Chương 196-4
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Ngay khi tôi thử dựa vào cảm giác của cơ thê để tìm Tô Mộc thì đột nhiên thấy căng thẳng, giống như có lông gì đó mềm mềm siết tay tôi, trong
nháy mắt tôi không thể hít thở, toàn thân giống như bị khống chế vậy!
Yêu đi ra!
Trong lòng tôi thắt lại, lập tức mở mắt ra.
Chỉ thấy trên cổ tôi và Vũ Linh đang đắp một thứ mềm mại màu trắng, giống như đuôi của con vật nào đó. Vật kia đè chặt cổ tôi và Vũ Linh, tôi muốn giãy giụa nhưng thân thể không nhúc nhích được, còn Vũ Linh không có bất cứ phản ứng gì, giống như đã chết.
“Tô Mộc, cứu em!” Tôi cố gắng há miệng, muốn gọi Tô Mộc.
Nhưng khí quản tôi bị đè chặt, tôi há to miệng nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Nước mắt tôi lập tức ứa ra, trong lòng cảm thấy hốn hận. vốn cho rằng chúng tôi đợi yêu đi ra sẽ có một trận chiến ác liệt, ít nhất là cũng có thể đuổi yêu đi, không nghĩ tới tình cảnh như bây giờ, ngay cả cơ hội giãy giụa tôi cũng không có.
Ngay khi tôi đang vô cùng lo lắng thì bỗng nhiên người tôi truyền đến một cổ lạnh lẽo theo sát cơ thể tôi, giống như có đồ gì xâm chiếm cơ thể tôi vậy.
“Dương Dương, đừng sợ, là anh.” Trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện tiếng của tô Mộc.
Lần này cái đuôi màu trắng đang đè trên cổ tôi bỗng nhiên chạy đi, giống như nó cảm nhận được sự tồn tại cửa Tô Mộc vậy.
Tô Mộc chống thân thể tôi ngồi bật dậy.
Một con hồ ly trắng nháy mắt xuất hiện trước mắt tôi, đầu nó lớn vô cùng, ngồi ở trên giường giống như một con sư tử, mắt xanh biếc lóe lên ánh xanh của yêu, âm trầm trợn mắt nhìn tôi.
Một con hồ ly trắng nháy mắt xuất hiện trước mắt tôi, đầu nó lớn vô cùng, ngồi ở trên giường giống như một con sư tử, mắt xanh biếc lóe lên ánh xanh của yêu, âm trầm trợn mắt nhìn tôi.
“Tốt, một con lệ quỷ cũng dám quấy rầy bà tu luyện, hôm nay bà sẽ nuốt ngươi bồi bổ cơ thể!” Giọng sắc nhọn từ miệng hồ ly truyền ra, hiển nhiên cô ta mới biết nói không lâu, trong lời nói còn mơ hồ xen lẫn tiếng kêu của thú, nhưng chỉ bằng khí thế cũng đã hết sức kinh người.
Vừa nói nó đã đứng lên, nửa khom lưng, tư thế giống như chuẩn bị tấn công.
Tô Mộc cũng liền nhả ra một số lớn âm khí bố trí xung quanh tôi, tạo thành một cái lồng bảo vệ trước mặt tôi. Chẳng qua âm khí vừa tiếp xúc với yêu khí liền bị cắn nuốt hơn nửa trong chớp mắt.
“Ha ha, nếu là năm sáu năm đầu gặp phải ngươi thì bà đây còn thật không dám cùng ngươi đánh một trận, nhưng những năm này bà cũng nuốt không ít máu tươi của tiểu nha đầu kia, bây giờ đã là hồ yêu tứ hạch, đối phó với lệ quỷ như ngươi vẫn là dư sức có thừa, nạp mạng đi!”
Hồ yêu nói, nói xong nó đã đi tới trước mặt tôi, yêu khí trên người cô ta chạm phải âm khí xung quanhg tôi phát nổ đùng đùng.
“Diệp Thanh, ngươi còn nhớ hai mươi năm trước án mạng ở Tô gia không? Hôm nay ta tới chính là đến tính sổ với ngươi món nợ của Tô gia này.” Tiếng Tô Mộc lạnh lùng từ trong miệng tôi bay ra, kèm theo đó đầu óc tôi giống như bị lỗi kéo, một trận đau nhức ập tới đầu.
Yêu hạch đang trôi lơ lửng trong thượng đan điền của tôi giống như bị thứ gì đó kích thích, đột nhiên run lên, một tia yêu khí trong nháy mắt liền từ đan điền tiết ra bay thẳng tới trước mặt hồ ly trắng.
Yêu đi ra!
Trong lòng tôi thắt lại, lập tức mở mắt ra.
Chỉ thấy trên cổ tôi và Vũ Linh đang đắp một thứ mềm mại màu trắng, giống như đuôi của con vật nào đó. Vật kia đè chặt cổ tôi và Vũ Linh, tôi muốn giãy giụa nhưng thân thể không nhúc nhích được, còn Vũ Linh không có bất cứ phản ứng gì, giống như đã chết.
“Tô Mộc, cứu em!” Tôi cố gắng há miệng, muốn gọi Tô Mộc.
Nhưng khí quản tôi bị đè chặt, tôi há to miệng nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Nước mắt tôi lập tức ứa ra, trong lòng cảm thấy hốn hận. vốn cho rằng chúng tôi đợi yêu đi ra sẽ có một trận chiến ác liệt, ít nhất là cũng có thể đuổi yêu đi, không nghĩ tới tình cảnh như bây giờ, ngay cả cơ hội giãy giụa tôi cũng không có.
Ngay khi tôi đang vô cùng lo lắng thì bỗng nhiên người tôi truyền đến một cổ lạnh lẽo theo sát cơ thể tôi, giống như có đồ gì xâm chiếm cơ thể tôi vậy.
“Dương Dương, đừng sợ, là anh.” Trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện tiếng của tô Mộc.
Lần này cái đuôi màu trắng đang đè trên cổ tôi bỗng nhiên chạy đi, giống như nó cảm nhận được sự tồn tại cửa Tô Mộc vậy.
Tô Mộc chống thân thể tôi ngồi bật dậy.
Một con hồ ly trắng nháy mắt xuất hiện trước mắt tôi, đầu nó lớn vô cùng, ngồi ở trên giường giống như một con sư tử, mắt xanh biếc lóe lên ánh xanh của yêu, âm trầm trợn mắt nhìn tôi.
Một con hồ ly trắng nháy mắt xuất hiện trước mắt tôi, đầu nó lớn vô cùng, ngồi ở trên giường giống như một con sư tử, mắt xanh biếc lóe lên ánh xanh của yêu, âm trầm trợn mắt nhìn tôi.
“Tốt, một con lệ quỷ cũng dám quấy rầy bà tu luyện, hôm nay bà sẽ nuốt ngươi bồi bổ cơ thể!” Giọng sắc nhọn từ miệng hồ ly truyền ra, hiển nhiên cô ta mới biết nói không lâu, trong lời nói còn mơ hồ xen lẫn tiếng kêu của thú, nhưng chỉ bằng khí thế cũng đã hết sức kinh người.
Vừa nói nó đã đứng lên, nửa khom lưng, tư thế giống như chuẩn bị tấn công.
Tô Mộc cũng liền nhả ra một số lớn âm khí bố trí xung quanh tôi, tạo thành một cái lồng bảo vệ trước mặt tôi. Chẳng qua âm khí vừa tiếp xúc với yêu khí liền bị cắn nuốt hơn nửa trong chớp mắt.
“Ha ha, nếu là năm sáu năm đầu gặp phải ngươi thì bà đây còn thật không dám cùng ngươi đánh một trận, nhưng những năm này bà cũng nuốt không ít máu tươi của tiểu nha đầu kia, bây giờ đã là hồ yêu tứ hạch, đối phó với lệ quỷ như ngươi vẫn là dư sức có thừa, nạp mạng đi!”
Hồ yêu nói, nói xong nó đã đi tới trước mặt tôi, yêu khí trên người cô ta chạm phải âm khí xung quanhg tôi phát nổ đùng đùng.
“Diệp Thanh, ngươi còn nhớ hai mươi năm trước án mạng ở Tô gia không? Hôm nay ta tới chính là đến tính sổ với ngươi món nợ của Tô gia này.” Tiếng Tô Mộc lạnh lùng từ trong miệng tôi bay ra, kèm theo đó đầu óc tôi giống như bị lỗi kéo, một trận đau nhức ập tới đầu.
Yêu hạch đang trôi lơ lửng trong thượng đan điền của tôi giống như bị thứ gì đó kích thích, đột nhiên run lên, một tia yêu khí trong nháy mắt liền từ đan điền tiết ra bay thẳng tới trước mặt hồ ly trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro