Khu suối nước n...
Thương Linh
2024-11-21 23:22:09
"Chúc ngủ ngon? Sớm vầy đã đi ngủ rồi à?" Hein vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm bắt gặp Celin đang tạm biệt Just.
Celin ngoảnh đầu, biểu cảm một lời khó nói hết.
Hein tò mò, thế là Celin không chút cắn rứt lương tâm kể hết cho hắn nghe chuyện của Just.
Hein: "Nó đúng là thiên tài..."
Celin: "Anh không lo lắng sao?"
Hein đau đớn khôn nguôi nói: "Ô, nó đúng là làm cho người ta không hết lo mà."
Celin trầm mặc một hồi: "Là một người anh lớn lên cùng cậu ấy, tôi không thấy trên gương mặt anh có chút lo lắng nào."
Hein thản nhiên: "Là người nó tin tưởng nhất lúc này, ắt hẳn nó không ngờ được em bán chuyện xấu của nó nhanh như thế."
Cuối cùng, chồng chồng hai người liếc nhìn nhau, nhịn không được bật cười, không tiếp tục nói chuyện của Just nữa.
Mấy buổi tối trước, vì cả hai chưa quen với việc ngủ chung thế nên sau khi tắm rửa xong hai người liền tắt đèn đắp chăn không nói gì. Nhưng dẫu sao đều là người trưởng thành, kết thúc một ngày bằng giấc ngủ sớm thì rất đáng tiếc.
Đêm nay, Celin tiên phong phá vỡ lối sống học sinh tiểu học, bỏ rơi Alpha mà sang thư phòng bên canh chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi bạn đời mất trí nhớ.
Mỗi ngày Tige đều sẽ gửi email báo cáo công việc.
Chuyện của Just đã giải quyết, khủng hoảng từ Liliane cũng kết thúc, chẳng qua chuyện là một trong ba người ủy thác trước đó đã bàn bạc xong xuôi bỗng nộp đơn xin hủy. Lý do đối phương đưa ra là không còn lý do để cải tạo pheromone.
Cậu xem lại vài lần báo cáo xét nghiệm pheromone ban đầu của người ủy thác này —— là mùi sơn.
Số ít người sẽ thích mùi kiểu này, nhưng thường thì nó sẽ liên quan đến một số tác nhân gây bệnh nên đa phần mọi người đều xin khiếu. Vả lại, mùi pheromone của vị này gần như là gay mũi, trước giờ không ai chịu nổi. Nghe đồn có vài lần người ủy thác suýt chút nữa cũng không chịu nổi mùi gay mũi này vì không kịp dùng thuốc ngăn chặn.
Ảnh trên hồ sơ là một thanh niên thanh tú, tóc đen mắt đen, gương mặt nhỏ nhắn, tóc mái mềm rũ xuống che đi hàng mày, tầm mắt hơi thấp, sắc mặt e dè.
Celin nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc lâu, cứ cảm thấy hơi quen mắt.
Tên: Eugene Nelson.
Cậu ngẫm nghĩ một hồi, xác nhận là chưa từng nghe qua cái tên này.
Đơn hủy ủy thác của Eugene đã có hiệu lực, Tige bắt đầu liên hệ chờ đợi ủy thác mới. Bọn họ không nhất thiết phải đào sâu suy nghĩ của người ủy thác, Celin nhanh chóng đóng tài liệu này. Mắt thấy cũng đã muộn, cậu bèn không tiếp tục nữa, xoay người về phòng ngủ, chợt nhận ra Hein đã ngủ mất.
Cậu nhẹ bước chân, từ từ bước lên giường chui vào ổ chăn nóng hằm hập.
Hôm sau, xét thấy phải tuân theo lời bác sĩ khuyên nên tiếp xúc với những việc quen thuộc nhiều hơn, Hein nhất thời nảy lòng tham, mãnh liệt đòi Celin dắt hắn đến những chỗ đã từng hẹn hò để tìm lại cảm giác.
"Có lẽ tôi sẽ nhớ ra chút gì đó?" Tựa như ngày mấy hôm trước hắn nhớ ra chuyện ở quán bar và loáng thoáng chuyện đón Omega vào một ngày mưa, đều do sinh hoạt thực tế ảnh hưởng.
Celin đồng ý, nhanh chóng bày ra một lịch trình từ đại học Thủ Đô đến khu ổ chuột.
Hein trầm tư nhìn kế hoạch đi chơi thật lâu, hỏi: "Chẳng lẽ không có chỗ nào đặc biệt hơn xíu sao?"
Trường học và khu dân cư? Mấy chỗ này sao tính là chỗ hẹn hò được!
Celin cố gắng nghĩ thật lâu, chợt sáng mắt lên: "Vườn hoa trong khu dân cư?"
Hein: "..."
Biểu cảm của Celin thoáng nhạt đi: "Đôi lúc chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo sau bữa ăn."
Hein không tin nổi: "Thủ đô là cái nôi lãng mạn của Ngân Tinh, đâu đâu cũng là thánh địa của các cặp đôi. Tại sao hành trình yêu đương của chúng ta lại... đơn giản và tẻ nhạt như vậy? Không có mấy chỗ lạ lạ, khó quên hay xa hoa lộng lẫy sao?"
Celin không nói.
Hein bị nhìn chằm chằm đến chột dạ: "Công viên giải trí dưới nước, club Magley. khu suối nước nóng trên không... Mấy chỗ này chúng ta đã ghé qua chưa?"
Celin rũ mắt một hồi, đáp: "Ừm, có ghé."
Hein thở phào: "Rất lâu trước kia tôi đã quyết tâm tương lai sẽ đưa người mình thích... khụ, quả nhiên tôi có đưa em đi."
Celin không đáp.
Hein: "Chi bằng chúng ta ghé lại một chút nhé? Công viên giải trí dưới nước hơi xa, hay là chúng ta đi khu suối nước nóng trên không gần đây đi?"
Celin chần chờ: "Khu suối nước nóng... trên không?"
Hein: "Đi, chọn chỗ đó nhé? Hai chỗ còn lại sau này lại đi." Alpha dứt khoát quyết định lộ trình chuyến đi ngày hôm nay.
Celin nhân lúc Hein thay quần áo nhanh tay tìm kiếm tin tức liên quan đến chỗ sắp đến.
Khu suối nước nóng trên không nằm ở phía đông của tinh cầu thủ đô, ngồi tàu bay gia dụng đến chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Đây không phải là một tòa thành treo trên không thực sự, chẳng qua kiến trúc sư đúng là thiên tài. Anh ta dùng bốn trụ trong suốt thật lớn chống đỡ khu suối nước nóng nhân tạo hơn một nghìn mét vuông. Ở trung tâm khu suối nước nóng dựng một hệ thống tuần hoàn nước thật lớn dạng ô xòe.
Dòng nước ấm áp men theo khung ô đổ xuống ao như thác. Tựa vào vách ao có thể ngắm nhìn khung cảnh chân trời đằng xa, nhìn xuống phố xá thành thị. Về đêm lại càng là một bữa tiệc thị giác tuyệt hảo.
Từng có người ca tụng đây như một kiệt tác của thế kỷ, rồi lại tiếc hận nó là chốn vui chơi của kẻ có tiền.
Khu suối nước nóng không lớn, số lượng khách tiếp đón mỗi ngày có thể đếm được trên đầu ngón tay. Phần lớn các ao đều đã được đặt trước, còn lại là mấy ao không mở cho người ngoài.
"Đây là lãng phí tài nguyên."
Hein quơ quơ thẻ vàng trong tay: "Không, đó là để đảm bảo chất lượng dịch vụ cao cấp."
Sáu giờ tối bọn họ đến nơi, nhân viên dẫn hai người đến ao lớn nhà Calvid bao thầu hằng năm.
Đôi chồng chồng thay áo choàng tắm cùng hòa mình vào làn nước ao ấm áp. Celin nằm nhoài người cạnh ao, đôi mắt lục trông xuống phố xá sáng rực đèn đuốc, đáy mắt phản chiếu ánh sáng: "Thật là đẹp."
Hein sáp lại gần, thấp giọng hỏi: "Chúng ta từng chụp ảnh ở đây chưa?"
Celin nghĩ nghĩ: "Chưa."
Hein khẽ nhíu mày, dường như có chút khó hiểu.
Celin ngoảnh đầu: "Anh nhớ ra được gì không?"
—— Không hề ấn tượng.
Hein: "Nếu tôi cứ mãi không nhớ ra, em có buồn không?"
Celin đẩy hắn ra, bơi một vòng trong nước: "Sẽ không."
Hein: "Tại sao? Tôi quên mất em mà!"
Celin chui ra khỏi làn nước: "Chẳng phải bây giờ anh vẫn bên cạnh tôi sao?"
Hein sửng sốt: "..."
—— Đúng thật là như vậy.
Celin bình tỉnh nói: "Anh mất trí nhớ không gây quá nhiều rắc rối cho tôi, vậy nên không cần phải sốt ruột, tôi sẽ cùng anh từ từ nhớ ra."
Hein gật gật đầu, có hơi cảm động. Hắn đánh giá gương mặt bị hơi nước hun nóng đỏ ửng của Celin, nói: "Vẫn phải có."
Celin: "Hở?"
Hein nhích người kéo tay Omega, dứt khoát chậm rãi lột áo choàng tấm của cậu ra.
"Không cần nghĩ cho cảm nhận của tôi." Hein nghiêm túc nói: "Chồng chồng với nhau đừng khách sáo."
Omega đờ ra chưa kịp hoàn hồn đã bị lột sạch. Áo choàng tắm khoác lỏng lẻo ướt đẫm bị tay Alpha kéo ra phát một. Giữa làn hơi nước mờ mịt thấp thoáng trông thấy một mảnh da thịt trắng nõn.
Hein điềm tĩnh nói: "Yên tâm, tôi sẽ quen thôi."
Celin: "..."
Celin ngoảnh đầu, biểu cảm một lời khó nói hết.
Hein tò mò, thế là Celin không chút cắn rứt lương tâm kể hết cho hắn nghe chuyện của Just.
Hein: "Nó đúng là thiên tài..."
Celin: "Anh không lo lắng sao?"
Hein đau đớn khôn nguôi nói: "Ô, nó đúng là làm cho người ta không hết lo mà."
Celin trầm mặc một hồi: "Là một người anh lớn lên cùng cậu ấy, tôi không thấy trên gương mặt anh có chút lo lắng nào."
Hein thản nhiên: "Là người nó tin tưởng nhất lúc này, ắt hẳn nó không ngờ được em bán chuyện xấu của nó nhanh như thế."
Cuối cùng, chồng chồng hai người liếc nhìn nhau, nhịn không được bật cười, không tiếp tục nói chuyện của Just nữa.
Mấy buổi tối trước, vì cả hai chưa quen với việc ngủ chung thế nên sau khi tắm rửa xong hai người liền tắt đèn đắp chăn không nói gì. Nhưng dẫu sao đều là người trưởng thành, kết thúc một ngày bằng giấc ngủ sớm thì rất đáng tiếc.
Đêm nay, Celin tiên phong phá vỡ lối sống học sinh tiểu học, bỏ rơi Alpha mà sang thư phòng bên canh chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi bạn đời mất trí nhớ.
Mỗi ngày Tige đều sẽ gửi email báo cáo công việc.
Chuyện của Just đã giải quyết, khủng hoảng từ Liliane cũng kết thúc, chẳng qua chuyện là một trong ba người ủy thác trước đó đã bàn bạc xong xuôi bỗng nộp đơn xin hủy. Lý do đối phương đưa ra là không còn lý do để cải tạo pheromone.
Cậu xem lại vài lần báo cáo xét nghiệm pheromone ban đầu của người ủy thác này —— là mùi sơn.
Số ít người sẽ thích mùi kiểu này, nhưng thường thì nó sẽ liên quan đến một số tác nhân gây bệnh nên đa phần mọi người đều xin khiếu. Vả lại, mùi pheromone của vị này gần như là gay mũi, trước giờ không ai chịu nổi. Nghe đồn có vài lần người ủy thác suýt chút nữa cũng không chịu nổi mùi gay mũi này vì không kịp dùng thuốc ngăn chặn.
Ảnh trên hồ sơ là một thanh niên thanh tú, tóc đen mắt đen, gương mặt nhỏ nhắn, tóc mái mềm rũ xuống che đi hàng mày, tầm mắt hơi thấp, sắc mặt e dè.
Celin nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc lâu, cứ cảm thấy hơi quen mắt.
Tên: Eugene Nelson.
Cậu ngẫm nghĩ một hồi, xác nhận là chưa từng nghe qua cái tên này.
Đơn hủy ủy thác của Eugene đã có hiệu lực, Tige bắt đầu liên hệ chờ đợi ủy thác mới. Bọn họ không nhất thiết phải đào sâu suy nghĩ của người ủy thác, Celin nhanh chóng đóng tài liệu này. Mắt thấy cũng đã muộn, cậu bèn không tiếp tục nữa, xoay người về phòng ngủ, chợt nhận ra Hein đã ngủ mất.
Cậu nhẹ bước chân, từ từ bước lên giường chui vào ổ chăn nóng hằm hập.
Hôm sau, xét thấy phải tuân theo lời bác sĩ khuyên nên tiếp xúc với những việc quen thuộc nhiều hơn, Hein nhất thời nảy lòng tham, mãnh liệt đòi Celin dắt hắn đến những chỗ đã từng hẹn hò để tìm lại cảm giác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có lẽ tôi sẽ nhớ ra chút gì đó?" Tựa như ngày mấy hôm trước hắn nhớ ra chuyện ở quán bar và loáng thoáng chuyện đón Omega vào một ngày mưa, đều do sinh hoạt thực tế ảnh hưởng.
Celin đồng ý, nhanh chóng bày ra một lịch trình từ đại học Thủ Đô đến khu ổ chuột.
Hein trầm tư nhìn kế hoạch đi chơi thật lâu, hỏi: "Chẳng lẽ không có chỗ nào đặc biệt hơn xíu sao?"
Trường học và khu dân cư? Mấy chỗ này sao tính là chỗ hẹn hò được!
Celin cố gắng nghĩ thật lâu, chợt sáng mắt lên: "Vườn hoa trong khu dân cư?"
Hein: "..."
Biểu cảm của Celin thoáng nhạt đi: "Đôi lúc chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo sau bữa ăn."
Hein không tin nổi: "Thủ đô là cái nôi lãng mạn của Ngân Tinh, đâu đâu cũng là thánh địa của các cặp đôi. Tại sao hành trình yêu đương của chúng ta lại... đơn giản và tẻ nhạt như vậy? Không có mấy chỗ lạ lạ, khó quên hay xa hoa lộng lẫy sao?"
Celin không nói.
Hein bị nhìn chằm chằm đến chột dạ: "Công viên giải trí dưới nước, club Magley. khu suối nước nóng trên không... Mấy chỗ này chúng ta đã ghé qua chưa?"
Celin rũ mắt một hồi, đáp: "Ừm, có ghé."
Hein thở phào: "Rất lâu trước kia tôi đã quyết tâm tương lai sẽ đưa người mình thích... khụ, quả nhiên tôi có đưa em đi."
Celin không đáp.
Hein: "Chi bằng chúng ta ghé lại một chút nhé? Công viên giải trí dưới nước hơi xa, hay là chúng ta đi khu suối nước nóng trên không gần đây đi?"
Celin chần chờ: "Khu suối nước nóng... trên không?"
Hein: "Đi, chọn chỗ đó nhé? Hai chỗ còn lại sau này lại đi." Alpha dứt khoát quyết định lộ trình chuyến đi ngày hôm nay.
Celin nhân lúc Hein thay quần áo nhanh tay tìm kiếm tin tức liên quan đến chỗ sắp đến.
Khu suối nước nóng trên không nằm ở phía đông của tinh cầu thủ đô, ngồi tàu bay gia dụng đến chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Đây không phải là một tòa thành treo trên không thực sự, chẳng qua kiến trúc sư đúng là thiên tài. Anh ta dùng bốn trụ trong suốt thật lớn chống đỡ khu suối nước nóng nhân tạo hơn một nghìn mét vuông. Ở trung tâm khu suối nước nóng dựng một hệ thống tuần hoàn nước thật lớn dạng ô xòe.
Dòng nước ấm áp men theo khung ô đổ xuống ao như thác. Tựa vào vách ao có thể ngắm nhìn khung cảnh chân trời đằng xa, nhìn xuống phố xá thành thị. Về đêm lại càng là một bữa tiệc thị giác tuyệt hảo.
Từng có người ca tụng đây như một kiệt tác của thế kỷ, rồi lại tiếc hận nó là chốn vui chơi của kẻ có tiền.
Khu suối nước nóng không lớn, số lượng khách tiếp đón mỗi ngày có thể đếm được trên đầu ngón tay. Phần lớn các ao đều đã được đặt trước, còn lại là mấy ao không mở cho người ngoài.
"Đây là lãng phí tài nguyên."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hein quơ quơ thẻ vàng trong tay: "Không, đó là để đảm bảo chất lượng dịch vụ cao cấp."
Sáu giờ tối bọn họ đến nơi, nhân viên dẫn hai người đến ao lớn nhà Calvid bao thầu hằng năm.
Đôi chồng chồng thay áo choàng tắm cùng hòa mình vào làn nước ao ấm áp. Celin nằm nhoài người cạnh ao, đôi mắt lục trông xuống phố xá sáng rực đèn đuốc, đáy mắt phản chiếu ánh sáng: "Thật là đẹp."
Hein sáp lại gần, thấp giọng hỏi: "Chúng ta từng chụp ảnh ở đây chưa?"
Celin nghĩ nghĩ: "Chưa."
Hein khẽ nhíu mày, dường như có chút khó hiểu.
Celin ngoảnh đầu: "Anh nhớ ra được gì không?"
—— Không hề ấn tượng.
Hein: "Nếu tôi cứ mãi không nhớ ra, em có buồn không?"
Celin đẩy hắn ra, bơi một vòng trong nước: "Sẽ không."
Hein: "Tại sao? Tôi quên mất em mà!"
Celin chui ra khỏi làn nước: "Chẳng phải bây giờ anh vẫn bên cạnh tôi sao?"
Hein sửng sốt: "..."
—— Đúng thật là như vậy.
Celin bình tỉnh nói: "Anh mất trí nhớ không gây quá nhiều rắc rối cho tôi, vậy nên không cần phải sốt ruột, tôi sẽ cùng anh từ từ nhớ ra."
Hein gật gật đầu, có hơi cảm động. Hắn đánh giá gương mặt bị hơi nước hun nóng đỏ ửng của Celin, nói: "Vẫn phải có."
Celin: "Hở?"
Hein nhích người kéo tay Omega, dứt khoát chậm rãi lột áo choàng tấm của cậu ra.
"Không cần nghĩ cho cảm nhận của tôi." Hein nghiêm túc nói: "Chồng chồng với nhau đừng khách sáo."
Omega đờ ra chưa kịp hoàn hồn đã bị lột sạch. Áo choàng tắm khoác lỏng lẻo ướt đẫm bị tay Alpha kéo ra phát một. Giữa làn hơi nước mờ mịt thấp thoáng trông thấy một mảnh da thịt trắng nõn.
Hein điềm tĩnh nói: "Yên tâm, tôi sẽ quen thôi."
Celin: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro