Chương 118.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tôi thấy kinh hãi trong lòng, vội hỏi Diệu Diệu có thấy mấy sợi dây kia
đi tới đâu không, gần đó còn có ai bị những sợi dây đó không chế không.
Diệu Diệu nhìn một hồi rồi lắc đầu một cái, nói dây kia rất dài, căn bản không thấy được nó đi tới đâu, còn lúc này ở đó cũng chỉ có một mình Vương Văn, ngay cả nữ nhân viên kia cũng đã rời đi.
Chắc chắn bây giờ Vương Văn đã biến thành bù nhìn nên tôi cũng không băn khoăn gì nữa, trực tiếp ngắt cuộc gọi của anh ta, sau đó tháo pin rồi ngồi trấn tĩnh lại tinh thần, căn nhắc nên làm gì tiếp theo.
Vương Văn biến thành bù nhìn tới tìm tôi, sau lưng chắc chắn có người khống chế hành động của anh ta.
Chẳng trách lần này từ khi Vương Văn xuất hiện tôi luôn cảm thấy là lạ, hóa ra anh ta đã bị người khác khống chế, hoặc cũng có thể nói anh ta bây giờ đã không phải là Vương Văn nữa.
Phát hiện chuyện này khiến lòng tôi đau như bị kim châm vậy.
Nói cho cùng là tôi hại Vương Văn.
Nếu như ban đầu tôi không phá giới, không đi theo anh ấy tới mộ phần của bà nội thì Vương Văn cũng sẽ không biến thành như vậy.
Tôi ngồi sững sờ trên salon lầu hai, trong đầu trống rỗng không biết đang suy nghĩ gì.
Không biết bao lâu Diệu Diệu giật giật tôi hai cái, nói Vương Văn đi rồi.
Tôi lập tức nhìn qua ống nhòm xuống dưới, quả thật Vương Văn đã không còn ở đó, lúc này mới yên lòng một chút.
Lúc cùng Diệu Diệu đi xuống tôi thấy Đường Dũng đã bày trước mặt một đống đồ, có bát đựng đầy nước, có bông hoa sen, có chày cán bột, còn có thứ gì đó đen thùi lùi như dầu nhớt của máy móc.
Mặc dù tình trạng của anh ta đã tốt hơn nhiều nhưng vì cái mông bị thương, bên trên vẫn còn băng bó cho nên chỉ có thể nằm dưới đất, nhổm đầu sắp xếp những thứ đó, nhìn tư thế rất buồn cười.
Đường Dũng không nghĩ tôi xuống nhanh như vậy liền đỏ mặt, sau đó cố gắng đứng dậy, còn cố làm ra vẻ tự nhiên gãi gãi đầu một cái, chưng ra bộ mặt đẹp trai sáng sủa nhìn tôi cười nói: “Chuyện em nói muốn bắt quỷ cứ giao cho anh là được, đừng thấy bây giờ anh cử động bất tiện, chỉ vài phút sẽ bắt cho em đầy một phòng quỷ. Có điều khi Long Phù bắt quỷ thì người ngoài không thể đứng xem, em tìm một phòng khác tránh đi một chút, chờ anh làm xong sẽ gọi em.”
Anh ta nói rất nghiêm trang khiến tôi có chút nghi hoặc.
Trước đây ngay trước mặt tôi anh ta đã thi triển không ít thuật Long Phù, chưa từng nghe nói người ngoài phải tránh, sao lần này bắt quỷ lại muốn tôi tránh đi?
Nhưng dẫu sao có thể coi đây là chuyện nguy hiểm, có rất nhiều cấm kỵ tôi không hiểu đành gật đầu một cái lại lui ra ngoài.
Không bao lâu sau Diệu Diệu cũng lui ra, đi theo tôi lên lầu hai.
Tôi lại càng thấy kỳ lạ, không biết có phải gần đây bệnh đa nghi của tôi quá nặng hay thế nào, tôi luôn cảm thấy lần này Đường Dũng làm phép rất lạ, không chỉ muốn tôi tránh đi mà ngay cả Diệu Diệu cũng bị đuổi ra ngoài, trước kia mỗi khi anh ta làm phép đều có Diệu Diệu bên cạnh hỗ trợ.
Tôi vội hỏi Diệu Diệu tình huống của Đường Dũng, Đường Dũng sẽ không sao chứ?
Diệu Diệu thấy tôi quan tâm Đường Dũng như vậy, gương mặt nhỏ nhắn thoáng lộ vẻ sững sờ cùng nụ cười tương tự của Đường Dũng, nói: “Chị không nhận ra sao? Cái gọi là người ngoài không thể xem chẳng qua đại ca em nói vậy thôi, anh ấy đuổi em đi cũng là để giám sát chị, chỉ để phòng chị nhìn lén anh ấy làm phép.”
“Tại sao? Chẳng lẽ lần này anh ấy muốn thi triển cấm thuật sao?” Vừa biết Tô Mộc cũng từng thi triển cấp thuật khiến lúc này tôi hết sức nhạy cảm, rất sợ Đường Dũng cũng ngu ngốc vì tôi mà thi triển cấm thuật nào đó gây tổn thương mình.
Kết quả là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi, Diệu Diệu nghe tôi nói liền cười to, nói thẳng: “Có cấm thuật gì đâu ạ. Anh ấy không muốn cho chị nhìn hoàn toàn bởi vì sợ mất hình tượng, bây giờ mông anh ấy bị thương làm gì cũng không tiện, lát nữa khi làm phép nhất định động tác sẽ rất buồn cười, hình tượng sẽ sụp đổ cho nên mới nghiêm cấm chị đứng bên cạnh quan sát, còn cố ý bảo em đi theo chị.”
Nói xong nụ cười trên mặt nó còn đểu hơn, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh thật giống như quỷ đỏ hút máu vậy, hỏi tôi: “Chị, chị có muốn nhìn đại ca em làm phép một chút không?”
Diệu Diệu nhìn một hồi rồi lắc đầu một cái, nói dây kia rất dài, căn bản không thấy được nó đi tới đâu, còn lúc này ở đó cũng chỉ có một mình Vương Văn, ngay cả nữ nhân viên kia cũng đã rời đi.
Chắc chắn bây giờ Vương Văn đã biến thành bù nhìn nên tôi cũng không băn khoăn gì nữa, trực tiếp ngắt cuộc gọi của anh ta, sau đó tháo pin rồi ngồi trấn tĩnh lại tinh thần, căn nhắc nên làm gì tiếp theo.
Vương Văn biến thành bù nhìn tới tìm tôi, sau lưng chắc chắn có người khống chế hành động của anh ta.
Chẳng trách lần này từ khi Vương Văn xuất hiện tôi luôn cảm thấy là lạ, hóa ra anh ta đã bị người khác khống chế, hoặc cũng có thể nói anh ta bây giờ đã không phải là Vương Văn nữa.
Phát hiện chuyện này khiến lòng tôi đau như bị kim châm vậy.
Nói cho cùng là tôi hại Vương Văn.
Nếu như ban đầu tôi không phá giới, không đi theo anh ấy tới mộ phần của bà nội thì Vương Văn cũng sẽ không biến thành như vậy.
Tôi ngồi sững sờ trên salon lầu hai, trong đầu trống rỗng không biết đang suy nghĩ gì.
Không biết bao lâu Diệu Diệu giật giật tôi hai cái, nói Vương Văn đi rồi.
Tôi lập tức nhìn qua ống nhòm xuống dưới, quả thật Vương Văn đã không còn ở đó, lúc này mới yên lòng một chút.
Lúc cùng Diệu Diệu đi xuống tôi thấy Đường Dũng đã bày trước mặt một đống đồ, có bát đựng đầy nước, có bông hoa sen, có chày cán bột, còn có thứ gì đó đen thùi lùi như dầu nhớt của máy móc.
Mặc dù tình trạng của anh ta đã tốt hơn nhiều nhưng vì cái mông bị thương, bên trên vẫn còn băng bó cho nên chỉ có thể nằm dưới đất, nhổm đầu sắp xếp những thứ đó, nhìn tư thế rất buồn cười.
Đường Dũng không nghĩ tôi xuống nhanh như vậy liền đỏ mặt, sau đó cố gắng đứng dậy, còn cố làm ra vẻ tự nhiên gãi gãi đầu một cái, chưng ra bộ mặt đẹp trai sáng sủa nhìn tôi cười nói: “Chuyện em nói muốn bắt quỷ cứ giao cho anh là được, đừng thấy bây giờ anh cử động bất tiện, chỉ vài phút sẽ bắt cho em đầy một phòng quỷ. Có điều khi Long Phù bắt quỷ thì người ngoài không thể đứng xem, em tìm một phòng khác tránh đi một chút, chờ anh làm xong sẽ gọi em.”
Anh ta nói rất nghiêm trang khiến tôi có chút nghi hoặc.
Trước đây ngay trước mặt tôi anh ta đã thi triển không ít thuật Long Phù, chưa từng nghe nói người ngoài phải tránh, sao lần này bắt quỷ lại muốn tôi tránh đi?
Nhưng dẫu sao có thể coi đây là chuyện nguy hiểm, có rất nhiều cấm kỵ tôi không hiểu đành gật đầu một cái lại lui ra ngoài.
Không bao lâu sau Diệu Diệu cũng lui ra, đi theo tôi lên lầu hai.
Tôi lại càng thấy kỳ lạ, không biết có phải gần đây bệnh đa nghi của tôi quá nặng hay thế nào, tôi luôn cảm thấy lần này Đường Dũng làm phép rất lạ, không chỉ muốn tôi tránh đi mà ngay cả Diệu Diệu cũng bị đuổi ra ngoài, trước kia mỗi khi anh ta làm phép đều có Diệu Diệu bên cạnh hỗ trợ.
Tôi vội hỏi Diệu Diệu tình huống của Đường Dũng, Đường Dũng sẽ không sao chứ?
Diệu Diệu thấy tôi quan tâm Đường Dũng như vậy, gương mặt nhỏ nhắn thoáng lộ vẻ sững sờ cùng nụ cười tương tự của Đường Dũng, nói: “Chị không nhận ra sao? Cái gọi là người ngoài không thể xem chẳng qua đại ca em nói vậy thôi, anh ấy đuổi em đi cũng là để giám sát chị, chỉ để phòng chị nhìn lén anh ấy làm phép.”
“Tại sao? Chẳng lẽ lần này anh ấy muốn thi triển cấm thuật sao?” Vừa biết Tô Mộc cũng từng thi triển cấp thuật khiến lúc này tôi hết sức nhạy cảm, rất sợ Đường Dũng cũng ngu ngốc vì tôi mà thi triển cấm thuật nào đó gây tổn thương mình.
Kết quả là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi, Diệu Diệu nghe tôi nói liền cười to, nói thẳng: “Có cấm thuật gì đâu ạ. Anh ấy không muốn cho chị nhìn hoàn toàn bởi vì sợ mất hình tượng, bây giờ mông anh ấy bị thương làm gì cũng không tiện, lát nữa khi làm phép nhất định động tác sẽ rất buồn cười, hình tượng sẽ sụp đổ cho nên mới nghiêm cấm chị đứng bên cạnh quan sát, còn cố ý bảo em đi theo chị.”
Nói xong nụ cười trên mặt nó còn đểu hơn, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh thật giống như quỷ đỏ hút máu vậy, hỏi tôi: “Chị, chị có muốn nhìn đại ca em làm phép một chút không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro