Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (18+)
Học Viện Humber...
Alexandra Eve
2024-10-05 08:14:52
“ Két…”
-Lại lần nữa đi!_ Tôi vui sướng hất tóc lên sau một hồi đầu tóc rũ rượi
Alex thở gấp gáp, mặt cũng xanh lét.
-Haha, vui ghê. Chúng ta chạy đua với cảnh sát giao thông, thậm chí còn chạy vào rừng suýt nữa rơi xuống sông.
Harry cứ mãi vịn chặt vào tay cần trên đầu, vẫn không tỏ ra biểu hiện sợ hãi nào cả.
-Cũng may cục cưng của tớ chịu được đấy._ Alex sờ vào nũng nịu vô lăng.
-Xin cậu, đừng như vậy!_ Tôi nài nỉ van xin
Có một người phụ nữ trung niên mặc áo đầm đen mặt mày cũng đen theo gõ cửa kính bên cạnh tôi. Alex bấm vào nút mở cửa kính hộ tôi
-Các em nghĩ các em đang làm gì thế? Đây là hành vi thiếu tôn trọng nhà trường. Và có phải đó là Carolyn Parker và Harry Murphey?
-Dạ!_ Tôi gật đầu, chợt nhận ra đây không phải là giọng nói hối thúc trong điện thoại
-Còn cái người kia…_ Bà ta nheo mắt chỉ về phía Alex ăn mặc bụi bặm – Là bác em hả?
Cô nàng của tôi đập tay vào vô lăng nổi nóng
-Thế là đủ rồi!
Thông cảm, cô nàng của tôi ghét bị gọi là già lắm!
-Bác…bình…bình tĩnh lại…_
Trong đầu tôi nghĩ ra kế sách, bèn nhéo bắp tay Alex bắt cô nàng hùa theo tôi. Cô nàng giật mình, tôi càng nhéo mạnh hơn, cô nàng đành phải chấp nhận làm “ bác” của tôi.
-Xin chào, tôi là Alex, Alex…
-Alex Parker!_ Tôi nói hộ họ cùng cô nàng
-À đúng rồi, Alex Parker. Tại vì nhìn cô giáo đây trẻ quá nên tôi hơi lơ đãng
Bà ta lấy hai tay sờ lên má ngượng ngùng.
-Xin chào cô Parker!_ Bà ta bắt đầu phô ra vẻ mặt nịnh nọt với “ bác” của tôi.
-Thứ lỗi cho tôi cô giáo, tôi hơi cưng chiều tụi nó
Alex bắt đầu bước vào vai diễn, cầm tóc tôi đè đầu tôi xuống để chào bà giáo viên này tiện thể trừng phạt tôi. Tôi đành nghiến răng nhẫn nhịn. Nếu Alex mà làm diễn viên, chắc chắn sẽ đoạt giải Oscar mất thôi.
-Ồ, không sao đâu bà Parker, mỗi khi ai vào học viện này ra đời đều là nhân tài cả. bà không cần quá lo lắng.
Tôi bĩu môi, nhân tài hay xác chết?
Chúng tôi mở cửa bước ra khỏi xa, Alex và Harry giúp tôi khênh đồ, tiện thể tránh xa bà kia và mặt hằm hằm hỏi tôi.
-Sao cậu lại bắt tớ làm vậy?
-Thông cảm đi, tớ cần cậu làm người bảo hộ một chút, tiện thể tạo cho cậu cơ hội quan sát nhà trường này.
-Fuck! Bà kia dai quá!
-Em Carolyn này, em lớn vậy rồi còn để mẹ em khênh đồ giúp à?_ Bà ta bắt đầu lên mặt chỉ trỏ tôi được cưng chiều
-Dạ?
-Không sao đâu cô, tôi rất yêu quý cô cháu gái duy nhất và bạn nó. Mong cô đối xử với nó thật tốt.
Tôi bắt đầu rợn gáy với diễn xuất của Alex. Cô nàng xoa đầu tôi, giả vờ dặn dò nắm lấy tay tôi và hôn lên má tôi. Nước mắt không biết lấy ở đâu ra rơi lệ. Tôi cảm giác mình giống như kẻ bị hiến tế hay là tội phạm đó!
Đệt! Đừng diễn kịch nữa dùng con!
-Tạm biệt cháu yêu, và Harry, thay cô chăm sóc cháu gái cô thật tốt nhé! Xin cô giáo giúp đỡ!
Alex nhanh chóng dùng hết tốc độ nổ máy, biến mất sau cái khói xe hay cái chớp mắt
“ Bác thế à?” Tôi rủa thầm
Tôi đoán chắc Alex đang đập đầu vào vô lăng hối hận việc mình đã làm.
-Được rồi, chúng ta vào trong.
Tôi ngước nhìn. London vốn âm u và ảm đạm, nay lại càng âm u hơn. Học viện như một tòa lâu đài đồ sộ rộng lớn như trong phim Dracula. Có điều nó sạch sẽ hơn, không có mạng nhện hay rêu. Nói chung nhiều cửa sổ và đầy rẫy cặp mắt ác quỷ.
