Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
. Sự Yên Lặng T...
Bích Ngọc Tiêu
2024-11-03 12:16:56
Editor: Quỳnh Nguyễn
Mặc dù nói giữa bọn họ không có cái loại yêu này, nhưng mà hai người cùng một chỗ, cùng tắm, cùng ngủ, tựa hồ, thiên kinh địa nghĩa.
Hồi lâu, Lãnh Vân Lâm mới ôm chặt cô, cô có thể cảm giác mặt anh phi thường nóng. Như là trải qua nham thạch đun nóng, có một loại cảm giác cháy không hiểu.
"Thanh Vũ. . ." Anh ôm cô, miệng mùi rượu ấm áp theo hô hấp của anh dâng lên tại cổ của cô.
Cô quay đầu nhìn anh, nhìn anh bị mùi rượu tiêm nhiễm, trên mặt tuấn dật tao nhã mang theo hai đóa ửng hồng, đôi mắt sơn đen nhiễm lên nhiễm lên men say, nhìn qua có chút đáng yêu.
"Em nói một chút, ba mẹ em là người như thế nào?"
Ba mẹ cô? Cô nhớ rõ, lần trước anh có vẻ như đã hỏi tình hình gia đình cô, cô cũng có vẻ như nói cho anh đi?
Không đợi cô trả lời, Lãnh Vân Lâm đã nói: "Kỳ thật, anh rất hâm mộ em."
Hâm mộ cô?
Có lầm hay không? Cha cô vài năm trước mất, nghiêm khắc nói là bị cô cùng chị gái cô tức chết. Sau đó mẹ cô nhiều năm thế này vẫn không chịu tha thứ cô, một là vì Ân Ân, hai là vì cha cô chết.
Nhà cô đều đã loạn thành như vậy, có cái gì đáng hâm mộ?
Cho nên đây là tiết tấu làm mất mặt sao?
Nhưng là, kế tiếp, Lãnh Vân Lâm để lại thông suốt cô, nhìn trần nhà: "Ba cùng mẹ anh là đám hỏi chính trị."
Mộ Thanh Vũ sửng sốt, cô mặc dù đã gặp cha mẹ Lãnh Vân Lâm nhưng là đối với cha của anh chỉ là thấy quá một lần. Cảm giác là cha anh ít nhất từ bề ngoài cùng anh là đồng dạng một loại người, tuấn tú cao hoa, ôn hòa dễ thân.
Mà mẹ của anh thôi. . .
Đáy mắt hào quang chớp lóe, cô nghiêng đầu nhìn Lãnh Vân Lâm, vẫn như cũ vẫn lại là mắt đang say kia, như là nhiễm lên sương lạnh: "Cha cùng mẹ anh không có cảm tình gì. Ba anh là cái người cái tính tình đạm mạc, tính cách mẹ anh em cũng thấy đấy. Kết hôn về sau, hai người bọn họ cải nhau không ít."
Anh nói xong, chợt hừ lạnh một tiếng: "Sau đó, tại năm anh bảy tuổi ấy bọn họ rốt cục ầm ĩ ngất trời, mẹ anh trong cơn tức giận trở về nhà mẹ đẻ, ba anh cũng không có tìm bà về, mà là đi giao du thế giới, anh là đi theo bác trai bác gái lớn lên. Hai người bọn họ quanh năm suốt tháng cũng không trở lại. Anh vẫn cảm thấy, cha mẹ anh nếu là bác trai bác gái thì tốt rồi."
Mộ Thanh Vũ nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh có chút mê man, mặc dù vẫn lại là thần thái kia, lại giống như hơn chút gì.
"Anh tại mười tám tuổi một năm kia thi vào trường đại học, anh nghĩ muốn đi học điện ảnh và truyền hình nghệ thuật. Bởi vì cực kỳ thích cái loại cảm giác xuyên qua ánh sáng này." Anh tiếp tục mặc niệm, ánh mắt có chút tự do cũng có vài phần cười nhạo.
"Nhưng mà, mẹ chưa từng có quản anh lại ở phía sau nhảy ra, kiên quyết không đồng ý lựa chọn của anh. Bà hi vọng anh có thể kế thừa tập đoàn Lãnh thị, phải giúp anh đi báo tài chính hoặc là thương vụ. Vì thế anh thiếu chút nữa cùng bà nháo bẻ. Sau cùng, lại là anh trai là của anh còn có bác trai anh đồng ý lựa chọn của anh. Nhưng là anh còn là không thể không học thêm kinh doanh, đạt tới mục đích của bà!"
Mộ Thanh Vũ than nhẹ một tiếng. Đây là kẻ có tiền, kẻ có tiền mặc dù sinh hoạt quang vinh chói lọi, nhưng là kỳ thật, trên người có rất nhiều gông xiềng làm cho bọn họ không thể không thỏa hiệp. Không chỉ là hôn nhân, lớn dần lại vẫn có nhiều hơn phương hướng phát triển. . .
Mặc dù nói giữa bọn họ không có cái loại yêu này, nhưng mà hai người cùng một chỗ, cùng tắm, cùng ngủ, tựa hồ, thiên kinh địa nghĩa.
Hồi lâu, Lãnh Vân Lâm mới ôm chặt cô, cô có thể cảm giác mặt anh phi thường nóng. Như là trải qua nham thạch đun nóng, có một loại cảm giác cháy không hiểu.
"Thanh Vũ. . ." Anh ôm cô, miệng mùi rượu ấm áp theo hô hấp của anh dâng lên tại cổ của cô.
Cô quay đầu nhìn anh, nhìn anh bị mùi rượu tiêm nhiễm, trên mặt tuấn dật tao nhã mang theo hai đóa ửng hồng, đôi mắt sơn đen nhiễm lên nhiễm lên men say, nhìn qua có chút đáng yêu.
"Em nói một chút, ba mẹ em là người như thế nào?"
Ba mẹ cô? Cô nhớ rõ, lần trước anh có vẻ như đã hỏi tình hình gia đình cô, cô cũng có vẻ như nói cho anh đi?
Không đợi cô trả lời, Lãnh Vân Lâm đã nói: "Kỳ thật, anh rất hâm mộ em."
Hâm mộ cô?
Có lầm hay không? Cha cô vài năm trước mất, nghiêm khắc nói là bị cô cùng chị gái cô tức chết. Sau đó mẹ cô nhiều năm thế này vẫn không chịu tha thứ cô, một là vì Ân Ân, hai là vì cha cô chết.
Nhà cô đều đã loạn thành như vậy, có cái gì đáng hâm mộ?
Cho nên đây là tiết tấu làm mất mặt sao?
Nhưng là, kế tiếp, Lãnh Vân Lâm để lại thông suốt cô, nhìn trần nhà: "Ba cùng mẹ anh là đám hỏi chính trị."
Mộ Thanh Vũ sửng sốt, cô mặc dù đã gặp cha mẹ Lãnh Vân Lâm nhưng là đối với cha của anh chỉ là thấy quá một lần. Cảm giác là cha anh ít nhất từ bề ngoài cùng anh là đồng dạng một loại người, tuấn tú cao hoa, ôn hòa dễ thân.
Mà mẹ của anh thôi. . .
Đáy mắt hào quang chớp lóe, cô nghiêng đầu nhìn Lãnh Vân Lâm, vẫn như cũ vẫn lại là mắt đang say kia, như là nhiễm lên sương lạnh: "Cha cùng mẹ anh không có cảm tình gì. Ba anh là cái người cái tính tình đạm mạc, tính cách mẹ anh em cũng thấy đấy. Kết hôn về sau, hai người bọn họ cải nhau không ít."
Anh nói xong, chợt hừ lạnh một tiếng: "Sau đó, tại năm anh bảy tuổi ấy bọn họ rốt cục ầm ĩ ngất trời, mẹ anh trong cơn tức giận trở về nhà mẹ đẻ, ba anh cũng không có tìm bà về, mà là đi giao du thế giới, anh là đi theo bác trai bác gái lớn lên. Hai người bọn họ quanh năm suốt tháng cũng không trở lại. Anh vẫn cảm thấy, cha mẹ anh nếu là bác trai bác gái thì tốt rồi."
Mộ Thanh Vũ nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh có chút mê man, mặc dù vẫn lại là thần thái kia, lại giống như hơn chút gì.
"Anh tại mười tám tuổi một năm kia thi vào trường đại học, anh nghĩ muốn đi học điện ảnh và truyền hình nghệ thuật. Bởi vì cực kỳ thích cái loại cảm giác xuyên qua ánh sáng này." Anh tiếp tục mặc niệm, ánh mắt có chút tự do cũng có vài phần cười nhạo.
"Nhưng mà, mẹ chưa từng có quản anh lại ở phía sau nhảy ra, kiên quyết không đồng ý lựa chọn của anh. Bà hi vọng anh có thể kế thừa tập đoàn Lãnh thị, phải giúp anh đi báo tài chính hoặc là thương vụ. Vì thế anh thiếu chút nữa cùng bà nháo bẻ. Sau cùng, lại là anh trai là của anh còn có bác trai anh đồng ý lựa chọn của anh. Nhưng là anh còn là không thể không học thêm kinh doanh, đạt tới mục đích của bà!"
Mộ Thanh Vũ than nhẹ một tiếng. Đây là kẻ có tiền, kẻ có tiền mặc dù sinh hoạt quang vinh chói lọi, nhưng là kỳ thật, trên người có rất nhiều gông xiềng làm cho bọn họ không thể không thỏa hiệp. Không chỉ là hôn nhân, lớn dần lại vẫn có nhiều hơn phương hướng phát triển. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro