Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (18+)

Home

Alexandra Eve

2024-10-05 08:14:52

Khi chúng tôi lên xe, cả 2 đều không nói một lời nào cả.

Tôi tựa vào cửa, ngắm nhìn khung đường xung quanh. Sự im lặng này làm tôi nhớ đến cậu Rumple và người cha của tôi...

Cha thật sự đã quên mẹ rồi sao?

- Nếu cha quên mẹ, tại sao ông ấy lại nhớ đến anh? Ý em là, ông ta phải quên tất cả, đúng ko?_ Tôi gượng phá vỡ bầu ko khí quay sang hỏi anh

Ánh mắt anh hướng về con đường xa xăm.

- Ừ.

- Thế tại sao?

- Thương cảm chăng?_ Harold đáp - Một người có số phận giống như ông ấy.

Anh ta thật sự nghĩ vậy sao? Thương cảm? Quả nhiên, anh ấy chắc sống còn khó khăn hơn tôi vì không được công nhận

- Chúng ta sắp tới rồi._ Anh bảo tôi

Xe từ từ đi vào một con đường có màu sắc cực kỳ buồn tẻ, nó như biểu hiện có 2 màu " Đen và Xám".

" Kít"

Xe dừng lại, bỗng cả người tôi dâng lên cảm giác sợ hãi úa ra. Tôi mở cửa bước ra khỏi xe, ngước nhìn lên quan sát.

Đây là một khách sạn cũ kỹ ở những thời 80, 90. Bảng hiệu khách sạn February nhấp nháy như từng nhịp tim của tôi.

Đây là nơi mẹ từng ở sao? Đây sẽ là nhà tôi sao?

Harold tiến lên, tôi hoảng sợ đi về phía anh túm lấy áo anh. Cái nơi này nồng nặc mùi sát khí nhưng cảm giác quen thuộc cứ dấy lên

Anh cảm nhận được sự sợ hãi của tôi, liền quay sang nắm lấy tay tôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Không sao đâu. Anh đã hứa bảo vệ em và anh sẽ làm như vậy.

Nghe những lời như vậy làm tôi thấy an lòng.

" Leng... keng..."

Tiếng chuông cửa vang lên, tôi nghe được giọng nói vui vẻ chào mừng.

- Cháu đã về rồi hả, Harold?

- Chào dì Layla, chào bà Mel._ Harold tiến về phía quầy tiếp tân

Không khí ở đây khác hẳn bên ngoài lạnh lẽo nhưng bản thân tôi lại cảm nhận có điều gì bất thường ở đây. Tôi đứng phía sau lưng anh, ngẩng quan sát hai người họ. Một người là tôi đã gặp trong giấc mơ của mình, một người là mặc chiếc áo saori màu xanh được trang điểm lộng lẫy.

- Cha cháu có sao không ạ?

- Cháu biết sếp rồi đấy. Cau có như thường lệ.

- Chà chà, cậu chủ về rồi sao?_ Người phụ nữ mang đôi guốc dài 5 phân ngồi trong lòng một người đàn ông âu yếm

- Chào dì Ingrid và chú Carl.

- Cháu về là tốt rồi. Ta với Ingrid cá cược cháu sẽ không về đó.

- Cháu luôn luôn thắng cược mà._ Harold châm chọc lại

Bầu không khí bên trong khác hẳn bên ngoài làm tôi đỡ sợ một chút nhưng vẫn có gì đó làm tôi không dám nhúch nhích.

Người phụ nữ tên Ingrid là người đầu tiên nhận ra tôi núp sau lưng anh.

- Ơ kìa, ai đây vậy Harold? Dì không nghĩ gu thẩm mỹ của cháu là trẻ con đâu.

Mọi người bắt đầu dồn ánh mắt về phía tôi.

- Lạ thật. Tôi thấy cô bé này rất quen... giống ai đó..._ Layla xoa xoa cằm nhìn tôi chằm chằm làm tôi cúi gằm mặt xuống

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cháu... rất giống cô ấy!

Cô ấy?

- Melissa! _ Layla trách móc bà Mel - Cô bé là khách!

Nghe thấy vậy, một suy nghĩ dấy lên trong đầu tôi, luyện tôi cứ nên nói mình là Jessica Mars? Con gái của mẹ Carolyn và mọi chuyện sẽ kết thúc? Nhưng lỡ cha tôi không nhận ra tôi thì sao? Ông ấy còn không nhớ ra mẹ!

- Cháu tên gì thế, cô bé?_ Dì Layla hỏi

Tôi giật thót mình, tất cả suy nghĩ chồng chất lên nhau. Cuối cùng, tôi nuốt nước miếng vào trong họp, quyết định trả lời.

- Cháu tên là Jessica. Nhưng mọi người có thể gọi cháu là Jess hoặc Jessie.

Harold không hề ngạc nhiên quay sang tôi khi tôi không nói ra họ mình, nhưng hình như anh lại tin tưởng vào quyết định của tôi.

Tôi thật sự rất muốn nói xin lỗi với anh, tôi biết anh mong chờ giây phút này từ lâu mà tôi lại phá vỡ nó. Nhưng bản thân tôi lại không có ý định ở lại, tôi chỉ muốn đi cứu mẹ

Cô Ingrid nhìn tôi chằm chằm, bàn tay kia thì đặt lên ngực người đàn ông tên Carl. Carl thì ôm Ingrid lại vào lòng âu yếm.

Dì Layla mà anh Harold nói đi ra khỏi quầy thu ngân và đưa cho anh chìa khóa phòng, nhưng ánh mắt quan sát lấy tôi

- Cháu có biết không, cháu thật sự rất giống... cô ấy!

- Cô ấy?

Ý dì Layla nói là mẹ tôi?

- Ừ. Là phu nhân Mars. Cô ấy rất tuyệt vời. Ta nhìn thấy hình ảnh cô ấy ở cháu

Lòng tôi chùn xuống, nhìn sang anh với đôi mắt lạnh như tiền. Bây giờ tôi đang đứng tại Nhà của mình nhưng tôi lại đang... chối bỏ nó.

-Nếu cháu là bạn Harold nghĩa là khách quý của chúng ta. Harold, hãy dẫn bạn cháu về phòng và đừng làm gì bậy bạ nhé!_ Bà Mel dặn dò

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (18+)

Số ký tự: 0