Harry ghì vai tôi. Lồng ngực anh rất khó chịu
-Chào mừng các em đến với học viện Humbert- Học viện nổi danh nhất nước Anh, và có lẽ, cả thế giới. Tôi tên là Mary. Tôi mong các em đừng vi phạm bất cứ quy định của nhà trường.
Bà ta cứ lảm nhảm mãi lịch sử, nội quy nhà trường làm tôi thấy đau cả đầu. Tôi và Harry thì cứ mệt mỏi lê lê hành lý.
Cánh cửa mở ra, trong học viện thì nhìn thật là sang trọng và quý phái. Cách trang trí thật lộng lẫy. Vài học sinh mặc đồng phục của trường nhìn thật là mốt quá đi~
Mary đưa chúng tôi đến một căn phòng rộng lớn khác được khắc chữ “ Phòng hiệu trưởng” và gặp mặt hiệu trưởng của học viện Humbert- bà Elizabeth Dawson.
Căn phòng của bà hiệu trưởng này rộng thật. Được bày bố cực kỳ trắng bóc và cực kỳ quý tộc. Còn treo cả bức vẽ lớn vẽ bả nữa, cái khung tranh được làm bằng vàng hả? Nhưng bà ta chắc cũng hơn 50 rồi nhỉ?
Lizzy ( Tên viết tắt của hiệu trưởng) chắp tay quắc mắt về phía tôi
-Carolyn Parker, Harry Murphey. Mời các em ngồi._ Bà đưa tay hướng về ghế sô pha, đây đúng là giọng nói hối thúc tôi.
-Theo như hồ sơ chúng tôi nhận được tại Mỹ. Em Parker là một học sinh xuất sắc, còn em Murphey là một hs được học tại gia. Các em nhìn trẻ hơn chúng tôi nghĩ.
Bà ta bắt đầu quan sát chúng tôi. Có thật là chúng tôi trẻ hơn bả nghĩ không nhỉ?
-Tôi không tin các em đã 17 đâu. Các em cỡ, cỡ 14 là cùng.
Hahaha, con 24 rồi má. Mình trẻ vậy sao?
-Và chúng tôi không quan tâm các em vốn như thế nào nhưng khi bước vào học viện này. Tôi mong các em hãy tuân thủ đúng quy định. Như là các em mới chưa bước vào học viện đã phá vỡ quy tắc rồi. Tôi mong các em hãy cố gắng thực hiện đúng đúng quy định và học thật giỏi mới có cơ hội sống sót ở đây được.
Lizzy đập tay lên bàn cảnh cáo chúng tôi.
-Chúng tôi rất vui khi nhận các em xuất sắc vào trường.
-Lại lần nữa đi!_ Tôi vui sướng hất tóc lên sau một hồi đầu tóc rũ rượi
Alex thở gấp gáp, mặt cũng xanh lét.
-Haha, vui ghê. Chúng ta chạy đua với cảnh sát giao thông, thậm chí còn chạy vào rừng suýt nữa rơi xuống sông.
Harry cứ mãi vịn chặt vào tay cần trên đầu, vẫn không tỏ ra biểu hiện sợ hãi nào cả.
-Cũng may cục cưng của tớ chịu được đấy._ Alex sờ vào nũng nịu vô lăng.
-Xin cậu, đừng như vậy!_ Tôi nài nỉ van xin
Có một người phụ nữ trung niên mặc áo đầm đen mặt mày cũng đen theo gõ cửa kính bên cạnh tôi. Alex bấm vào nút mở cửa kính hộ tôi
-Các em nghĩ các em đang làm gì thế? Đây là hành vi thiếu tôn trọng nhà trường. Và có phải đó là Carolyn Parker và Harry Murphey?
-Dạ!_ Tôi gật đầu, chợt nhận ra đây không phải là giọng nói hối thúc trong điện thoại
-Còn cái người kia…_ Bà ta nheo mắt chỉ về phía Alex ăn mặc bụi bặm – Là bác em hả?
Cô nàng của tôi đập tay vào vô lăng nổi nóng
-Thế là đủ rồi!
Thông cảm, cô nàng của tôi ghét bị gọi là già lắm!
-Bác…bình…bình tĩnh lại…_
Trong đầu tôi nghĩ ra kế sách, bèn nhéo bắp tay Alex bắt cô nàng hùa theo tôi. Cô nàng giật mình, tôi càng nhéo mạnh hơn, cô nàng đành phải chấp nhận làm “ bác” của tôi.
-Xin chào, tôi là Alex, Alex…
-Alex Parker!_ Tôi nói hộ họ cùng cô nàng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-À đúng rồi, Alex Parker. Tại vì nhìn cô giáo đây trẻ quá nên tôi hơi lơ đãng
Bà ta lấy hai tay sờ lên má ngượng ngùng.
-Xin chào cô Parker!_ Bà ta bắt đầu phô ra vẻ mặt nịnh nọt với “ bác” của tôi.
-Thứ lỗi cho tôi cô giáo, tôi hơi cưng chiều tụi nó
Alex bắt đầu bước vào vai diễn, cầm tóc tôi đè đầu tôi xuống để chào bà giáo viên này tiện thể trừng phạt tôi. Tôi đành nghiến răng nhẫn nhịn. Nếu Alex mà làm diễn viên, chắc chắn sẽ đoạt giải Oscar mất thôi.
-Ồ, không sao đâu bà Parker, mỗi khi ai vào học viện này ra đời đều là nhân tài cả. bà không cần quá lo lắng.
Tôi bĩu môi, nhân tài hay xác chết?
Chúng tôi mở cửa bước ra khỏi xa, Alex và Harry giúp tôi khênh đồ, tiện thể tránh xa bà kia và mặt hằm hằm hỏi tôi.
-Sao cậu lại bắt tớ làm vậy?
-Thông cảm đi, tớ cần cậu làm người bảo hộ một chút, tiện thể tạo cho cậu cơ hội quan sát nhà trường này.
-Fuck! Bà kia dai quá!
-Em Carolyn này, em lớn vậy rồi còn để mẹ em khênh đồ giúp à?_ Bà ta bắt đầu lên mặt chỉ trỏ tôi được cưng chiều
-Dạ?
-Không sao đâu cô, tôi rất yêu quý cô cháu gái duy nhất và bạn nó. Mong cô đối xử với nó thật tốt.
Tôi bắt đầu rợn gáy với diễn xuất của Alex. Cô nàng xoa đầu tôi, giả vờ dặn dò nắm lấy tay tôi và hôn lên má tôi. Nước mắt không biết lấy ở đâu ra rơi lệ. Tôi cảm giác mình giống như kẻ bị hiến tế hay là tội phạm đó!
Đệt! Đừng diễn kịch nữa dùng con!
-Tạm biệt cháu yêu, và Harry, thay cô chăm sóc cháu gái cô thật tốt nhé! Xin cô giáo giúp đỡ!
Alex nhanh chóng dùng hết tốc độ nổ máy, biến mất sau cái khói xe hay cái chớp mắt
“ Bác thế à?” Tôi rủa thầm
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi đoán chắc Alex đang đập đầu vào vô lăng hối hận việc mình đã làm.
-Được rồi, chúng ta vào trong.
Tôi ngước nhìn. London vốn âm u và ảm đạm, nay lại càng âm u hơn. Học viện như một tòa lâu đài đồ sộ rộng lớn như trong phim Dracula. Có điều nó sạch sẽ hơn, không có mạng nhện hay rêu. Nói chung nhiều cửa sổ và đầy rẫy cặp mắt ác quỷ.
Harry ghì vai tôi. Lồng ngực anh rất khó chịu
-Chào mừng các em đến với học viện Humbert- Học viện nổi danh nhất nước Anh, và có lẽ, cả thế giới. Tôi tên là Mary. Tôi mong các em đừng vi phạm bất cứ quy định của nhà trường.
Bà ta cứ lảm nhảm mãi lịch sử, nội quy nhà trường làm tôi thấy đau cả đầu. Tôi và Harry thì cứ mệt mỏi lê lê hành lý.
Cánh cửa mở ra, trong học viện thì nhìn thật là sang trọng và quý phái. Cách trang trí thật lộng lẫy. Vài học sinh mặc đồng phục của trường nhìn thật là mốt quá đi~
Mary đưa chúng tôi đến một căn phòng rộng lớn khác được khắc chữ “ Phòng hiệu trưởng” và gặp mặt hiệu trưởng của học viện Humbert- bà Elizabeth Dawson.
Căn phòng của bà hiệu trưởng này rộng thật. Được bày bố cực kỳ trắng bóc và cực kỳ quý tộc. Còn treo cả bức vẽ lớn vẽ bả nữa, cái khung tranh được làm bằng vàng hả? Nhưng bà ta chắc cũng hơn 50 rồi nhỉ?
Lizzy ( Tên viết tắt của hiệu trưởng) chắp tay quắc mắt về phía tôi
-Carolyn Parker, Harry Murphey. Mời các em ngồi._ Bà đưa tay hướng về ghế sô pha, đây đúng là giọng nói hối thúc tôi.
-Theo như hồ sơ chúng tôi nhận được tại Mỹ. Em Parker là một học sinh xuất sắc, còn em Murphey là một hs được học tại gia. Các em nhìn trẻ hơn chúng tôi nghĩ.
Bà ta bắt đầu quan sát chúng tôi. Có thật là chúng tôi trẻ hơn bả nghĩ không nhỉ?
-Tôi không tin các em đã 17 đâu. Các em cỡ, cỡ 14 là cùng.
Hahaha, con 24 rồi má. Mình trẻ vậy sao?
-Và chúng tôi không quan tâm các em vốn như thế nào nhưng khi bước vào học viện này. Tôi mong các em hãy tuân thủ đúng quy định. Như là các em mới chưa bước vào học viện đã phá vỡ quy tắc rồi. Tôi mong các em hãy cố gắng thực hiện đúng đúng quy định và học thật giỏi mới có cơ hội sống sót ở đây được.
Lizzy đập tay lên bàn cảnh cáo chúng tôi.
-Chúng tôi rất vui khi nhận các em xuất sắc vào trường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro