Chồng Tôi Là Trùm Xã Hội Đen

Chương 6

Phương Nấm

2025-03-13 01:30:12

Trên đường về nhà họ Lục tối hôm đó, tôi bị người ta dùng th/uốc bịt miệng rồi đ/á/nh gục. Phải công nhận Lục Vũ Triết đúng là loại người khiến tâm trí kẻ khác rối bời. Bằng không lúc mê man sắp ngất, sao tôi lại nghĩ đến chuyện giảng hòa với hắn? "Cuối cùng cũng tỉnh rồi à, Phó tổng Lâm?" Mở mắt, mùi m/áu tanh nồng trong căn phòng sắt thép xộc thẳng vào mũi. Những bức tường chi chít dụng cụ tr/a t/ấn. Mùi sắt gỉ hòa lẫn khiến người ta buồn nôn. Hoặc cũng có thể do th/uốc của lũ khốn quá đ/ộc, hít nhiều sinh ra tác dụng phụ... thật kinh tởm. Đôi giày da bóng loáng đột nhiên dừng trước mặt, lúc này tôi mới nhận ra kẻ hại mình. "Trình tổng, công khai khiêu khích nhị ca của phe đối địch, không hay lắm nhỉ?" Tôi nằm sấp dưới đất trong tư thế nh/ục nh/ã, tay chân bị trói ch/ặt như nem. Trình Việt đưa tay vuốt cằm, hứng thú ngắm nhìn tôi vùng vẫy rồi bật cười kh/inh bỉ. Thằng đi/ên này còn dở hơi hơn cả Lục Vũ Triết. B/ắt c/óc tôi chẳng khác nào tuyên chiến với Ngân Thừa phái, không sợ cả băng đảng bị xóa sổ à? "Phó tổng Lâm nói quá rồi, đây không phải khiêu khích mà là 'thỉnh mời'." Trình Việt nheo mắt quan sát tôi từ đầu đến chân. "Nghe đồn nhị ca Ngân Thừa phái đ/á/nh đ/ấm đỉnh cao lại không sợ ch*t, bản nhân ngưỡng m/ộ đã lâu... hay là Phó tổng sang Trúc Liên bên tôi?" "Lục Vũ Triết trả bao nhiêu, tôi Trình Việt trả gấp đôi." Hóa ra nãy giờ tâng bốc tôi chỉ để dụ hàng. Suýt nữa đã xiêu lòng trước cái "gấp đôi" của hắn. Hắn cười xã giao, tôi cũng nhe răng đáp lễ: "Trình tổng khen quá lời, tôi chỉ là tay chân xoàng xĩnh tính tình ôn hòa, bọn họ gọi là nhị ca cho vui. Trong tổ chức ai cũng biết, tôi chỉ là thằng tiểu đệ ăn bám Lục lão đại, sống qua ngày chờ ch*t, đâu xứng với mức lương khủng của ngài." Nụ cười Trình Việt khựng lại: "Cậu không phải cãi nhau với Lục Vũ Triết?" Tôi vẫn giữ nụ cười thương nghiệp: "Cãi nhau, không có nghĩa tôi sẽ học theo ngài, phản bội hắn." "Rầm!" Chiếc ghế sắt đ/ập thẳng vào hông cũ. Úi da, cảm giác như bị ch/ém ngang lưng. Nhưng vẫn chưa đ/au bằng nửa viên đạn, tôi thậm chí chẳng rên lấy tiếng, ngửa mặt cười nhếch mép. Như muốn nói: "Chỉ thế thôi à?" Trình Việt mặt đen như cột nhà ch/áy, ngồi xổm trước mặt tôi. "Lâm Mục, mày nhất định không ăn cỗ đi đòi ăn đò/n." Hắn túm tóc tôi một cách th/ô b/ạo, vẻ mặt ghê tởm: "Tao còn nghe đồn mày và Lục Vũ Triết có qu/an h/ệ bất chính? Thằng gay đáng ch*t sao không cưới nó luôn đi, cái thứ tạp chủng đó đâu xứng..." "Khặc!" Tôi phun thẳng nước bọt vào mặt hắn: "Ai là tạp chủng?"Trước mặt tôi, Trình Việt - "Diêm Vương mặt cười" này không tài nào nở nụ cười được nữa. Hắn ghét người đồng tính, còn tôi chính là gay. Hắn ngồi xổm sát mặt tôi, gương mặt méo mó đến kinh dị: "Lục Vũ Triết đã vứt bỏ mày rồi, mày vẫn muốn làm chó săn cho hắn sao..." Tôi phun nước bọt vào mặt hắn: "Tao thích." "Thằng gay ch*t ti/ệt!" Một cái vẫy tay của Trình Việt, lũ đàn em ùa vào phòng giam. Hắn ra lệnh tr/a t/ấn tôi với vẻ mặt dữ tợn. Muốn xem miệng lưỡi tôi cứng đến mức nào. Bọn chúng dùng dụng cụ tr/a t/ấn dành cho điệp viên, hành hạ tôi suốt một tiếng đồng hồ. Tiếc thay, tôi thực sự không sợ ch*t. Đau đến toàn thân run bần bật, mồ hôi lạnh ướt đẫm, tôi vẫn không nghĩ tới chuyện đầu hàng. Một xô nước muối ập xuống đầu. Như hàng ngàn mũi kim tê tái xuyên vào tủy xươ/ng. "Bí mật của Ngân Thừa, điểm yếu của Lục Vũ Triết... vẫn không chịu nói?" Một tên đàn em lại quất roj vào người tôi. Tôi cắn ch/ặt hàm răng, ép bản thân phải tỉnh táo. Trình Việt dám bắt tôi tới đây, ắt đã chắc mưu đồ sẽ không bại lộ. Nếu tôi mềm lòng, sẽ thành kẻ phản bội - Lục Vũ Triết sẽ gi*t tôi. Nếu cố chấp đến cùng, hắn sẽ tr/a t/ấn rồi thủ tiêu, vu cáo tôi là cảnh sát cài cắm. Lúc này, Lục Vũ Triết hẳn vẫn còn bị mờ mắt. Việc tôi cần làm bây giờ là kéo dài thời gian tới khi... "Lâm Mục, mày gan đấy." Trình Việt cười gằn đầy tức gi/ận, đứng phắt dậy từ ghế thẩm vấn, cầm ống tiêm đến trước mặt tôi. "Mày không sợ đ/au, cũng được thôi." Đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm, nụ cười của hắn đ/áng s/ợ khôn tả. "Tao còn nghe nói... khi con người chìm đắm trong d/ục v/ọng... chính là lúc yếu lòng nhất." Nói rồi, hắn đ/âm mạnh ống tiêm vào gáy tôi. Dịch thể không rõ từ từ thẩm thấu, ý thức tôi chìm vào hư vô.Tôi bị đ/á/nh thức bởi cơn nóng bức. Trong hầm ngục âm khí nặng nề nhất, tôi nằm vật ra đất, ng/ực trần, toàn thân nóng như lửa đ/ốt. Lũ khốn nạn. Chúng nó dám cho tôi uống thứ th/uốc đó... Đuỵt mẹ! Chưa kịp trườn dậy, tôi chợt phát hiện trong góc tối của phòng giam còn có một người khác. Một người phụ nữ ăn mặc hở hang, mặt mày sợ hãi co rúm trong góc tường. Trên tường, camera giám sát nhấp nháy ánh đỏ. Tôi nằm sấp thở dốc, tưởng rằng có thể chịu đựng qua cơn này... Thì người phụ nữ đột nhiên đứng dậy, bò đến bên tôi, thậm chí còn định ngồi lên người tôi... Đờ mờ Trình Việt thằng đi/ên ch*t ti/ệt! May thay phản ứng tôi nhanh, khiến cô ta hụt hẫng. Hóa ra còn là một phụ nữ ngoại quốc tóc vàng. Có đến tám phần là do Trình Việt buôn người đưa về đây. Tôi chộp lấy chiếc ghế sắt chắn trước ng/ực, thở không ra hơi dùng tiếng Anh nói với cô ta: "Đừng lại gần, đợi tôi qua cơn này, tôi sẽ c/ứu cô ra..." Người phụ nữ do dự một chút, ánh mắt sợ hãi chuyển thành biết ơn. Nhưng cô ta liếc nhìn camera, lại tiếp tục đứng dậy muốn áp sát tôi. Trong lúc nguy cấp, tôi vung chiếc ghế sắt đ/ập mạnh vào người mình. Giả vờ ngất đi. Quả nhiên cô ta dừng lại. Trong không khí ẩm thấp lạnh lẽo, người tôi như có trăm ngàn con giòi bò lổm ngổm. Tác dụng th/uốc càng lúc càng dữ dội. Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Lục Vũ Triết. Ngọn lửa d/ục v/ọng th/iêu đ/ốt, càng lúc càng không chịu nổi. Nếu hắn không đến nữa, tôi sẽ... *Rầm!!!* Cánh cửa sắt nặng nề bị Lục Vũ Triết đạp tung rơi xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Là Trùm Xã Hội Đen

Số ký tự: 0