Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con
THA THỨ
Thiến Hề
2024-11-14 01:13:58
“Ông nội, ba, mẹ, mọi người tới rồi…” Nhanh chóng đi đến trước mặt các trưởng bối, Hoa Ngữ Nông có phần kích động kêu lên. Cô thật không ngờ Hoa Thương Hải sẽ đến, việc này có phải chứng tỏ rằng ông đã muốn tha thứ cho cô rồi không?
“Vừa mới đến thôi…” La Tố Dung cũng xúc động nắm tay Hoa Ngữ Nông rồi nói: “Ngữ Nhi à, mẹ mừng cho con quá…”
“Mẹ, thật xin lỗi, mấy năm qua đã khiến cha mẹ và ông nội phải bận tâm rồi…” Hoa Ngữ Nông có chút áy náy cúi thấp đầu nói.
“Con biết là tốt rồi, sau này không cho phép thiếu hiểu biết rồi làm loạn như thế nữa, may là cha mẹ chồng con đều là người hiểu chuyện cho nên mới không tính toán, đồng ý cho con phục hôn cùng Quân Hạo. Giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hai đứa, con phải chịu khó làm một người vợ hiền đảm đang, đừng khiến Quân Hạo bẽ mặt nữa.” Hoa Hiển Đạt gặp được con gái, vốn rất vui vẻ nhưng cũng không tiện lộ ra quá rõ ràng, đành phải nghiêm mặt dạy dỗ.
Đã rất nhiều năm rồi Hoa Ngữ Nông không được nghe lời cha răn dạy nữa, giờ nghe thấy lời ông nói, cô bỗng cảm giác như mình đang quay trở về bảy năm trước đây, khi cô chuẩn bị lấy chồng, cha cũng đã từng dặn dò cô như thế, chẳng qua giờ đây vận đổi sao dời, nghe lại lần nữa chỉ còn cảm thấy chua xót tận đáy lòng.
Cô vươn tay xoa xoa cái mũi hơi chua xót của mình, gương mặt tươi tắn mỉm cười nói: “Con biết rồi, nhất định con sẽ ngoan ngoãn làm người vợ hiền, sẽ không thiếu hiểu biết giống như trước kia nữa.”
“Bởi vì chuyện của con mà ông nội tức đến phát bệnh, giờ thân thể vẫn chưa khoẻ lại, còn không mau đến giải thích với ông đi.” Hoa Hiển Đạt nghe thấy lời cam đoan của Hoa Ngữ Nông, biết lần này cô đã thật lòng, liền nhanh chóng tìm biện pháp cởi bỏ mâu thuẫn giữa hai ông cháu.
Hoa Ngữ Nông cũng không ngốc, biết nếu ngày hôm nay Hoa Thương Hải đã đến đây tức là trong lòng ông có một nửa đã tha thứ cho cô rồi, giờ Hoa Hiển Đạt lại nói thế, cô càng không thể bỏ qua cơ hội xin ông tha thứ. Cô lập tức ngồi xổm xuống trước xe lăn, nhìn sắc mặt không mấy biến đổi của Hoa Thương Hải nói: “Con xin lỗi ông nội, con đã để ông phải nhọc lòng, sau này con sẽ…không bao giờ làm chuyện điên rồ như vậy nữa, xin ông hãy tha lỗi cho con.”
Hoa Thương Hải nghe thấy lời giải thích của Hoa Ngữ Nông nhưng ông không lên tiếng, hiển nhiên bởi vì tính cách của ông không thể dễ dàng bị dụ dỗ bởi một lời nói được.
“Mẹ, mẹ cùng con lên lầu lấy người máy được không?” Đúng lúc Hoa Ngữ Nông đang định mở miệng xin Hoa Thương Hải tha thứ tiếp, thân hình bé nhỏ của Kính Huyên bỗng chui ra từ đám người, nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoa Ngữ Nông, nắm lấy tay cô kéo đi.
“Đây là…Kính Huyên đúng không…” Hoa Hiển Đạt nhìn thấy Kính Huyên, hai mắt lập tức toả sáng, trước đây ông đã trông thấy dáng vẻ của cậu bé trên TV và báo chí rồi, bây giờ gặp được người thật, dáng vẻ bụ bẫm đáng yêu ấy thật khiến cho người ta yêu mến, không khỏi ngắm đến ngây người.
“Ông ơi, sao ông biết tên của cháu thế?” Kính Huyên nghe thấy người lạ trước mặt gọi tên mình, liền kinh ngạc nói.
“Kính Huyên, đây là ông ngoại…” Nói rồi, Hoa Ngữ Nông chỉ về phía La Tố Dung vì nhìn thấy cháu trai mà kích động đến rơi nước mắt: “Còn đây là bà ngoại…”
“Vậy ông cụ này là ai?” Kính Huyên hoàn toàn không bị ông bà ngoại hấp dẫn, lực chú ý của cậu nhóc đã đặt hết lên trên người ông cụ đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt phức tạp.
“Đây là cụ ông, chính là ông nội của mẹ…Ngoan, con mau gọi cụ đi…” Hoa Ngữ Nông xoa cái đầu nhỏ của Kính Huyên nói.
“Cháu chào ông bà, cháu chào cụ…” Kính Huyên lễ phép cúi đầu chào mọi người, sau đó lại nhìn Hoa Ngữ Nông nói: “Mẹ, mẹ lên lầu với con đi…”
“Hả…Nhưng mà, mẹ phải ở chỗ này chào hỏi khách khứa, hay là con gọi Abie lên lầu lấy đồ chơi với con đi.” Hoa Ngữ Nông có chút khó xử nói.
Nhìn thấy nét mặt Kính Huyên có chút mất hứng, Dương Thải Phân vẫn đang đứng một bên không mở miệng liền nói: “Cháu ngoan của bà, để bà nội đưa cháu lên lầu nhé.”
“Vâng!” Nghe vậy, Kính Huyên lập tức cười híp mắt chạy tới nắm tay Dương Thải Phân, hai người vừa chuẩn bị rời đi, bé bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hoa Thương Hải vẫn đang đứng nguyên một chỗ nói: “Cụ ơi, bên trong phòng cháu có rất nhiều socola ăn siêu ngon đấy, cụ ở chỗ này chờ, cháu lên lấy xuống cho cụ ăn nhé.”
Hoa Thương Hải không nghĩ tới cậu nhóc kia sẽ phá lệ quan tâm mình như vậy, vẻ mặt có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó liền lộ ra một nụ cười hiền lành đã lâu không thấy.
Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới Hoa Thương Hải sẽ bị thằng bé dụ dỗ, cô liền nhẹ nhõm thở phào, nhìn Hoa Thương Hải nói: “Ông nội, đây là lần đầu tiên Kính Huyên chịu chia socola của mình cho người khác đấy, lúc trước thằng bé chỉ biết doạ dẫm đòi người khác phải đưa socola cho mình thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, lần trước con nói chuyện điện thoại với thằng bé, nó còn đòi con một vạn thanh socola nữa…” La Tố Dung nghe vậy liền nhớ lại, rồi lập tức phụ hoạ theo.
“Cho nên mới nói, hiếu thuận không thể nhìn ở tuổi tác mà xác định được.” Hoa Thương Hải thản nhiên liếc mắt nhìn Hoa Ngữ Nông một cái, thâm ý nói.
Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông liền áy náy cúi thấp đầu, cô biết Hoa Thương Hải đang ám chỉ mình còn không hiếu thuận được bằng Kính Huyên.
“Được rồi, giờ mọi chuyện đã trở nên như vậy, cha mẹ chồng của chị cũng đồng ý cho chị quay lại, những chuyện trước kia đừng nên nhắc tới nữa, nhất định sau này phải cẩn thận làm người, đừng để gia đình nhà chồng với nhà mẹ đẻ bị mất mặt.” Hoa Thương Hải thấy Hoa Ngữ Nông đã thật sự nhận thấy lỗi lầm của mình, cũng có lòng hối cải, liền cất tiếng.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy ba từ “nhà mẹ đẻ”, hai mắt liền toả sáng, cô biết, điều này đồng nghĩa với việc Hoa Thương Hải đã đồng ý thừa nhận cô là con cháu nhà họ Hoa rồi.
La Tố Dung và Hoa Hiển Đạt thấy khúc mắc giữa hai ông cháu cuối cùng cũng hoá giải, nét mặt liền tươi sáng hơn hẳn.
Lúc này, có không ít người tiến lại gần trò chuyện cùng bọn họ, người một nhà lập tức nhanh chóng thu hồi niềm vui được đoàn tụ, cùng nâng cốc chúc mừng với tân khách.
Chỉ có điều, Hoa Ngữ Nông không hề phát hiện ra, giây phút khi cô đang sum họp cùng người một nhà, một ánh mắt ác độc đang chăm chú dõi theo bóng dáng mình.
“Vừa mới đến thôi…” La Tố Dung cũng xúc động nắm tay Hoa Ngữ Nông rồi nói: “Ngữ Nhi à, mẹ mừng cho con quá…”
“Mẹ, thật xin lỗi, mấy năm qua đã khiến cha mẹ và ông nội phải bận tâm rồi…” Hoa Ngữ Nông có chút áy náy cúi thấp đầu nói.
“Con biết là tốt rồi, sau này không cho phép thiếu hiểu biết rồi làm loạn như thế nữa, may là cha mẹ chồng con đều là người hiểu chuyện cho nên mới không tính toán, đồng ý cho con phục hôn cùng Quân Hạo. Giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hai đứa, con phải chịu khó làm một người vợ hiền đảm đang, đừng khiến Quân Hạo bẽ mặt nữa.” Hoa Hiển Đạt gặp được con gái, vốn rất vui vẻ nhưng cũng không tiện lộ ra quá rõ ràng, đành phải nghiêm mặt dạy dỗ.
Đã rất nhiều năm rồi Hoa Ngữ Nông không được nghe lời cha răn dạy nữa, giờ nghe thấy lời ông nói, cô bỗng cảm giác như mình đang quay trở về bảy năm trước đây, khi cô chuẩn bị lấy chồng, cha cũng đã từng dặn dò cô như thế, chẳng qua giờ đây vận đổi sao dời, nghe lại lần nữa chỉ còn cảm thấy chua xót tận đáy lòng.
Cô vươn tay xoa xoa cái mũi hơi chua xót của mình, gương mặt tươi tắn mỉm cười nói: “Con biết rồi, nhất định con sẽ ngoan ngoãn làm người vợ hiền, sẽ không thiếu hiểu biết giống như trước kia nữa.”
“Bởi vì chuyện của con mà ông nội tức đến phát bệnh, giờ thân thể vẫn chưa khoẻ lại, còn không mau đến giải thích với ông đi.” Hoa Hiển Đạt nghe thấy lời cam đoan của Hoa Ngữ Nông, biết lần này cô đã thật lòng, liền nhanh chóng tìm biện pháp cởi bỏ mâu thuẫn giữa hai ông cháu.
Hoa Ngữ Nông cũng không ngốc, biết nếu ngày hôm nay Hoa Thương Hải đã đến đây tức là trong lòng ông có một nửa đã tha thứ cho cô rồi, giờ Hoa Hiển Đạt lại nói thế, cô càng không thể bỏ qua cơ hội xin ông tha thứ. Cô lập tức ngồi xổm xuống trước xe lăn, nhìn sắc mặt không mấy biến đổi của Hoa Thương Hải nói: “Con xin lỗi ông nội, con đã để ông phải nhọc lòng, sau này con sẽ…không bao giờ làm chuyện điên rồ như vậy nữa, xin ông hãy tha lỗi cho con.”
Hoa Thương Hải nghe thấy lời giải thích của Hoa Ngữ Nông nhưng ông không lên tiếng, hiển nhiên bởi vì tính cách của ông không thể dễ dàng bị dụ dỗ bởi một lời nói được.
“Mẹ, mẹ cùng con lên lầu lấy người máy được không?” Đúng lúc Hoa Ngữ Nông đang định mở miệng xin Hoa Thương Hải tha thứ tiếp, thân hình bé nhỏ của Kính Huyên bỗng chui ra từ đám người, nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoa Ngữ Nông, nắm lấy tay cô kéo đi.
“Đây là…Kính Huyên đúng không…” Hoa Hiển Đạt nhìn thấy Kính Huyên, hai mắt lập tức toả sáng, trước đây ông đã trông thấy dáng vẻ của cậu bé trên TV và báo chí rồi, bây giờ gặp được người thật, dáng vẻ bụ bẫm đáng yêu ấy thật khiến cho người ta yêu mến, không khỏi ngắm đến ngây người.
“Ông ơi, sao ông biết tên của cháu thế?” Kính Huyên nghe thấy người lạ trước mặt gọi tên mình, liền kinh ngạc nói.
“Kính Huyên, đây là ông ngoại…” Nói rồi, Hoa Ngữ Nông chỉ về phía La Tố Dung vì nhìn thấy cháu trai mà kích động đến rơi nước mắt: “Còn đây là bà ngoại…”
“Vậy ông cụ này là ai?” Kính Huyên hoàn toàn không bị ông bà ngoại hấp dẫn, lực chú ý của cậu nhóc đã đặt hết lên trên người ông cụ đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt phức tạp.
“Đây là cụ ông, chính là ông nội của mẹ…Ngoan, con mau gọi cụ đi…” Hoa Ngữ Nông xoa cái đầu nhỏ của Kính Huyên nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu chào ông bà, cháu chào cụ…” Kính Huyên lễ phép cúi đầu chào mọi người, sau đó lại nhìn Hoa Ngữ Nông nói: “Mẹ, mẹ lên lầu với con đi…”
“Hả…Nhưng mà, mẹ phải ở chỗ này chào hỏi khách khứa, hay là con gọi Abie lên lầu lấy đồ chơi với con đi.” Hoa Ngữ Nông có chút khó xử nói.
Nhìn thấy nét mặt Kính Huyên có chút mất hứng, Dương Thải Phân vẫn đang đứng một bên không mở miệng liền nói: “Cháu ngoan của bà, để bà nội đưa cháu lên lầu nhé.”
“Vâng!” Nghe vậy, Kính Huyên lập tức cười híp mắt chạy tới nắm tay Dương Thải Phân, hai người vừa chuẩn bị rời đi, bé bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hoa Thương Hải vẫn đang đứng nguyên một chỗ nói: “Cụ ơi, bên trong phòng cháu có rất nhiều socola ăn siêu ngon đấy, cụ ở chỗ này chờ, cháu lên lấy xuống cho cụ ăn nhé.”
Hoa Thương Hải không nghĩ tới cậu nhóc kia sẽ phá lệ quan tâm mình như vậy, vẻ mặt có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó liền lộ ra một nụ cười hiền lành đã lâu không thấy.
Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới Hoa Thương Hải sẽ bị thằng bé dụ dỗ, cô liền nhẹ nhõm thở phào, nhìn Hoa Thương Hải nói: “Ông nội, đây là lần đầu tiên Kính Huyên chịu chia socola của mình cho người khác đấy, lúc trước thằng bé chỉ biết doạ dẫm đòi người khác phải đưa socola cho mình thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, lần trước con nói chuyện điện thoại với thằng bé, nó còn đòi con một vạn thanh socola nữa…” La Tố Dung nghe vậy liền nhớ lại, rồi lập tức phụ hoạ theo.
“Cho nên mới nói, hiếu thuận không thể nhìn ở tuổi tác mà xác định được.” Hoa Thương Hải thản nhiên liếc mắt nhìn Hoa Ngữ Nông một cái, thâm ý nói.
Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông liền áy náy cúi thấp đầu, cô biết Hoa Thương Hải đang ám chỉ mình còn không hiếu thuận được bằng Kính Huyên.
“Được rồi, giờ mọi chuyện đã trở nên như vậy, cha mẹ chồng của chị cũng đồng ý cho chị quay lại, những chuyện trước kia đừng nên nhắc tới nữa, nhất định sau này phải cẩn thận làm người, đừng để gia đình nhà chồng với nhà mẹ đẻ bị mất mặt.” Hoa Thương Hải thấy Hoa Ngữ Nông đã thật sự nhận thấy lỗi lầm của mình, cũng có lòng hối cải, liền cất tiếng.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy ba từ “nhà mẹ đẻ”, hai mắt liền toả sáng, cô biết, điều này đồng nghĩa với việc Hoa Thương Hải đã đồng ý thừa nhận cô là con cháu nhà họ Hoa rồi.
La Tố Dung và Hoa Hiển Đạt thấy khúc mắc giữa hai ông cháu cuối cùng cũng hoá giải, nét mặt liền tươi sáng hơn hẳn.
Lúc này, có không ít người tiến lại gần trò chuyện cùng bọn họ, người một nhà lập tức nhanh chóng thu hồi niềm vui được đoàn tụ, cùng nâng cốc chúc mừng với tân khách.
Chỉ có điều, Hoa Ngữ Nông không hề phát hiện ra, giây phút khi cô đang sum họp cùng người một nhà, một ánh mắt ác độc đang chăm chú dõi theo bóng dáng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro