Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con
CUỘC GỌI BẤT NG...
Thiến Hề
2024-11-14 01:13:58
Nhà họ Ninh, lúc này Hoa Ngữ Nông đang nghỉ ngơi trong phòng đọc sách.
Trong phòng của người giúp việc dưới lầu một, bác Trương đang cầm di động gọi điện thoại, vẻ mặt của bà có chút kì quái, giống như người bên kia điện thoại khiến bà cảm thấy rất khẩn trương.
“Thật sự cần làm như vậy sao? Nếu chẳng may thất bại thì biết làm sao bây giờ?” Ngón tay bà bởi vì dùng sức nắm mà các đốt trở nên trắng bệch, tiếng nói cũng có chút run rẩy vì lo lắng.
“Sẽ không, bà chỉ cần phối hợp với tôi thật tốt là được. Không nghĩ tới tối qua bọn họ mới viên phòng, như vậy cũng tốt, ít nhất tôi lại nắm giữ thêm được một điều kiện quan trọng có thể đánh bại Hoa Ngữ Nông rồi.” Thanh âm của Trần Nhược Hồng truyền tới từ đầu dây bên kia, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng.
“Nhược Hồng, hay là chúng ta buông tay đi, lấy sự hiểu biết của mẹ với cậu chủ, nếu để cậu ấy biết chúng ta lén làm việc này, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Nhân lúc tất cả mọi người chưa ai biết chuyện, cứ coi như chưa có gì xảy ra. Đàn ông có tiền trên đời này nhiều như vậy, con cần gì phải đem ánh mắt đặt trên người một mình cậu chủ chứ?” Bác Trương cảm thấy lo lắng đối với dáng vẻ vô cùng tin tưởng kia của Trần Nhược Hồng, bà hiểu rõ tính cách Ninh Quân Hạo hơn so với bất kỳ ai. Đương nhiên bà cũng biết, sở dĩ Ninh Quân Hạo kết hôn lâu như vậy mới viên phòng cùng Hoa Ngữ Nông là bởi vì đứng từ góc độ người trong cuộc mà nói, ở sâu trong lòng Ninh Quân Hạo đã chấp nhận người vợ này rồi. Nếu chỉ coi Hoa Ngữ Nông như một vật trang trí bên cạnh có cũng được mà không cũng chẳng sao, anh hoàn toàn không cần tốn nhiều thời gian để chung sống cùng cô như vậy, có thể trực tiếp thực hiện nghĩa vụ vợ chồng ngay trong đêm tân hôn.
“Kẻ có tiền trên thế giới này quả thật không ít, nhưng kẻ vừa có tiền lại vừa giống Quân Hạo không nhiều. Cho dù là gia thế hay nhân phẩm, anh ấy không phải đều hoàn mỹ vô khuyết hay sao? Tóm lại tôi đã muốn thứ gì liền nhất định phải có được cái đó, bà không giúp tôi thì thôi, nhưng đừng có cản đường tôi.” Nói xong, Trần Nhược Hồng không đợi bác Trương nói hết lời, đã cúp máy ngay lập tức.
Nhìn điện thoại không ngừng truyền đến những tiếng tút tút, bác Trương chỉ có thể bất đắc dĩ quyết định trong lòng. Nếu không thể ngăn cản được con bé, vậy thì hãy thành toàn cho nó thôi, ít nhất như vậy sẽ bù lại được những tiếc nuối của người làm mẹ vì đã vứt bỏ con năm đó.
Hoa Ngữ Nông đang ở trên lầu đương nhiên không hề biết những gì đang xảy ra bên dưới, cô dựa người ngồi vào chiếc ghế salon rộng lớn kê gần cửa sổ thủy tinh sát đất, cả người được ánh sáng ấm áp rực rỡ bao quanh, lộ ra vẻ lười biếng và thích thú.
Trong tay cô lúc này đang cầm một quyển Hồng Lâu Mộng.
Không biết đã đọc trong bao lâu, cô cảm thấy mắt có chút mệt mỏi, liền khép cuốn sách lại, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng qua không ngờ được vừa mới ngả đầu, di động đã vang lên.
Cầm di động lên nhìn, cô phát hiện ra dãy số hiển thị là một số điện thoại lạ, liền tò mò nghe thử.
“Chào, xin hỏi là ai vậy?” Giọng nói của cô bình tĩnh và dịu dàng.
“Là tôi, Ngữ Nông, tôi là Nhược Hồng.” Tiếng của đối phương vừa vang lên, Hoa Ngữ Nông liền cảm thấy đầu mình vang lên ‘ầm’ một tiếng.
Không ngờ là Trần Nhược Hồng gọi, vì sao cô ấy lại gọi đến?
“Thì ra là cô Trần, xin hỏi…Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Cho dù cô lựa chọn tin Ninh Quân Hạo sẽ không phản bội mình, nhưng chuyện xảy ra hôm qua vẫn khiến cô có chút không thoải mái, giờ phút này Trần Nhược Hồng đối với cô mà nói là một quả bom hẹn giờ, làm cô thấy hết sức bất an.
“Sao cô lại khách khí với tôi vậy chứ? Cứ gọi tôi Nhược Hồng là được rồi, hay là cô cảm thấy lấy thân phận của mình, vẫn nên giữ khoảng cách với tôi thì hơn, không thích hợp cùng tôi kết bạn?” Trần Nhược Hồng đối với cách gọi ‘cô Trần’ của Hoa Ngữ Nông có chút không thoải mái, trong giọng nói có vẻ thất vọng.
“Không… Không phải, tôi không có ý đó, tôi đương nhiên nguyện ý trở thành bạn của cô…” Hoa Ngữ Nông lo lắng cách nói của mình không cẩn thận sẽ làm Trần Nhược Hồng tổn thương, liền vội vàng lên tiếng giải thích.
Trần Nhược Hồng thấy thế, ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười, nói: “Ha ha, tôi biết cô không phải loại người đó mà, không cần gấp gáp, tôi chỉ đùa với cô thôi.”
“Thì ra là thế, nhưng mà, cô còn chưa nói mình tìm tôi có việc gì đâu đấy.” Hoa Ngữ Nông có chút khó hiểu trong lòng, cho dù bọn họ đã từng gặp nhau trước đó, nhưng vẫn còn ‘kẻ thứ ba’ đứng giữa là Ninh Quân Hạo nữa mà, đâu có tồn tại mối quan hệ cá nhân nào chứ.
Trong phòng của người giúp việc dưới lầu một, bác Trương đang cầm di động gọi điện thoại, vẻ mặt của bà có chút kì quái, giống như người bên kia điện thoại khiến bà cảm thấy rất khẩn trương.
“Thật sự cần làm như vậy sao? Nếu chẳng may thất bại thì biết làm sao bây giờ?” Ngón tay bà bởi vì dùng sức nắm mà các đốt trở nên trắng bệch, tiếng nói cũng có chút run rẩy vì lo lắng.
“Sẽ không, bà chỉ cần phối hợp với tôi thật tốt là được. Không nghĩ tới tối qua bọn họ mới viên phòng, như vậy cũng tốt, ít nhất tôi lại nắm giữ thêm được một điều kiện quan trọng có thể đánh bại Hoa Ngữ Nông rồi.” Thanh âm của Trần Nhược Hồng truyền tới từ đầu dây bên kia, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng.
“Nhược Hồng, hay là chúng ta buông tay đi, lấy sự hiểu biết của mẹ với cậu chủ, nếu để cậu ấy biết chúng ta lén làm việc này, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Nhân lúc tất cả mọi người chưa ai biết chuyện, cứ coi như chưa có gì xảy ra. Đàn ông có tiền trên đời này nhiều như vậy, con cần gì phải đem ánh mắt đặt trên người một mình cậu chủ chứ?” Bác Trương cảm thấy lo lắng đối với dáng vẻ vô cùng tin tưởng kia của Trần Nhược Hồng, bà hiểu rõ tính cách Ninh Quân Hạo hơn so với bất kỳ ai. Đương nhiên bà cũng biết, sở dĩ Ninh Quân Hạo kết hôn lâu như vậy mới viên phòng cùng Hoa Ngữ Nông là bởi vì đứng từ góc độ người trong cuộc mà nói, ở sâu trong lòng Ninh Quân Hạo đã chấp nhận người vợ này rồi. Nếu chỉ coi Hoa Ngữ Nông như một vật trang trí bên cạnh có cũng được mà không cũng chẳng sao, anh hoàn toàn không cần tốn nhiều thời gian để chung sống cùng cô như vậy, có thể trực tiếp thực hiện nghĩa vụ vợ chồng ngay trong đêm tân hôn.
“Kẻ có tiền trên thế giới này quả thật không ít, nhưng kẻ vừa có tiền lại vừa giống Quân Hạo không nhiều. Cho dù là gia thế hay nhân phẩm, anh ấy không phải đều hoàn mỹ vô khuyết hay sao? Tóm lại tôi đã muốn thứ gì liền nhất định phải có được cái đó, bà không giúp tôi thì thôi, nhưng đừng có cản đường tôi.” Nói xong, Trần Nhược Hồng không đợi bác Trương nói hết lời, đã cúp máy ngay lập tức.
Nhìn điện thoại không ngừng truyền đến những tiếng tút tút, bác Trương chỉ có thể bất đắc dĩ quyết định trong lòng. Nếu không thể ngăn cản được con bé, vậy thì hãy thành toàn cho nó thôi, ít nhất như vậy sẽ bù lại được những tiếc nuối của người làm mẹ vì đã vứt bỏ con năm đó.
Hoa Ngữ Nông đang ở trên lầu đương nhiên không hề biết những gì đang xảy ra bên dưới, cô dựa người ngồi vào chiếc ghế salon rộng lớn kê gần cửa sổ thủy tinh sát đất, cả người được ánh sáng ấm áp rực rỡ bao quanh, lộ ra vẻ lười biếng và thích thú.
Trong tay cô lúc này đang cầm một quyển Hồng Lâu Mộng.
Không biết đã đọc trong bao lâu, cô cảm thấy mắt có chút mệt mỏi, liền khép cuốn sách lại, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng qua không ngờ được vừa mới ngả đầu, di động đã vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cầm di động lên nhìn, cô phát hiện ra dãy số hiển thị là một số điện thoại lạ, liền tò mò nghe thử.
“Chào, xin hỏi là ai vậy?” Giọng nói của cô bình tĩnh và dịu dàng.
“Là tôi, Ngữ Nông, tôi là Nhược Hồng.” Tiếng của đối phương vừa vang lên, Hoa Ngữ Nông liền cảm thấy đầu mình vang lên ‘ầm’ một tiếng.
Không ngờ là Trần Nhược Hồng gọi, vì sao cô ấy lại gọi đến?
“Thì ra là cô Trần, xin hỏi…Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Cho dù cô lựa chọn tin Ninh Quân Hạo sẽ không phản bội mình, nhưng chuyện xảy ra hôm qua vẫn khiến cô có chút không thoải mái, giờ phút này Trần Nhược Hồng đối với cô mà nói là một quả bom hẹn giờ, làm cô thấy hết sức bất an.
“Sao cô lại khách khí với tôi vậy chứ? Cứ gọi tôi Nhược Hồng là được rồi, hay là cô cảm thấy lấy thân phận của mình, vẫn nên giữ khoảng cách với tôi thì hơn, không thích hợp cùng tôi kết bạn?” Trần Nhược Hồng đối với cách gọi ‘cô Trần’ của Hoa Ngữ Nông có chút không thoải mái, trong giọng nói có vẻ thất vọng.
“Không… Không phải, tôi không có ý đó, tôi đương nhiên nguyện ý trở thành bạn của cô…” Hoa Ngữ Nông lo lắng cách nói của mình không cẩn thận sẽ làm Trần Nhược Hồng tổn thương, liền vội vàng lên tiếng giải thích.
Trần Nhược Hồng thấy thế, ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười, nói: “Ha ha, tôi biết cô không phải loại người đó mà, không cần gấp gáp, tôi chỉ đùa với cô thôi.”
“Thì ra là thế, nhưng mà, cô còn chưa nói mình tìm tôi có việc gì đâu đấy.” Hoa Ngữ Nông có chút khó hiểu trong lòng, cho dù bọn họ đã từng gặp nhau trước đó, nhưng vẫn còn ‘kẻ thứ ba’ đứng giữa là Ninh Quân Hạo nữa mà, đâu có tồn tại mối quan hệ cá nhân nào chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro