Biến cố lại xuất hiện
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Thật ồn ào!
Tôi cau mày, cảm thấy nhức đầu muốn quay qua tắt máy đi.
Nhưng tay tôi vừa mới nâng lên đã bị một đôi tay thật ấm áp nắm chặt, bên tai còn truyền thấy tiếng reo vui mừng của Đường Dũng: “Cảm ơn trời đất, Dương Dương của anh có thể coi như là tỉnh rồi. Bác sĩ! Y tá! Mau tới đây, Dương Dương của tôi tỉnh rồi!”
Vừa nói anh ta vừa hét to lên.
Chân mày tôi càng nhăn lại, gã Đường Dũng này, một chút cũng không để cho người ta nghỉ ngơi thật tốt. Đầu óc tôi vẫn còn mơ mơ hồ hồ, anh ta ở bên cạnh tôi kêu lớn khiến tôi không muốn mở mắt ra.
“Được rồi Đường Dũng, não bà Hai chỉ bị chấn động nhẹ thôi, anh cần gì phải bày ra dáng điệu cứ như bà Hai không thể nhanh khỏe lại được như vậy.”
“Phì, Tô Đoàn, cậu nói lăng nhăng cái gì đó! Cái gì mà không thể nhanh khỏe, còn dám nguyển rủa Dương Dương của tôi thì cẩn thận tôi sẽ yểm bùa lên đầu cậu, đặc biệt sẽ khiến cậu bất lực, khiến Tô gia các người tuyệt hậu!” Đường Dũng tức giận nói.
Ngược lại Tô Đoàn không chút nào bị uy hiếp, cười lạnh hai tiếng, nói: “Tôi bất lực thì Tô gia sẽ tuyệt hậu sao? Còn có ông Hai cùng bà Hai tôi đâu, anh có bản lĩnh thì yếm bùa lên đầu ông Hai tôi đi xem có tác dụng không? Đến lúc đó ông Hai bà Hai tôi sinh hẳn mười tám đứa con cho anh tức chết.”
“Cậu… tào lao. Đối xử tốt với ngươi mấy ngày là ngươi liền quên mình họ gì đúng không? Cái gì mà bà Hai, Dương Dương còn chưa kết hôn mà, lấy đâu ra đứa cháu trai lớn như ngươi. Mà ngươi không phải gọi là bà mà phải gọi là bà lớn, vì ta đây chính là ông lớn của ngươi!” Đường Dũng tức giận không nhẹ, vừa mắng vừa xông tới giường bệnh bên cạnh.
Tôi nghe tình hình có vẻ không ổn liền không dám giả vờ ngủ nữa, vội vàng mở mắt ra thì thấy Đường Dũng đang lôi Tô Đoàn đang nằm trên giường bệnh dậy. Bỗng nhiên cửa truyền tới tiếng của bác sĩ: “Ồn ào cái gì thế, ảnh hưởng tới bệnh nhân nghỉ ngơi! Cậu, phải, chính là cậu, đang làm cái gì thế, chẳng lẽ định đánh bệnh nhân của tôi? Mau buông ra, nếu không tôi sẽ cho bạn gái cậu xuất viện ngay bây giờ đấy! Não chỉ bị chấn động nghẹ thôi còn muốn cô ấy ở lại bệnh viện theo dõi chiếm mất giường cho bệnh nhân khác, cậu có biết giường bệnh bây giờ thiếu thế nào không!”
Bác sĩ kia là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, có lẽ loại người nhà bệnh nhân như Đường Dũng cũng gặp nhiều rồi cho nên miệng liến thoắng như pháo nổ mắng Đường Dũng.
Tôi cau mày, cảm thấy nhức đầu muốn quay qua tắt máy đi.
Nhưng tay tôi vừa mới nâng lên đã bị một đôi tay thật ấm áp nắm chặt, bên tai còn truyền thấy tiếng reo vui mừng của Đường Dũng: “Cảm ơn trời đất, Dương Dương của anh có thể coi như là tỉnh rồi. Bác sĩ! Y tá! Mau tới đây, Dương Dương của tôi tỉnh rồi!”
Vừa nói anh ta vừa hét to lên.
Chân mày tôi càng nhăn lại, gã Đường Dũng này, một chút cũng không để cho người ta nghỉ ngơi thật tốt. Đầu óc tôi vẫn còn mơ mơ hồ hồ, anh ta ở bên cạnh tôi kêu lớn khiến tôi không muốn mở mắt ra.
“Được rồi Đường Dũng, não bà Hai chỉ bị chấn động nhẹ thôi, anh cần gì phải bày ra dáng điệu cứ như bà Hai không thể nhanh khỏe lại được như vậy.”
“Phì, Tô Đoàn, cậu nói lăng nhăng cái gì đó! Cái gì mà không thể nhanh khỏe, còn dám nguyển rủa Dương Dương của tôi thì cẩn thận tôi sẽ yểm bùa lên đầu cậu, đặc biệt sẽ khiến cậu bất lực, khiến Tô gia các người tuyệt hậu!” Đường Dũng tức giận nói.
Ngược lại Tô Đoàn không chút nào bị uy hiếp, cười lạnh hai tiếng, nói: “Tôi bất lực thì Tô gia sẽ tuyệt hậu sao? Còn có ông Hai cùng bà Hai tôi đâu, anh có bản lĩnh thì yếm bùa lên đầu ông Hai tôi đi xem có tác dụng không? Đến lúc đó ông Hai bà Hai tôi sinh hẳn mười tám đứa con cho anh tức chết.”
“Cậu… tào lao. Đối xử tốt với ngươi mấy ngày là ngươi liền quên mình họ gì đúng không? Cái gì mà bà Hai, Dương Dương còn chưa kết hôn mà, lấy đâu ra đứa cháu trai lớn như ngươi. Mà ngươi không phải gọi là bà mà phải gọi là bà lớn, vì ta đây chính là ông lớn của ngươi!” Đường Dũng tức giận không nhẹ, vừa mắng vừa xông tới giường bệnh bên cạnh.
Tôi nghe tình hình có vẻ không ổn liền không dám giả vờ ngủ nữa, vội vàng mở mắt ra thì thấy Đường Dũng đang lôi Tô Đoàn đang nằm trên giường bệnh dậy. Bỗng nhiên cửa truyền tới tiếng của bác sĩ: “Ồn ào cái gì thế, ảnh hưởng tới bệnh nhân nghỉ ngơi! Cậu, phải, chính là cậu, đang làm cái gì thế, chẳng lẽ định đánh bệnh nhân của tôi? Mau buông ra, nếu không tôi sẽ cho bạn gái cậu xuất viện ngay bây giờ đấy! Não chỉ bị chấn động nghẹ thôi còn muốn cô ấy ở lại bệnh viện theo dõi chiếm mất giường cho bệnh nhân khác, cậu có biết giường bệnh bây giờ thiếu thế nào không!”
Bác sĩ kia là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, có lẽ loại người nhà bệnh nhân như Đường Dũng cũng gặp nhiều rồi cho nên miệng liến thoắng như pháo nổ mắng Đường Dũng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro