Chương 190
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tôi đã không muốn cãi lý lẽ với anh ấy, yên lặng gật đầu một cái, sau đó vén chăn chui vào, trùm kín khắp xung quanh thật kín, hận không được
trùm cả qua đầu, thật giống như chỉ như vậy tôi mới không bị mất mặt.
Tô Mộc thấy tôi như vậy chỉ cười cưng chiều một tiếng, không nói gì thêm.
Lúc ăn cơm tôi quả nhiên Tô Mộc không để cho tôi đi xuống, bưng cơm lên cho tôi, còn bảo tôi nằm trên giường đút cho tôi ăn, giống như tôi thật sự là người bệnh.
Sau khi ăn cơm tối xong Tô Mộc thu dọn bát đũa, sau đó cúi đầu hôn lên trán tôi một cái, nói anh ấy phải đi, ngày mai sẽ tới tìm tôi.
Tôi liền níu anh ấy lại, không hiểu nói: “Anh đi đâu thế, tối không ngủ cùng em sao?”
Thật vất vả đổi người mới đoàn tụ cùng anh ấy, tôi thật sự không muốn lại phải xa anh ấy dù chỉ một khắc.
Tô Mộc nghe vậy hơi nhíu chân mày lại, nhìn tôi có vẻ hứng thú, cười nói: “Sao thế, em còn chưa thấy đủ à?”
Vừa nói anh ấy đã thuận thế ngồi xuống giường của tôi, hai tay vòng ôm lấy tôi, cúi đầu xuống.
Tôi có dự cảm không tốt, phía dưới dường như lại hơi nhói đâu, vội vàng đưa đầu quay sang một bên phòng anh ấy lại dây dưa: “Không phải, ý em là buổi tối anh không ở nhà lại còn muốn đi đâu?”
“Trở về đại trạch Tô gia, bây giờ ở trong mắt ba mẹ thì chúng ta vẫn chưa cưới, ngủ chung một chỗ không tốt, huống chi Lâm Yến Nhi đang bị thương nặng nhất định sẽ nghĩ tìm cách chữa thương, anh lo cô ta sẽ lần nữa sai khiến Vương quả phụ vào thành phố ra tay với thiếu nữ vô tội cho nên quay về bảo Lục Nhĩ tìm Lâm Yến Nhi.”
“Nhưng Tô Thịnh…” Tôi lo lắng nói, Tô Thịnh bây giờ là đồng bọn của Lâm Yến Nhi, Tô Mộc lại về Tô gia sẽ không bị Tô Thịnh hại cứ, hắn ta rất nham hiểm, trong thời gian ngắn ngủi đã hại tôi hai lần.
Tô Mộc nhận ra được tôi đang lo lắng điều gì, anh mỉm cười nói: “Yên tâm đi, bằng bản lãnh của nó vẫn còn chưa tạo được uy hiếp gì với anh.”
Nói xong anh ấy bảo tôi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai anh ấy tới đón tôi, chúng tôi cùng đi Lạc Dương trả lại yêu thân.
“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhắc tới chuyện đã chiếm yêu thân lâu như vậy, quả thật nên sớm trả về một chút, cũng thuận tiện để nói cảm ơn với yêu thử túc trục bên linh sàng.
Một đêm yên lặng, buổi sáng hôm sau tôi vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng mẹ tôi ở dưới lầu gọi lên, nói Tô Mộc đến tìm tôi.
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc xuống lầu, vốn nghĩ cùng Tô Mộc đem yêu thân đưa đi rồi sẽ về ngay, ai ngờ Tô Mộc thấy tôi mang theo balo nhỏ liền bảo tôi mang nhiều quần áo một chút, nói Lạc Dương dù sao cũng là cố đô, lần này đi sẽ đưa tôi đi chơi hai ngày ở đó.
Tô Mộc thấy tôi như vậy chỉ cười cưng chiều một tiếng, không nói gì thêm.
Lúc ăn cơm tôi quả nhiên Tô Mộc không để cho tôi đi xuống, bưng cơm lên cho tôi, còn bảo tôi nằm trên giường đút cho tôi ăn, giống như tôi thật sự là người bệnh.
Sau khi ăn cơm tối xong Tô Mộc thu dọn bát đũa, sau đó cúi đầu hôn lên trán tôi một cái, nói anh ấy phải đi, ngày mai sẽ tới tìm tôi.
Tôi liền níu anh ấy lại, không hiểu nói: “Anh đi đâu thế, tối không ngủ cùng em sao?”
Thật vất vả đổi người mới đoàn tụ cùng anh ấy, tôi thật sự không muốn lại phải xa anh ấy dù chỉ một khắc.
Tô Mộc nghe vậy hơi nhíu chân mày lại, nhìn tôi có vẻ hứng thú, cười nói: “Sao thế, em còn chưa thấy đủ à?”
Vừa nói anh ấy đã thuận thế ngồi xuống giường của tôi, hai tay vòng ôm lấy tôi, cúi đầu xuống.
Tôi có dự cảm không tốt, phía dưới dường như lại hơi nhói đâu, vội vàng đưa đầu quay sang một bên phòng anh ấy lại dây dưa: “Không phải, ý em là buổi tối anh không ở nhà lại còn muốn đi đâu?”
“Trở về đại trạch Tô gia, bây giờ ở trong mắt ba mẹ thì chúng ta vẫn chưa cưới, ngủ chung một chỗ không tốt, huống chi Lâm Yến Nhi đang bị thương nặng nhất định sẽ nghĩ tìm cách chữa thương, anh lo cô ta sẽ lần nữa sai khiến Vương quả phụ vào thành phố ra tay với thiếu nữ vô tội cho nên quay về bảo Lục Nhĩ tìm Lâm Yến Nhi.”
“Nhưng Tô Thịnh…” Tôi lo lắng nói, Tô Thịnh bây giờ là đồng bọn của Lâm Yến Nhi, Tô Mộc lại về Tô gia sẽ không bị Tô Thịnh hại cứ, hắn ta rất nham hiểm, trong thời gian ngắn ngủi đã hại tôi hai lần.
Tô Mộc nhận ra được tôi đang lo lắng điều gì, anh mỉm cười nói: “Yên tâm đi, bằng bản lãnh của nó vẫn còn chưa tạo được uy hiếp gì với anh.”
Nói xong anh ấy bảo tôi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai anh ấy tới đón tôi, chúng tôi cùng đi Lạc Dương trả lại yêu thân.
“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhắc tới chuyện đã chiếm yêu thân lâu như vậy, quả thật nên sớm trả về một chút, cũng thuận tiện để nói cảm ơn với yêu thử túc trục bên linh sàng.
Một đêm yên lặng, buổi sáng hôm sau tôi vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng mẹ tôi ở dưới lầu gọi lên, nói Tô Mộc đến tìm tôi.
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc xuống lầu, vốn nghĩ cùng Tô Mộc đem yêu thân đưa đi rồi sẽ về ngay, ai ngờ Tô Mộc thấy tôi mang theo balo nhỏ liền bảo tôi mang nhiều quần áo một chút, nói Lạc Dương dù sao cũng là cố đô, lần này đi sẽ đưa tôi đi chơi hai ngày ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro