Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
Không thể tách...
Bích Ngọc Tiêu
2024-11-03 12:16:56
Editor: Quỳnh Nguyễn
Giờ phút này trái tim cô đập hỗn loạn giống như cây tử đằng sinh trưởng tốt quấn quanh cảm xúc cô!
"Thùng thùng thùng!" Tiếng đập cửa thanh thúy ngắt đôi môi hai người thiếu chút nữa chạm nhau.
Lãnh Vân Lâm nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng buông cô ra: "Người nào?"
"Cần dọn dẹp phòng sao?" Là vệ sinh viên, tới dọn dẹp vệ sinh rồi.
"Không cần!" Lãnh Vân Lâm lạnh lùng cự tuyệt, nhưng mà Mộ Thanh Vũ đã thoát ly khống chế của anh đứng ở một bên.
Trên mặt của cô treo đỏ ửng khả nghi, như là không dám liếc anh một cái, cúi đầu xoay mặt.
Không biết vì cái gì, nhìn đến ửng đỏ trên gò má cô anh bỗng nhiên cảm thấy được tâm tình một trận tốt.
Cái loại ánh mắt thẹn thùng e lệ này giống như là một người vợ đang chờ đợi chồng trở về!
Giờ này khắc này, trong lòng Lãnh Vân Lâm muốn nhất không phải cưới cô tới cùng có bao nhiêu nơi thích hợp mà là ở sâu trong nội tâm anh thật sự cho rằng cô chính là một người vợ tốt, bà xã tốt. Hơn nữa đã bắt đầu hơi hơi có chút chờ mong sinh hoạt sau khi bọn họ kết hôn.
"Chúng ta thu dọn một phen, chuẩn bị trở về đi?" Anh thấp giọng nói, còn săn sóc lấy ra quần áo cho cô.
"Uh`m." Mộ Thanh Vũ vẫn cúi đầu, có lẽ là tim đập trong ngực đã chuyển hóa thành tảng đá lớn vô hình đè nặng cổ cô, cô thậm chí không dám ngẩng đầu đi xem Lãnh Vân Lâm một cái!
Loại cảm giác này quá kỳ quái, trái tim vẫn không thể khống chế nhảy loạn. Thậm chí màng tai của cô đều đã bắt đầu có một chút chấn động, nghe tất cả thanh âm chung quanh đều là ong ong như là vô số ong mật tại bên tai cô quay chung quanh.
Nhìn đến cô bộ dáng e lệ kia anh lại càng tâm tình thật tốt. Thấy cô không tiếp quần áo, anh rõ ràng chính mình nhanh tay nhanh chân mặc quần lót, tiếp theo cầm lấy cánh tay của cô kéo cô tới, chính mình tự tay mặc quần áo cho cô.
Mộ Thanh Vũ "A nha" một tiếng, bởi vì có chút xuất thần mà không có phản ứng kịp, lập tức ngã vào trong lòng anh, ngồi ở trên đùi của anh. Lãnh Vân Lâm tâm tình tốt ôm cô, cầm lấy bra của cô mềm nhẹ cài cho cô.
Người này, bởi vì khung xương nhỏ, mặc dù không mập nhưng là có chút đẫy đà, nhất là địa phương nên béo tuyệt không bủn xỉn. Nói ra, trước anh cũng coi như có được quá không ít phụ nữ nhưng là còn không có một phụ nữ có dáng người tốt hơn so với Mộ Thanh Vũ! Ôm lấy tới toàn thân đều đã là thịt, lại bởi vì khung xương nhỏ, cũng không béo.
"Vân Lâm, em tới..." Khi cánh tay anh vòng qua thân thể của cô cài cho cô cô mới phản ứng kịp, vòng đến phía sau chuẩn bị cài lên móc kim loại. Có thể là bởi vì có chút xấu hổ, có chút khẩn trương, cô cài hồi lâu cũng chưa thành công, ngược lại xấu hổ không biết làm sao.
"Ha ha, vẫn lại là anh đến đây đi!" Bên tai truyền đến thanh âm, nhẹ cười, tiếp theo, cô cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp bao trùm tại trên bàn tay của cô, lòng bàn tay có đường vân xoắn xuýt thô ráp như là kính mờ.
Hai tay đụng vào nhau, trong nháy mắt đó giống như có luồng điện thật nhỏ lướt qua trong lòng bàn tay cô, thông qua đầu dây thần kinh lập tức liền truyền tiến vào trong óc của cô! Cô bị luồng điện bất thình lình giật một phen, cả người thậm chí run rẩy. Hơi kinh hoảng xoay người, chống lại là ánh mắt anh thâm thúy. Trong đôi mắt sóng nước lưu chuyển, bên trong tựa hồ mang theo một chút cảm xúc cô xem không hiểu.
Giờ phút này trái tim cô đập hỗn loạn giống như cây tử đằng sinh trưởng tốt quấn quanh cảm xúc cô!
"Thùng thùng thùng!" Tiếng đập cửa thanh thúy ngắt đôi môi hai người thiếu chút nữa chạm nhau.
Lãnh Vân Lâm nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng buông cô ra: "Người nào?"
"Cần dọn dẹp phòng sao?" Là vệ sinh viên, tới dọn dẹp vệ sinh rồi.
"Không cần!" Lãnh Vân Lâm lạnh lùng cự tuyệt, nhưng mà Mộ Thanh Vũ đã thoát ly khống chế của anh đứng ở một bên.
Trên mặt của cô treo đỏ ửng khả nghi, như là không dám liếc anh một cái, cúi đầu xoay mặt.
Không biết vì cái gì, nhìn đến ửng đỏ trên gò má cô anh bỗng nhiên cảm thấy được tâm tình một trận tốt.
Cái loại ánh mắt thẹn thùng e lệ này giống như là một người vợ đang chờ đợi chồng trở về!
Giờ này khắc này, trong lòng Lãnh Vân Lâm muốn nhất không phải cưới cô tới cùng có bao nhiêu nơi thích hợp mà là ở sâu trong nội tâm anh thật sự cho rằng cô chính là một người vợ tốt, bà xã tốt. Hơn nữa đã bắt đầu hơi hơi có chút chờ mong sinh hoạt sau khi bọn họ kết hôn.
"Chúng ta thu dọn một phen, chuẩn bị trở về đi?" Anh thấp giọng nói, còn săn sóc lấy ra quần áo cho cô.
"Uh`m." Mộ Thanh Vũ vẫn cúi đầu, có lẽ là tim đập trong ngực đã chuyển hóa thành tảng đá lớn vô hình đè nặng cổ cô, cô thậm chí không dám ngẩng đầu đi xem Lãnh Vân Lâm một cái!
Loại cảm giác này quá kỳ quái, trái tim vẫn không thể khống chế nhảy loạn. Thậm chí màng tai của cô đều đã bắt đầu có một chút chấn động, nghe tất cả thanh âm chung quanh đều là ong ong như là vô số ong mật tại bên tai cô quay chung quanh.
Nhìn đến cô bộ dáng e lệ kia anh lại càng tâm tình thật tốt. Thấy cô không tiếp quần áo, anh rõ ràng chính mình nhanh tay nhanh chân mặc quần lót, tiếp theo cầm lấy cánh tay của cô kéo cô tới, chính mình tự tay mặc quần áo cho cô.
Mộ Thanh Vũ "A nha" một tiếng, bởi vì có chút xuất thần mà không có phản ứng kịp, lập tức ngã vào trong lòng anh, ngồi ở trên đùi của anh. Lãnh Vân Lâm tâm tình tốt ôm cô, cầm lấy bra của cô mềm nhẹ cài cho cô.
Người này, bởi vì khung xương nhỏ, mặc dù không mập nhưng là có chút đẫy đà, nhất là địa phương nên béo tuyệt không bủn xỉn. Nói ra, trước anh cũng coi như có được quá không ít phụ nữ nhưng là còn không có một phụ nữ có dáng người tốt hơn so với Mộ Thanh Vũ! Ôm lấy tới toàn thân đều đã là thịt, lại bởi vì khung xương nhỏ, cũng không béo.
"Vân Lâm, em tới..." Khi cánh tay anh vòng qua thân thể của cô cài cho cô cô mới phản ứng kịp, vòng đến phía sau chuẩn bị cài lên móc kim loại. Có thể là bởi vì có chút xấu hổ, có chút khẩn trương, cô cài hồi lâu cũng chưa thành công, ngược lại xấu hổ không biết làm sao.
"Ha ha, vẫn lại là anh đến đây đi!" Bên tai truyền đến thanh âm, nhẹ cười, tiếp theo, cô cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp bao trùm tại trên bàn tay của cô, lòng bàn tay có đường vân xoắn xuýt thô ráp như là kính mờ.
Hai tay đụng vào nhau, trong nháy mắt đó giống như có luồng điện thật nhỏ lướt qua trong lòng bàn tay cô, thông qua đầu dây thần kinh lập tức liền truyền tiến vào trong óc của cô! Cô bị luồng điện bất thình lình giật một phen, cả người thậm chí run rẩy. Hơi kinh hoảng xoay người, chống lại là ánh mắt anh thâm thúy. Trong đôi mắt sóng nước lưu chuyển, bên trong tựa hồ mang theo một chút cảm xúc cô xem không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro