Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
Hi vọng (1)
Bích Ngọc Tiêu
2024-11-03 12:16:56
Editor: Quỳnh Nguyễn
Đổng Gia Thường có chút băn khoăn, lại vẫn trấn an cô hai câu: "Hiểu Huyên, cháu đi về trước đi sau đó dì đến xem cháu."
Triệu Hiểu Huyên gật gật đầu, sau cùng nhìn thoáng qua Lãnh Vân Lâm, anh vẫn lại là một bộ vân đạm phong khinh, cô đành phải quay đầu đi tới.
Đổng Gia Thường nhìn cô xoay người, tươi cười trên mặt cũng dần dần biến mất, quay đầu mới vừa tính toán quát lớn Lãnh Vân Lâm, anh đã đứng lên, đạm mạc nói một câu: " Con đi lên nghỉ ngơi rồi."
"Chậm đã!" Đổng Gia Thường như thế nào có thể chịu được anh thái độ thất lễ như vậy? Nhưng mà, Lãnh Vân Lâm yên lặng, để cho bà một lời lửa giận cũng không có cách nào tiết.
"Ngày mai ba con về, ở nhà cho mẹ."
Anh không có đáp lời, cũng không có để ý bà, chỉ là tới cửa, rất lâu về sau, mới nghe được cửa phòng khép lại.
==============================
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Ban đêm bận rộn rốt cục tại thời điểm đã muốn tiếp cận rạng sáng Mộ Thanh Vũ mới canh giữ ở bên giường Mộ Thượng Ân chợp mắt một chút.
Mà Lý Tiêu Nhiên đã ở khuya về nhà, trong bệnh viện chỉ có thể có một người bồi, đây là quy định.
Sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào đánh thức Mộ Thanh Vũ toàn thân mỏi mệt.
" Ân Ân, con không sao chứ?"
"Mẹ."
Mộ Thượng Ân đã tỉnh lại, tối hôm qua bỗng nhiên giật giật cùng hít thở không thông, cũng không phải cái việc lớn gì, chỉ là vì trái tim cung máu không đủ mà dẫn tới hiện tượng giật giật cục tính. Trải qua tối hôm qua cấp cứu hiện tại đã không có vấn đề.
Tay nhỏ của cậu cầm lấy ngón tay Mộ Thanh Vũ, trên mặt trắng xanh vẫn như cũ không có huyết sắc gì, ánh mắt lớn mà đen có vẻ cực kỳ vô thần.
"Cảm giác như thế nào?""Uh`m. Mẹ, ngứa." Cậu ý đồ động đậy thân thể, muốn gãi ngứa trên lưng, không nghĩ tới vừa mới vừa động, cánh tay tê rần.
Mộ Thanh Vũ vội vàng ổn định cậu, sau đó giúp cậu gãi ngứa: "Là nơi này sao?"
"Ha ha ~ ngứa ~~" Mộ Thượng Ân cười cười, cười này mới khiến cho trên mặt cậu nhìn qua hơn một tia sức sống.
"Thanh Vũ, anh mua cơm sáng." Lý Tiêu Nhiên vào cửa, dương lên cơm sáng trong tay. Vừa thấy đến Mộ Thượng Ân mắt thật to, anh cũng kinh hỉ: "Ân Ân, cháu thức dậy?"
"Chú Lý." Mộ Thượng Ân bởi vì thân thể mệt nhọc, tiếng nói có phần mềm dẻo. Bất quá mặc dù sắc mặt tái nhợt tinh thần trái lại không sai.
"Ân Ân, lại vẫn có chỗ nào không thoải mái sao?" Lý Tiêu Nhiên đi tới, đem cơm sáng để qua một bên.
"Đã không có." Mộ Thượng Ân lắc đầu, Mộ Thanh Vũ giúp cậu đem giường nhỏ nâng lên, nhét cái gối sau lưng cậu để cho anh có thể ngồi thoải mái chút.
"Ân Ân, có muốn ăn chút gì hay không?"
Mộ Thượng Ân lắc đầu: "Mẹ, con muốn ăn đồ ăn mẹ làm cho con."
Mộ Thanh Vũ sửng sốt, lập tức gật gật đầu: " Tốt mẹ về nhà làm cho con."
Đang nói, bác sĩ cùng hộ sĩ đi đến, vội tới kiểm tra thân thể Mộ Thượng Ân.
Mộ Thanh Vũ cùng Lý Tiêu Nhiên lập tức đứng dậy nghênh đón.
" Bác sĩ, như thế nào?"
"Lần này cơ bản không có gì đáng ngại! Nhưng mà hiện tại bệnh tình đứa nhỏ tại từ từ chuyển biến xấu, vẫn lại là câu nói kia, khuyên cô nhanh làm quyết định làm phẫu thuật cho đứa nhỏ, không cần chậm trễ thời cơ!"
Bác sĩ đem ống nghe bệnh bắt tới, nghe sau khi xong, mới giải thích.
"Ân! Biết rõ! Cám ơn, cám ơn bác sĩ!"
Đổng Gia Thường có chút băn khoăn, lại vẫn trấn an cô hai câu: "Hiểu Huyên, cháu đi về trước đi sau đó dì đến xem cháu."
Triệu Hiểu Huyên gật gật đầu, sau cùng nhìn thoáng qua Lãnh Vân Lâm, anh vẫn lại là một bộ vân đạm phong khinh, cô đành phải quay đầu đi tới.
Đổng Gia Thường nhìn cô xoay người, tươi cười trên mặt cũng dần dần biến mất, quay đầu mới vừa tính toán quát lớn Lãnh Vân Lâm, anh đã đứng lên, đạm mạc nói một câu: " Con đi lên nghỉ ngơi rồi."
"Chậm đã!" Đổng Gia Thường như thế nào có thể chịu được anh thái độ thất lễ như vậy? Nhưng mà, Lãnh Vân Lâm yên lặng, để cho bà một lời lửa giận cũng không có cách nào tiết.
"Ngày mai ba con về, ở nhà cho mẹ."
Anh không có đáp lời, cũng không có để ý bà, chỉ là tới cửa, rất lâu về sau, mới nghe được cửa phòng khép lại.
==============================
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Ban đêm bận rộn rốt cục tại thời điểm đã muốn tiếp cận rạng sáng Mộ Thanh Vũ mới canh giữ ở bên giường Mộ Thượng Ân chợp mắt một chút.
Mà Lý Tiêu Nhiên đã ở khuya về nhà, trong bệnh viện chỉ có thể có một người bồi, đây là quy định.
Sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào đánh thức Mộ Thanh Vũ toàn thân mỏi mệt.
" Ân Ân, con không sao chứ?"
"Mẹ."
Mộ Thượng Ân đã tỉnh lại, tối hôm qua bỗng nhiên giật giật cùng hít thở không thông, cũng không phải cái việc lớn gì, chỉ là vì trái tim cung máu không đủ mà dẫn tới hiện tượng giật giật cục tính. Trải qua tối hôm qua cấp cứu hiện tại đã không có vấn đề.
Tay nhỏ của cậu cầm lấy ngón tay Mộ Thanh Vũ, trên mặt trắng xanh vẫn như cũ không có huyết sắc gì, ánh mắt lớn mà đen có vẻ cực kỳ vô thần.
"Cảm giác như thế nào?""Uh`m. Mẹ, ngứa." Cậu ý đồ động đậy thân thể, muốn gãi ngứa trên lưng, không nghĩ tới vừa mới vừa động, cánh tay tê rần.
Mộ Thanh Vũ vội vàng ổn định cậu, sau đó giúp cậu gãi ngứa: "Là nơi này sao?"
"Ha ha ~ ngứa ~~" Mộ Thượng Ân cười cười, cười này mới khiến cho trên mặt cậu nhìn qua hơn một tia sức sống.
"Thanh Vũ, anh mua cơm sáng." Lý Tiêu Nhiên vào cửa, dương lên cơm sáng trong tay. Vừa thấy đến Mộ Thượng Ân mắt thật to, anh cũng kinh hỉ: "Ân Ân, cháu thức dậy?"
"Chú Lý." Mộ Thượng Ân bởi vì thân thể mệt nhọc, tiếng nói có phần mềm dẻo. Bất quá mặc dù sắc mặt tái nhợt tinh thần trái lại không sai.
"Ân Ân, lại vẫn có chỗ nào không thoải mái sao?" Lý Tiêu Nhiên đi tới, đem cơm sáng để qua một bên.
"Đã không có." Mộ Thượng Ân lắc đầu, Mộ Thanh Vũ giúp cậu đem giường nhỏ nâng lên, nhét cái gối sau lưng cậu để cho anh có thể ngồi thoải mái chút.
"Ân Ân, có muốn ăn chút gì hay không?"
Mộ Thượng Ân lắc đầu: "Mẹ, con muốn ăn đồ ăn mẹ làm cho con."
Mộ Thanh Vũ sửng sốt, lập tức gật gật đầu: " Tốt mẹ về nhà làm cho con."
Đang nói, bác sĩ cùng hộ sĩ đi đến, vội tới kiểm tra thân thể Mộ Thượng Ân.
Mộ Thanh Vũ cùng Lý Tiêu Nhiên lập tức đứng dậy nghênh đón.
" Bác sĩ, như thế nào?"
"Lần này cơ bản không có gì đáng ngại! Nhưng mà hiện tại bệnh tình đứa nhỏ tại từ từ chuyển biến xấu, vẫn lại là câu nói kia, khuyên cô nhanh làm quyết định làm phẫu thuật cho đứa nhỏ, không cần chậm trễ thời cơ!"
Bác sĩ đem ống nghe bệnh bắt tới, nghe sau khi xong, mới giải thích.
"Ân! Biết rõ! Cám ơn, cám ơn bác sĩ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro