Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (18+)

Chương 58

Alexandra Eve

2024-10-05 08:14:52

“ Cộc…cộc”

-Carolyn?

-Rumple, chuyện gì vậy?_ Tôi mở của nhìn thấy cậu tươi cười với tôi

-Chị đi chơi với tôi nhé?_ Cậu đưa ra lời mời

Tôi hơi ngạc nhiên, mỉm cười gật đầu

-Thôi được rồi, mà hôm nay là thứ sáu mà?

-Trường cho nghỉ, hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường nữa.

-Được rồi…

Tôi vào phòng lấy túi xách, đóng cửa lại và đi chơi với Rumple

Nhưng, khi vừa lấy túi xách, có một lực vô hình nào đó bắt buộc tôi phải nhìn vào cửa sổ, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên nhìn cũng rất trẻ với mái tóc đen rối bù được cái mũ đen che mất, ông ta đeo kính râm màu đen nhìn về hướng tôi đang nhìn

Chiếc xe buýt chạy ngang qua, người đàn ông biến mất. Tôi ngỡ như là mình thấy được ảo ảnh.

.

.

.

“ Ọe…ọe”

-Ôi, tôi không thể chơi cái trò tàu lượn siêu tốc nữa, tôi sợ rồi…

Tôi vừa nôn thốc nôn tháo trong thùng rác, tôi rất sợ chơi mấy cái trò độ cao tưởng chừng như mình bay ra ngoài rồi. Rumple vỗ lưng tôi làm dịu cơn nôn, bật cười

-Lúc mới chơi thấy chị sung quá mà, giờ tại sao lại thảm hại như vậy?

-Đó là trước khi tôi chưa biết trò đó ghê như vậy…ôi mẹ ơi…

Rumple đỡ tôi đến quán cà phê gần đó, gọi cho tôi ly nước đá và tôi tu một hơi sành sạch.

“ Cạch”

-Đỡ hơn nhiều rồi…

-Chị còn muốn chơi gì nữa không?_ Rumple nhướn mày

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi lắc đầu từ chối ngay từ khắc

-Không, không bao giờ. Tôi chống mặt lắm.

Rumple ngắm nhìn tôi, cậu mỉm cười, tôi nhìn lại cậu nghiêng đầu “ Cậu ấy nghĩ gì vậy?”

“ Chị chẳng khác xưa, Carolyn. Yếu đuối như vậy mà không bao giờ để lộ ra”

-Rumple!_ Tôi lay vai cậu

-Em xin lỗi, em…

-Không sao đâu, cậu như người mất hồn vậy. Ở trường có gì khó hả?

Cậu nằm xuống bàn, nhắm mắt không muốn suy nghĩ nữa. Tôi sờ đầu cậu, sờ mái tóc đen tuyền mượt mà của cậu.

.

.

.

-Thử đi, nếu cô muốn chết!_Melissa cảnh cáo Maggie

-Ôi, cô gái. Làm người thứ 3 ở đây không bao giờ có kết cục tốt…

.

.

.

-Chị Carolyn, em…em muốn nói, chị nhớ em trai chị không?

Vết đau trong tim tôi bắt đầu tái phát

-Có, rất nhiều. Chẳng có ngày nào mà chị không nghĩ về nó. Nhưng chị vẫn hy vọng nó vẫn ổn hoặc có một gia đình tốt chăm sóc nó. Cậu rất giống nó đấy, Rumple

Cậu nắm bàn tay nhỏ bé của tôi

-Chị, chị có coi tôi là em trai chị không?

-Không, Rumple, chị chưa bao giờ nghĩ vậy

-Vậy chị có nghĩ tôi là một người bạn trai chưa? Tôi…rất…rất…yêu chị

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi mở to mắt ngạc nhiên, nhưng vừa muốn cho cậu cái tát nhưng tay tôi lại run run nên tôi sẽ không. Tôi cụp mắt xuống, vén tóc ra sau tai

-Tại sao cậu lại muốn yêu tôi?

-Em yêu chị, em rất yêu chị. Chị cứ giữ câu trả lời trong lòng đi, em không muốn nghe nữa đâu. Em đã dùng hết sức lực để nói. Em không thể giữ trong lòng nữa. Em rất ghét khi thấy chị hôn tên Jonathan hay làm tình với hắn. Em không muốn nghĩ. Em…

Tôi không muốn nói gì cho Rumple biết để cậu ấy thêm đau lòng, tôi cứ giữ yên lặng và ngắm nhìn khu trò chơi đó. Ngắm cặp tình nhân qua lại, ngắm cậu…Tôi thở dài, buổi đi chơi trở nên buồn thảm như vậy đó.

-Rumple, chị biết em không muốn nghe nhưng em hãy nghe. Chị không muốn coi em là em trai hay người yêu, chị coi em là một người bạn. Em là người bạn tốt nhất mà chị có.

-Em không muốn nghe nữa, Carolyn.

Cậu bỏ đi, để tôi bơ vơ ở đây một mình. Tôi buồn ngắm nhìn chiếc ly nước nước lạnh với giọt nước rơi xuống

“ Tách…”

.

.

.

Tôi mở cửa, nhìn mọi thứ bên trong, tôi không dám miêu tả nữa.

Maggie đang mặc bộ nội y màu đen gợi cảm, ngồi trên giường tôi đối diện với hắn ngồi trên sopha. Khi thấy tôi mở cửa, cô nàng nháy mắt, trao cho tôi cái cười của sự khinh bỉ, thô tục.

Tôi nhìn sang Jonathan, hắn thì vẫn uống rượu một cách lịch lãm, không màng ngó ngàng gì đến tôi. Tôi lịch sự đóng cửa lại, để mọi việc cứ diễn ra tự nhiên.

Tôi chạy xuống lầu, mọi người đều nhìn tôi và đều tức giận. Layla cho một nắm đấm vào tường.

-Mặc kệ luật lệ, tôi phải loại bỏ con nhỏ đó ra khỏi khách sạn này.

“ Ầm…ầm…”

Mưa đổ xuống như trút nước, tôi dội mưa chạy mà không ngừng

“ Cộc…cộc…cộc”

Lucy mở của ra, thấy tôi ướt nhẹp, bà đưa tôi vào nhà

-Carolyn, vào đây, con sao thế?

-Phu nhân, cho con ngủ nhờ qua đây một đêm nhé!

-Được, con gái

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (18+)

Số ký tự: 0