhưng đây là cách thể hiện cảm ơn với một người bạn ư?”
[……]
Nhiếp Ân có lẽ cũng vơi đi nỗi lo của mình rồi, cậu ấy quả đúng là một tờ giấy tinh khiết nhất cậu gặp giữa vô vàn người bên ngoài.
Nhưng nói gì thì nói, cũng chính hôm nay, chính bản thân cậu là người chấm một nét bút lên tờ giấy ấy, đã khiến nó không thể nào tinh khiết hơn nữa.
Cũng chẳng sao, vì chỉ có mỗi cậu là người nắm lấy và giữ bên cạnh mà thôi. Cậu lại nghĩ ra gì đó, liền viết trên tường như thể giải đáp cho câu hỏi ấy.
[Đúng là vậy, nhưng nó là dành cho người đặc biệt.]
“Vậy tớ trong mắt cậu, không phải là một người bạn bình thường?”
[Vậy nên, nếu cảm ơn tớ thì sau này cậu chỉ được phép hôn tớ thôi đấy. Không cho cậu hôn ai khác cả, chỉ thuộc về tớ.]
“Tớ hiểu rồi, Ân Ân.”
Phong Quân khẽ ôm lấy cậu đánh lấy một giấc, Nhiếp Ân cũng bỏ viên đá xuống như thể đang trút đi hoàn toàn nỗi lo của mình vào một phía góc tường, ôm lấy tiểu thiên sứ của mình ngủ một giấc thật ngon dưới bầu trời đầy tối tăm này.
Ánh trăng hôm nay cũng rất đặc biệt, nhất là vào khoảnh khắc nó đang sưởi ấm con tim của cả hai đứa trẻ ngây ngô thuở nào.
...————————...
Lưu ý: Dấu [] này áp dụng cho Nhiếp Ân - người không có giọng nói từ khi sinh ra và phải viết lời trên trang giấy cho đối phương xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro