Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (18+)
Chương 10
Alexandra Eve
2024-10-05 08:14:52
Chap 10 (18+):
Cái xác đó là, là cái xác của hồn ma mà tôi thấy. Shit! Tôi bật lời chửi rủa. Tôi không ngờ tôi lại tin tưởng hắn nhiều đến thế.
Hắn quay lại nhìn tôi, hắn từ tốn đứng dậy, tôi quay sang cố mở cửa nhưng hình như cửa này đã bị khóa rồi
Tôi đập mạnh vào cửa khóc lóc kêu cứu
-Cứu! Cứu tôi với!!! Tránh ra!
Hắn tiến đến gần tôi, ép tôi đến sát vào cửa. Mặt nạ của hắn kề vào cổ tôi, hắn giụt người ra, cởi bỏ mặt ra là khuôn mặt quý ông đẹp trai không thể tả lại nhìn tôi bằng vẻ căm thù của một con quỷ
-Mars, ngài Mars_ Tôi sợ hãi kêu
Mùi máu tanh từ áo hắn xộc vào mũi tôi, nước mắt kinh hãi của tôi chảy ra. Hắn ngưở cái cổ trắng ngần của tôi. Tôi run rẩy mất sức vì hôm nay tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi trượt xuống ngã xuống cánh cửa, thiếp đi vì sợ hãi.
Tôi từ từ mở mắt, cảm thấy mình không thể cử động, xung quanh tôi là một căn phòng của hắn, tôi giơ tay lên nhưng hình như cả hai cánh tôi đã bị xích lại bởi chiếc còng thép nặng nề. Tôi biết là vô dụng nhưng là sợ hãi cố gắng giựt tay ra khỏi chiếc còng này. Mẹ kiếp mà!
-Carolyn! _ Hắn đứng trong bóng tối chỉ lộ ra đôi mắt nói
Tôi chảy mồ hôi lạnh nhìn về phía giọng nói của hắn
-Thả tôi ra đồ khốn! _ Tôi chửi hắn
Hắn đứng dậy tiến về phía tôi với chiếc áo sơ mi mới tinh, đặt tay lên má tôi
-Carolyn, cô đã bị tôi bắt được rồi
-Tránh xa tôi ra tên giết người_ Tôi né tránh hắn
Hắn ngồi lên giường, vuốt ve bàn chân trắng nõn của tôi. Hắn vuốt nó như một báu vật vậy?
-Tên giết người, xin lỗi nhé Carol, ai mà đặt chân vào đây đều là kẻ giết gười cả. Chẳng phải cô đã từng…_ Hắn dùng lời lẽ ngọt ngào quyến rũ tôi
-Tránh ra_ Tôi rút chân ra khỏi bàn tay lạnh giá của hắn
Hắn dường như tức giận lên, dùng hai bàn tay bạo lực đầy máu của hắn đè lên hai cánh tay tôi, dùng một tay cởi chiếc áo khoác của tôi ra,cho tay vào chiếc áo ngủ mà nắn bộ ngực của tôi
-Tránh ra…_ Tôi không còn sức lực nào mà vùng vẫy nữa
Nhưng dưới ánh đèn mờ, hắn thật điển trai làm tôi suýt quên mất hắn là tên giết người.
-Bỏ tôi ra
Tôi cố dùng hai tay mình cử động để gỡ bỏ bàn tay thô bạo của hắn, mái tóc màu nâu đồng dường như quyến rũ tôi. Khuôn mặt tôi trở nên đỏ bừng
-Thế nào Carol? Cảm giác này như thế nào?_ Hắn hỏi tôi
Hắn như nhận ra điều gì đó, bỏ tay ra khỏi ngực tôi. Tôi thở hồng hộc như một con mèo con vậy. Tôi thật là xấu xa mà. Hắn tốt bụng đỡ tôi dậy, nhưng lại dùng đôi môi quyến rũ của hắn ngấu nghiến lấy môi tôi làm tôi chán ghét, hắn hết hôn đến môi tôi đến hôn cổ tôi. Hắn lướt đi đâu dường như đang gặm nhấm lấy phần đó
Hắn kéo áo ngủ đến tận eo làm lộ rõ chiếc áo ngực của con gái. Tôi nhận thấy nguy hiểm đến gần, vùng vẫy mạnh bạo hơn
-Làm ơn đi, tha cho tôi đi!_ Tôi hét lên, nhìn hắn căm ghét đến tận xương tủy-Đồ khốn nạn, tránh ra!
Tự nhiên lồng ngực của tôi run lên dường như thấy gì đó, hắn ngồi im quan sát không nói một lời nào nhưng cả tâm trí dường như rối loạn lên. Đúng là mùi hương này, mùi máu này thật ngọt ngào, đây đúng là…
Hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn của tôi lên, gặm vào đó, tôi có cảm giác như là hắn đang dùng răng đâm xuyên qua cánh tay tôi hút vậy. Hắn vuốt ve tôi
-Cô thuộc về tôi rồi Carolyn
Hắn lột chiếc áo ngực của tôi ra, gặm thứ đang nhô lên một cách lão luyện. Cả người cảm thấy như vừa ở địa ngục, vừa ở thiên đàng, chúa ơi, cảm giác này.
Tôi rên lên nhưng tôi lại không biết mình đã rên như mấy con đứng đường cỡ nào mà hắn càng làm mạnh mẽ hơn, bàn tay hắn mò xuống bên dưới vuốt ve nó. Cái này.
Khi thứ mạnh mẽ của hắn xâm nhập vào tôi không thể cử động chống trả, tôi vừa kiệt sức, vừa bị xích như vậy. Hắn dùng con dao bén của hắn, xe một đừng nhỏ phía trên ngực tôi làm máu chảy ra, hắn cứ liếm liếm máu cứ úa ra. Tôi thì đau đớn rên lên không chịu được.
Tôi lại muốn ngất đi hay muốn chết đi. Tôi đúng thật là mấy con đỉ đứng đường thật rồi. Liệu, có ai nghe thấy tôi đang khóc
Lời nguyền của khách sạn mở ra: Để đi về phía cánh cửa phía bên kia thế giới của các ngươi, phải làm cho người mở cánh cửa đó có tình yêu đích thực và …
Quên đi những gì hắn từng làm
Kể cả ...
Lời tác giả: Cuối cùng cũng trở lại sau những tháng ngày rong chơi , nhưng chap này thấy miêu tả không ấn tượng, chắc phải cố gắng mấy chap sau. Làm ơn ủng hộ tác giả đi!!!! T.T > Ngày mai tặng quà xin lỗi về giới thiệu nhân vật vậy, warning: spoil hơi bị nhiều rồi
GTNV:
Jonathan Phillip Mars:
Tuổi: Nếu tính tuổi thật cũng phải 100 tuổi nhưng thật sự chỉ mới 30 tuổi
Tính cách: Tâm thần phân liệt, khá bí ẩn, hắn không chỉ là tên giết người đâu :))) và ngaoji trừ việc giết người thì hắn rất hoàn hảo, thích sạch sẽ và ghét chốn đông người
Nhận dạng: Tóc màu đồng, mắt màu đen, mặc bộ đồ quý ông style dễ làm chết mấy con tim đấy
Và nhiều nhân vật khác:
Ingrid
Bà Melissa
Layla
Tyson Nguyen
Và còn nhiều nhân vật khác
Lời tác giả: Tặng nha, tại vì nhiều người thắc mắc nhân vật quá, cứ việc đọc tiếp, các nhân vật sẽ tiếp tục được cập nhật sau. XIn ủng hộ và tha thứ cho tác giả qua mấy tháng trốn việc >
Cái xác đó là, là cái xác của hồn ma mà tôi thấy. Shit! Tôi bật lời chửi rủa. Tôi không ngờ tôi lại tin tưởng hắn nhiều đến thế.
Hắn quay lại nhìn tôi, hắn từ tốn đứng dậy, tôi quay sang cố mở cửa nhưng hình như cửa này đã bị khóa rồi
Tôi đập mạnh vào cửa khóc lóc kêu cứu
-Cứu! Cứu tôi với!!! Tránh ra!
Hắn tiến đến gần tôi, ép tôi đến sát vào cửa. Mặt nạ của hắn kề vào cổ tôi, hắn giụt người ra, cởi bỏ mặt ra là khuôn mặt quý ông đẹp trai không thể tả lại nhìn tôi bằng vẻ căm thù của một con quỷ
-Mars, ngài Mars_ Tôi sợ hãi kêu
Mùi máu tanh từ áo hắn xộc vào mũi tôi, nước mắt kinh hãi của tôi chảy ra. Hắn ngưở cái cổ trắng ngần của tôi. Tôi run rẩy mất sức vì hôm nay tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi trượt xuống ngã xuống cánh cửa, thiếp đi vì sợ hãi.
Tôi từ từ mở mắt, cảm thấy mình không thể cử động, xung quanh tôi là một căn phòng của hắn, tôi giơ tay lên nhưng hình như cả hai cánh tôi đã bị xích lại bởi chiếc còng thép nặng nề. Tôi biết là vô dụng nhưng là sợ hãi cố gắng giựt tay ra khỏi chiếc còng này. Mẹ kiếp mà!
-Carolyn! _ Hắn đứng trong bóng tối chỉ lộ ra đôi mắt nói
Tôi chảy mồ hôi lạnh nhìn về phía giọng nói của hắn
-Thả tôi ra đồ khốn! _ Tôi chửi hắn
Hắn đứng dậy tiến về phía tôi với chiếc áo sơ mi mới tinh, đặt tay lên má tôi
-Carolyn, cô đã bị tôi bắt được rồi
-Tránh xa tôi ra tên giết người_ Tôi né tránh hắn
Hắn ngồi lên giường, vuốt ve bàn chân trắng nõn của tôi. Hắn vuốt nó như một báu vật vậy?
-Tên giết người, xin lỗi nhé Carol, ai mà đặt chân vào đây đều là kẻ giết gười cả. Chẳng phải cô đã từng…_ Hắn dùng lời lẽ ngọt ngào quyến rũ tôi
-Tránh ra_ Tôi rút chân ra khỏi bàn tay lạnh giá của hắn
Hắn dường như tức giận lên, dùng hai bàn tay bạo lực đầy máu của hắn đè lên hai cánh tay tôi, dùng một tay cởi chiếc áo khoác của tôi ra,cho tay vào chiếc áo ngủ mà nắn bộ ngực của tôi
-Tránh ra…_ Tôi không còn sức lực nào mà vùng vẫy nữa
Nhưng dưới ánh đèn mờ, hắn thật điển trai làm tôi suýt quên mất hắn là tên giết người.
-Bỏ tôi ra
Tôi cố dùng hai tay mình cử động để gỡ bỏ bàn tay thô bạo của hắn, mái tóc màu nâu đồng dường như quyến rũ tôi. Khuôn mặt tôi trở nên đỏ bừng
-Thế nào Carol? Cảm giác này như thế nào?_ Hắn hỏi tôi
Hắn như nhận ra điều gì đó, bỏ tay ra khỏi ngực tôi. Tôi thở hồng hộc như một con mèo con vậy. Tôi thật là xấu xa mà. Hắn tốt bụng đỡ tôi dậy, nhưng lại dùng đôi môi quyến rũ của hắn ngấu nghiến lấy môi tôi làm tôi chán ghét, hắn hết hôn đến môi tôi đến hôn cổ tôi. Hắn lướt đi đâu dường như đang gặm nhấm lấy phần đó
Hắn kéo áo ngủ đến tận eo làm lộ rõ chiếc áo ngực của con gái. Tôi nhận thấy nguy hiểm đến gần, vùng vẫy mạnh bạo hơn
-Làm ơn đi, tha cho tôi đi!_ Tôi hét lên, nhìn hắn căm ghét đến tận xương tủy-Đồ khốn nạn, tránh ra!
Tự nhiên lồng ngực của tôi run lên dường như thấy gì đó, hắn ngồi im quan sát không nói một lời nào nhưng cả tâm trí dường như rối loạn lên. Đúng là mùi hương này, mùi máu này thật ngọt ngào, đây đúng là…
Hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn của tôi lên, gặm vào đó, tôi có cảm giác như là hắn đang dùng răng đâm xuyên qua cánh tay tôi hút vậy. Hắn vuốt ve tôi
-Cô thuộc về tôi rồi Carolyn
Hắn lột chiếc áo ngực của tôi ra, gặm thứ đang nhô lên một cách lão luyện. Cả người cảm thấy như vừa ở địa ngục, vừa ở thiên đàng, chúa ơi, cảm giác này.
Tôi rên lên nhưng tôi lại không biết mình đã rên như mấy con đứng đường cỡ nào mà hắn càng làm mạnh mẽ hơn, bàn tay hắn mò xuống bên dưới vuốt ve nó. Cái này.
Khi thứ mạnh mẽ của hắn xâm nhập vào tôi không thể cử động chống trả, tôi vừa kiệt sức, vừa bị xích như vậy. Hắn dùng con dao bén của hắn, xe một đừng nhỏ phía trên ngực tôi làm máu chảy ra, hắn cứ liếm liếm máu cứ úa ra. Tôi thì đau đớn rên lên không chịu được.
Tôi lại muốn ngất đi hay muốn chết đi. Tôi đúng thật là mấy con đỉ đứng đường thật rồi. Liệu, có ai nghe thấy tôi đang khóc
Lời nguyền của khách sạn mở ra: Để đi về phía cánh cửa phía bên kia thế giới của các ngươi, phải làm cho người mở cánh cửa đó có tình yêu đích thực và …
Quên đi những gì hắn từng làm
Kể cả ...
Lời tác giả: Cuối cùng cũng trở lại sau những tháng ngày rong chơi , nhưng chap này thấy miêu tả không ấn tượng, chắc phải cố gắng mấy chap sau. Làm ơn ủng hộ tác giả đi!!!! T.T > Ngày mai tặng quà xin lỗi về giới thiệu nhân vật vậy, warning: spoil hơi bị nhiều rồi
GTNV:
Jonathan Phillip Mars:
Tuổi: Nếu tính tuổi thật cũng phải 100 tuổi nhưng thật sự chỉ mới 30 tuổi
Tính cách: Tâm thần phân liệt, khá bí ẩn, hắn không chỉ là tên giết người đâu :))) và ngaoji trừ việc giết người thì hắn rất hoàn hảo, thích sạch sẽ và ghét chốn đông người
Nhận dạng: Tóc màu đồng, mắt màu đen, mặc bộ đồ quý ông style dễ làm chết mấy con tim đấy
Và nhiều nhân vật khác:
Ingrid
Bà Melissa
Layla
Tyson Nguyen
Và còn nhiều nhân vật khác
Lời tác giả: Tặng nha, tại vì nhiều người thắc mắc nhân vật quá, cứ việc đọc tiếp, các nhân vật sẽ tiếp tục được cập nhật sau. XIn ủng hộ và tha thứ cho tác giả qua mấy tháng trốn việc >
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro