Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (18+)
Chương 16
Alexandra Eve
2024-10-05 08:14:52
Chap 16:
Tôi gõ vào ngực Rumple khi chúng tôi đi xuống bằng thang máy
-Phù thủy?
Cậu cười véo má tôi
-Tôi là phù thủy thì sao? Chỉ sợ con người như chị không tin thôi _ Rumple cứ vậy mà xoa xoa má tôi
Tôi giựt tay Rumple ra, mạnh mẽ nói thẳng
-Tôi mới vừa biết cậu có 10p’ thôi đấy, sao cậu lại thích đụng chạm người khác thế? Nhưng sao cậu lại gọi tôi là chị, cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Rumple dỗi chu môi lên
-22 tuổi, tôi mới 22
Tôi càng muốn nổi nóng thêm vì lẽ nào mình đã già lắm sao
“ Hay nhỉ? Nếu em trai mình còn sống, chắc nó cũng bằng cậu như bây giờ nhỉ?”
Tôi bất chợt nhớ đến thằng em mái tóc đen thích chơi với mèo kia.
Cả thang máy dường như im lặng đưa chúng tôi xuống nơi chúng tôi cần đến. Rumple chạm vào tay tôi, tôi sững sờ rút ra.
-Chị yên tâm đi, tôi nguyện làm em trai chị mà._ Rumple đưa đôi mắt nghiêm túc lên đảm bảo với tôi
“Follow me to the dark
Let me take you past our satellites
You can see the world you brought to life, to life”
~---------
Tôi nhảy lên giường lăn qua lăn lại thích thú cảm giác êm ái này. Tôi vơ lấy cái remote tivi bật lên có chương trình nào hay hôm nay không nhưng toàn là show ca nhạc, tuyển chọn thần tượng hoài không thấy ngán sao? Tôi lại muốn than mở qua kênh Disney ra coi hoạt hình cho đỡ chán.
“ Reng…reng..reng”
-Alo
-Carolyn cục cưng, tôi tìm được dữ liệu cho bà rồi nè! _ Mathew từ đầu dây bên kia vui mừng khi nghe được giọng tôi
Tôi ngồi dậy, ghé sát điện thoại hơn
-Mathew, nói chuyện nghiêm túc nào, ông gửi qua mail à không ở đây không có mạng, ông ở đâu thế?
-À há, biết ngay là bà có ý với tôi mà, tôi thật là “ bơ-phẹc” mà
-Này, rớt xuống dùm con, má đang ở đâu?
-Má đang ở sở, gặp nhau tại nhà hàng thường ngày nhé, má bao con!
Mathew cúp máy, làm tôi chỉ nghe được tiếng “ tút tút” bên kia
-Mathew con lợn, ta ghét mi!_ Tôi hét lên trong phòng
Tôi sửa soạn lại cho mình, đang chỉnh lại mái tóc thì có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa ra thì thấy nhóc Lucas đáng yêu đang ở đây.
-Lucas, hết hồn, sao em lại ở đây?
-Chị định đi đâu hả?_ Lucas hỏi
-Ồ, chị đi gặp bạn, chắc không ở lại chơi với em được rồi
Lucas dường như vẫn không chút cảm xúc nhìn tôi, lại nó làm cho tôi sởn gai óc
-Em đi cùng chị nhé?
-Lucas, được thôi_ Tôi miễn cưỡng chấp nhận cho nhóc theo vì theo tôi thấy có vẻ nhóc chưa được ra ngoài nhiều lắm.
Tôi cùng Lucas đứng ở trước khách sạn đón taxi, Lucas đang nắm tay tôi thật chặt lại buông ra kéo áo tôi
-Chúng ta đi xe hơi của ngài Mars đi!_ Nhóc bảo
!!!
-Chị nghĩ là chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu đi xe mà không có sự đồng ý của người khác _ Tôi dặn dò tiện thể khuyên bảo – Không tốt tí nào, người ta gọi là ăn trộm
-Chị yên tâm đi…_ Nhóc nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh màu đen của ai đó – Ngài chắc chắn cho chị đi, chẳng phải chị được ngài ấy thích sao? Chị nên đi xe đi, phụ nữ đi giờ này nguy hiểm lắm.
Tôi muốn phun máu với độ lollita của nhóc này nhưng cũng phun máu, không lẽ nhóc của biết… Ai đỏ mặt… và nhóc này bạo gan thế?
Lucas không đợi tôi trả lời, kéo tôi chạy ra sau sân khách sạn nơi hầm chứa xe.
-Đây nè chị! _ Nhóc chỉ
Cánh cửa sắt gara mở ra, trong đó là xe Mercedes - AMG GT cực ngầu màu đen. Khoan đã, tôi có chút thắc mắc, nếu hắn 100 tuổi, điện thoại di động còn không biết sử dụng nhưng sao là biết mấy loại xe này?
-Mercedes, mua cách đây 2 năm, vẫn còn sử dụng được_ Nhóc dường như đang đắc ý
-Xe này của nhóc hả?_ Tôi thấy nghi ngờ lời nói của nó ghê luôn
-Không!_ Nó đáp không do dự, đánh trống lảng sang chuyện khác - Chẳng phải sắp đến giờ hẹn rồi sao?
-Chị không có chìa khóa!
“ Tít tít”
Động cơ của xe kêu lên, tôi kinh ngạc nhìn, Lucas móc túi ra cho tôi đưa cái chìa khóa màu đen. Cả người tôi muốn hét lên “ Ôi mẹ ơi, con được lái mercedes kìa, OMG”. Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tôi mở cửa xe ra, ngồi vào vịn tay lái mà hít thở cái mùi xe xịn này.
-Xe xịn, xe xịn _ Tôi cất lời lên khen.
Đợi nhóc Lucas cài dây an toàn xong, tôi nổ máy, ôi đúng là xe thể thao mà, tôi từ từ đi ra gara mà phóng với tốc độ hết mình.
Jonathan muốn tự tán dương mình. Hắn ta rất thích xe hơi, hắn ta đã sưu tầm hơi nhiều xe, đây chỉ là một cái trăm hàng trăm xe đang nằm ở nhà chứa xe khác của khác, xe từ đời 1990 có, 1940 có, 1978 có,… đủ loại hiệu.
Hắn tốt bụng cho cô mượn, xem tay nghề như thế nào mà một cô gái chạy xe thể thao dường như rất thu hút người đi đường thì phải. Và, cô đang phóng với tốc độ 90km/h . Hắn tự nhủ phải thắt chặt dây an toàn nếu không một ngày nào đó thân thể bé nhỏ này văng ra ngoài đường bị cán lúc nào cũng không biết.
Mathew đứng chờ trước nhà hàng từ khi nào, thấy một chiếc xe thể thao sang trọng dừng trước mặt mình thấy hơi bất ngờ, cửa kính đang mở ra thì phát hiện tôi và Lucas
-Woa, khá bất ngờ đây Carol, chiếc xe này mượn ở đâu vậy?
Tôi gỡ dây an toàn cho tôi và cho Lucas bước xuống hạnh phúc túm lấy áo Mathew lay lay hét lên
-Shit! Cậu tin được không? Tôi chạy xe thể thao đấy, sướng quá~
-Được rồi cục cưng, bình tĩnh, tôi biết bà đang rất hạnh phúc giờ chúng ta đi vào chứ và cậu không định giới thiệu tớ cho cậu bé đáng yêu này sao?
Jonathan nhìn chằm chằm vào tên tóc vàng lực lưỡng này mà lòng đố kỵ. Dám gọi Carolyn là cục cưng, hắn là ai vậy? Đừng có gọi cục cưng ta kiểu đó.
Tôi mỉm cười giới thiệu cho Mathew
-Đây là Lucas- sống chung khách sạn với tôi_ Tôi giới thiệu với Lucas – Lucas, đây là Mathew Swan cảnh sát cục phòng chống tội phạm, là bạn thân chị từ khi mới lọt lòng đấy, dù tên ảnh có giống tên giết người giống ai đó...
- Im đi Carol_ Anh tức giận nhìn tôi
-Chào nhóc, rất vui được gặp_ Mathew định bắt tay chào Lucas
Lucas lại có vẻ khó chịu khi nhìn Mathew, đáp lại Mathew bằng cách quay lưng lại ôm lấy bụng tôi. Mathew có vẻ đã bị bơ rồi
-Hơ? Tớ có vẻ bị bơ rồi…_ Mathew ngượng nghịu
Chúng tôi bước vào nhà hàng, Mathew mở ghế mời tôi ngồi, tôi đẩy tên nhóc bám tôi như keo lên ghế. Thế đấy, chúng tôi thật là giống như gia đình hạnh phúc quá đi.
Tôi gõ vào ngực Rumple khi chúng tôi đi xuống bằng thang máy
-Phù thủy?
Cậu cười véo má tôi
-Tôi là phù thủy thì sao? Chỉ sợ con người như chị không tin thôi _ Rumple cứ vậy mà xoa xoa má tôi
Tôi giựt tay Rumple ra, mạnh mẽ nói thẳng
-Tôi mới vừa biết cậu có 10p’ thôi đấy, sao cậu lại thích đụng chạm người khác thế? Nhưng sao cậu lại gọi tôi là chị, cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Rumple dỗi chu môi lên
-22 tuổi, tôi mới 22
Tôi càng muốn nổi nóng thêm vì lẽ nào mình đã già lắm sao
“ Hay nhỉ? Nếu em trai mình còn sống, chắc nó cũng bằng cậu như bây giờ nhỉ?”
Tôi bất chợt nhớ đến thằng em mái tóc đen thích chơi với mèo kia.
Cả thang máy dường như im lặng đưa chúng tôi xuống nơi chúng tôi cần đến. Rumple chạm vào tay tôi, tôi sững sờ rút ra.
-Chị yên tâm đi, tôi nguyện làm em trai chị mà._ Rumple đưa đôi mắt nghiêm túc lên đảm bảo với tôi
“Follow me to the dark
Let me take you past our satellites
You can see the world you brought to life, to life”
~---------
Tôi nhảy lên giường lăn qua lăn lại thích thú cảm giác êm ái này. Tôi vơ lấy cái remote tivi bật lên có chương trình nào hay hôm nay không nhưng toàn là show ca nhạc, tuyển chọn thần tượng hoài không thấy ngán sao? Tôi lại muốn than mở qua kênh Disney ra coi hoạt hình cho đỡ chán.
“ Reng…reng..reng”
-Alo
-Carolyn cục cưng, tôi tìm được dữ liệu cho bà rồi nè! _ Mathew từ đầu dây bên kia vui mừng khi nghe được giọng tôi
Tôi ngồi dậy, ghé sát điện thoại hơn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Mathew, nói chuyện nghiêm túc nào, ông gửi qua mail à không ở đây không có mạng, ông ở đâu thế?
-À há, biết ngay là bà có ý với tôi mà, tôi thật là “ bơ-phẹc” mà
-Này, rớt xuống dùm con, má đang ở đâu?
-Má đang ở sở, gặp nhau tại nhà hàng thường ngày nhé, má bao con!
Mathew cúp máy, làm tôi chỉ nghe được tiếng “ tút tút” bên kia
-Mathew con lợn, ta ghét mi!_ Tôi hét lên trong phòng
Tôi sửa soạn lại cho mình, đang chỉnh lại mái tóc thì có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa ra thì thấy nhóc Lucas đáng yêu đang ở đây.
-Lucas, hết hồn, sao em lại ở đây?
-Chị định đi đâu hả?_ Lucas hỏi
-Ồ, chị đi gặp bạn, chắc không ở lại chơi với em được rồi
Lucas dường như vẫn không chút cảm xúc nhìn tôi, lại nó làm cho tôi sởn gai óc
-Em đi cùng chị nhé?
-Lucas, được thôi_ Tôi miễn cưỡng chấp nhận cho nhóc theo vì theo tôi thấy có vẻ nhóc chưa được ra ngoài nhiều lắm.
Tôi cùng Lucas đứng ở trước khách sạn đón taxi, Lucas đang nắm tay tôi thật chặt lại buông ra kéo áo tôi
-Chúng ta đi xe hơi của ngài Mars đi!_ Nhóc bảo
!!!
-Chị nghĩ là chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu đi xe mà không có sự đồng ý của người khác _ Tôi dặn dò tiện thể khuyên bảo – Không tốt tí nào, người ta gọi là ăn trộm
-Chị yên tâm đi…_ Nhóc nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh màu đen của ai đó – Ngài chắc chắn cho chị đi, chẳng phải chị được ngài ấy thích sao? Chị nên đi xe đi, phụ nữ đi giờ này nguy hiểm lắm.
Tôi muốn phun máu với độ lollita của nhóc này nhưng cũng phun máu, không lẽ nhóc của biết… Ai đỏ mặt… và nhóc này bạo gan thế?
Lucas không đợi tôi trả lời, kéo tôi chạy ra sau sân khách sạn nơi hầm chứa xe.
-Đây nè chị! _ Nhóc chỉ
Cánh cửa sắt gara mở ra, trong đó là xe Mercedes - AMG GT cực ngầu màu đen. Khoan đã, tôi có chút thắc mắc, nếu hắn 100 tuổi, điện thoại di động còn không biết sử dụng nhưng sao là biết mấy loại xe này?
-Mercedes, mua cách đây 2 năm, vẫn còn sử dụng được_ Nhóc dường như đang đắc ý
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Xe này của nhóc hả?_ Tôi thấy nghi ngờ lời nói của nó ghê luôn
-Không!_ Nó đáp không do dự, đánh trống lảng sang chuyện khác - Chẳng phải sắp đến giờ hẹn rồi sao?
-Chị không có chìa khóa!
“ Tít tít”
Động cơ của xe kêu lên, tôi kinh ngạc nhìn, Lucas móc túi ra cho tôi đưa cái chìa khóa màu đen. Cả người tôi muốn hét lên “ Ôi mẹ ơi, con được lái mercedes kìa, OMG”. Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tôi mở cửa xe ra, ngồi vào vịn tay lái mà hít thở cái mùi xe xịn này.
-Xe xịn, xe xịn _ Tôi cất lời lên khen.
Đợi nhóc Lucas cài dây an toàn xong, tôi nổ máy, ôi đúng là xe thể thao mà, tôi từ từ đi ra gara mà phóng với tốc độ hết mình.
Jonathan muốn tự tán dương mình. Hắn ta rất thích xe hơi, hắn ta đã sưu tầm hơi nhiều xe, đây chỉ là một cái trăm hàng trăm xe đang nằm ở nhà chứa xe khác của khác, xe từ đời 1990 có, 1940 có, 1978 có,… đủ loại hiệu.
Hắn tốt bụng cho cô mượn, xem tay nghề như thế nào mà một cô gái chạy xe thể thao dường như rất thu hút người đi đường thì phải. Và, cô đang phóng với tốc độ 90km/h . Hắn tự nhủ phải thắt chặt dây an toàn nếu không một ngày nào đó thân thể bé nhỏ này văng ra ngoài đường bị cán lúc nào cũng không biết.
Mathew đứng chờ trước nhà hàng từ khi nào, thấy một chiếc xe thể thao sang trọng dừng trước mặt mình thấy hơi bất ngờ, cửa kính đang mở ra thì phát hiện tôi và Lucas
-Woa, khá bất ngờ đây Carol, chiếc xe này mượn ở đâu vậy?
Tôi gỡ dây an toàn cho tôi và cho Lucas bước xuống hạnh phúc túm lấy áo Mathew lay lay hét lên
-Shit! Cậu tin được không? Tôi chạy xe thể thao đấy, sướng quá~
-Được rồi cục cưng, bình tĩnh, tôi biết bà đang rất hạnh phúc giờ chúng ta đi vào chứ và cậu không định giới thiệu tớ cho cậu bé đáng yêu này sao?
Jonathan nhìn chằm chằm vào tên tóc vàng lực lưỡng này mà lòng đố kỵ. Dám gọi Carolyn là cục cưng, hắn là ai vậy? Đừng có gọi cục cưng ta kiểu đó.
Tôi mỉm cười giới thiệu cho Mathew
-Đây là Lucas- sống chung khách sạn với tôi_ Tôi giới thiệu với Lucas – Lucas, đây là Mathew Swan cảnh sát cục phòng chống tội phạm, là bạn thân chị từ khi mới lọt lòng đấy, dù tên ảnh có giống tên giết người giống ai đó...
- Im đi Carol_ Anh tức giận nhìn tôi
-Chào nhóc, rất vui được gặp_ Mathew định bắt tay chào Lucas
Lucas lại có vẻ khó chịu khi nhìn Mathew, đáp lại Mathew bằng cách quay lưng lại ôm lấy bụng tôi. Mathew có vẻ đã bị bơ rồi
-Hơ? Tớ có vẻ bị bơ rồi…_ Mathew ngượng nghịu
Chúng tôi bước vào nhà hàng, Mathew mở ghế mời tôi ngồi, tôi đẩy tên nhóc bám tôi như keo lên ghế. Thế đấy, chúng tôi thật là giống như gia đình hạnh phúc quá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro