Chương 183.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Những yêu khí kia đang được ăn bỗng nhiên phải quay về có chút không vui, còn giằng co với tôi một chút.
Cũng may những yêu khí kia coi như nghe lời, tôi dùng sức thu lại thì bọn chúng cũng bất đắc dĩ quay vào trong thượng đan điền của tôi.
“Giao tiên, nếu âm khí dư thừa đã bị cắn nuốt thì sao Tô Mộc còn chưa tỉnh?” Cho dù chân mày Tô Mộc đã giãn ra nhưng hai mắt anh ấy vẫn nhắm nghiền như cũ, không có vẻ là sắp tỉnh lại.
“Có lẽ do mệt quá?” Giao tiên nói.
Nó nói không chắc chắn, thậm chí trong giọng còn có tia chột dạ.
Tôi không khỏi nóng nảy, nói: “Ông nghĩ tôi ngu sao, quỷ đâu cần ngủ, ông thành thật nói đi, rốt cuộc anh ấy bị sao, có phải trên người còn bị thương?”
Giao tiên bĩu môi: “Nói nhảm, Đại sai Mặt Ngựa là thứ gì, không chỉ là dạ xoa mà là đại dạ xoa quyền thế ngập trời, ngay cả ông đây cũng không dám tùy tiện trêu chọc, Tô Mộc nhà ngươi ngược lại trực tiếp đỡ một chiêu của Đại sai Mặt Ngựa, không bị hồn phi phách tán cũng đã là không tệ, bây giờ bị tổn thương là rất bình thường. Chờ đi, nhiều nhất là hai giờ nữa hắn có thể tỉnh.”
Hai giờ nữa sẽ tỉnh, như vậy chứng tỏ cũng không tính là thương nặng.
Lúc này tôi mới yên lòng, sau đó vừa nằm bên cạnh Tô Mộc sưởi ấm cho anh ấy vừa nói chuyện phiếm với Giao tiên, hỏi tại sao ba tôi lại hôn mê, ông ấy lúc nào có thể tỉnh.
Giao tiên nói nó đã xem qua tình hình của ba tôi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là ở bên cạnh quỷ vật thời gian dài nên có chút âm khí xâm phạm cơ thể, sẽ phải sinh bệnh, dần dần sẽ khôi phục.
Vừa nghe ba tôi sẽ bị bệnh khiến tôi không yên tâm, nhưng nói âm khí xâm thể thì dễ, ngay cả âm khí trên người Tô Mộc tôi cũng có thể làm được, giúp loại bỏ âm khí cho ba tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi liền đứng dậy định giúp ba tôi giải trừ âm khí nhưng Giao tiên đã kêu lên, nói cái này không giúp được gì cho ba tôi. Ông ấy mặc dù cũng là bị âm khí xâm thể nhưng âm khí bên trong rất ít, tôi tùy tiện ra tay chỉ sợ gây tác dụng ngược lại đem loại sạch âm khí của ông ấy, cho dù là người sống cũng quan trọng là âm dương cân bằng.
Nếu như tôi lấy đi toàn bộ âm khí trên người ông ấy thì dương khí của ông ấy lại quá thừa, đến lúc đó vẫn sẽ bị bệnh nặng một trận, hơn nữa bệnh còn nghiêm trọng hơn.
Nghe được cái này tôi liền thấy buồn bực, hỏi Giao tiên chẳng lẽ không có biện pháp khác? Ba tôi nhất định phải bị bệnh một trận?
Giao tiên lắc đầu một cái, nói cũng không hẳn, Tô gia am hiểu nhất cũng là cái này, tôi có thể đi tìm Tô Đoàn giúp đỡ, hoặc là đi mời một đại sĩ đến giúp, chỉ cần đạo sĩ có chút đạo hạnh cũng có thể giúp được tôi chuyện này.
Đi tìm Tô Đoàn giúp đỡ hiển nhiên là không thể nào, bây giờ trong mắt Tô Thịnh là tôi đã chết, tùy tiện đến Tô gia quá mức nguy hiểm. Có điều nói đến đạo sĩ tôi liền nhớ ngay tới Phong Thiên, ông ta là một đạo sĩ rất giỏi, giúp giải trừ âm khí cho ba tôi chắc chắn không làm khó được ông ta.
Nghĩ ra biện pháp giải quyết tôi liền cùng Giao tiên ngồi đó trò chuyện chờ Tô Mộc tỉnh lại.
Cũng may những yêu khí kia coi như nghe lời, tôi dùng sức thu lại thì bọn chúng cũng bất đắc dĩ quay vào trong thượng đan điền của tôi.
“Giao tiên, nếu âm khí dư thừa đã bị cắn nuốt thì sao Tô Mộc còn chưa tỉnh?” Cho dù chân mày Tô Mộc đã giãn ra nhưng hai mắt anh ấy vẫn nhắm nghiền như cũ, không có vẻ là sắp tỉnh lại.
“Có lẽ do mệt quá?” Giao tiên nói.
Nó nói không chắc chắn, thậm chí trong giọng còn có tia chột dạ.
Tôi không khỏi nóng nảy, nói: “Ông nghĩ tôi ngu sao, quỷ đâu cần ngủ, ông thành thật nói đi, rốt cuộc anh ấy bị sao, có phải trên người còn bị thương?”
Giao tiên bĩu môi: “Nói nhảm, Đại sai Mặt Ngựa là thứ gì, không chỉ là dạ xoa mà là đại dạ xoa quyền thế ngập trời, ngay cả ông đây cũng không dám tùy tiện trêu chọc, Tô Mộc nhà ngươi ngược lại trực tiếp đỡ một chiêu của Đại sai Mặt Ngựa, không bị hồn phi phách tán cũng đã là không tệ, bây giờ bị tổn thương là rất bình thường. Chờ đi, nhiều nhất là hai giờ nữa hắn có thể tỉnh.”
Hai giờ nữa sẽ tỉnh, như vậy chứng tỏ cũng không tính là thương nặng.
Lúc này tôi mới yên lòng, sau đó vừa nằm bên cạnh Tô Mộc sưởi ấm cho anh ấy vừa nói chuyện phiếm với Giao tiên, hỏi tại sao ba tôi lại hôn mê, ông ấy lúc nào có thể tỉnh.
Giao tiên nói nó đã xem qua tình hình của ba tôi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là ở bên cạnh quỷ vật thời gian dài nên có chút âm khí xâm phạm cơ thể, sẽ phải sinh bệnh, dần dần sẽ khôi phục.
Vừa nghe ba tôi sẽ bị bệnh khiến tôi không yên tâm, nhưng nói âm khí xâm thể thì dễ, ngay cả âm khí trên người Tô Mộc tôi cũng có thể làm được, giúp loại bỏ âm khí cho ba tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi liền đứng dậy định giúp ba tôi giải trừ âm khí nhưng Giao tiên đã kêu lên, nói cái này không giúp được gì cho ba tôi. Ông ấy mặc dù cũng là bị âm khí xâm thể nhưng âm khí bên trong rất ít, tôi tùy tiện ra tay chỉ sợ gây tác dụng ngược lại đem loại sạch âm khí của ông ấy, cho dù là người sống cũng quan trọng là âm dương cân bằng.
Nếu như tôi lấy đi toàn bộ âm khí trên người ông ấy thì dương khí của ông ấy lại quá thừa, đến lúc đó vẫn sẽ bị bệnh nặng một trận, hơn nữa bệnh còn nghiêm trọng hơn.
Nghe được cái này tôi liền thấy buồn bực, hỏi Giao tiên chẳng lẽ không có biện pháp khác? Ba tôi nhất định phải bị bệnh một trận?
Giao tiên lắc đầu một cái, nói cũng không hẳn, Tô gia am hiểu nhất cũng là cái này, tôi có thể đi tìm Tô Đoàn giúp đỡ, hoặc là đi mời một đại sĩ đến giúp, chỉ cần đạo sĩ có chút đạo hạnh cũng có thể giúp được tôi chuyện này.
Đi tìm Tô Đoàn giúp đỡ hiển nhiên là không thể nào, bây giờ trong mắt Tô Thịnh là tôi đã chết, tùy tiện đến Tô gia quá mức nguy hiểm. Có điều nói đến đạo sĩ tôi liền nhớ ngay tới Phong Thiên, ông ta là một đạo sĩ rất giỏi, giúp giải trừ âm khí cho ba tôi chắc chắn không làm khó được ông ta.
Nghĩ ra biện pháp giải quyết tôi liền cùng Giao tiên ngồi đó trò chuyện chờ Tô Mộc tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro