Chương 202
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“A?” Tôi nghe hỏi cũng sửng sốt một chút, tiếp theo mặt liền đỏ lên.
Tô Mộc này thật đáng ghét, trước đó một giây còn nghiêm túc cùng tôi thảo luận vấn đề lang vương như vậy, một giây tiếp theo đã hỏi tôi cái này. Đã vậy hỏi thì cứ hỏi đi, nhưng anh ấy còn nhớ lầm, tôi rõ ràng sinh vào ngày hai mươi mốt tháng chín, anh ấy hỏi ngày hai mươi tháng chín để làm gì, thật đáng ghét!
“Dương Dương, sao mặt em lại đỏ? Rất nóng sao?” Tô Mộc đang rất thành thật chờ tôi trả lời, thấy tôi đỏ mặt liền cố làm ra vẻ không hiểu hỏi tôi.
Ngươi này, muốn tổ chức sinh nhật cho tôi thì cứ nói thẳng, giả bộ làm gì!
Tôi liền liếc Tô Mộc một cái, vốn còn muốn làm bộ như không biết anh ấy định làm điều bất ngờ cho tôi thì ngốc tử Tô Đoàn kia đã lấy điện thoại ra xem ngày, nói: “Hôm nay âm lịch là ngày mười bảy, còn ba ngày nữa mới đến ngày hai mươi. Sao vậy ông Hai?”
“Không có gì, xem ra lễ vật này phải luyện chế cẩn thận.” Tô Mộc nói.
Rồi anh ấy nói muốn bế quan luyện chế lễ vật, ngày mai sẽ không đi Diệp gia nữa mà đợi sau khi anh ấy xuất quan.
Nói xong anh ấy nhìn tôi cười một tiếng, còn đặc biệt hôn một cái thân mật lên trán tôi, nói khi anh ấy bế quan không thể ở cùng với tôi, cũng không thể chăm sóc tôi, cũng may tối nay Giao tiên đã tới nên anh ấy cũng không cần lo lắng cho an toàn của tôi nữa.
Rồi anh ấy còn nói muốn bế quan ba ngày, ngày hai mươi sẽ xuất quan, khi anh ấy bế quan tôi không được quấy rầy, mấy ngày tới ngoan ngoãn ở cùng Tô Đoàn và Giao tiên, đừng tìm phiền toái đến cho họ. (Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn các bạn nhé)
Cứ làm như tôi là đứa trẻ lúc nào cũng đi tìm phiền toái cho người khác vậy.
Nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô Mộc, tôi đã bắt đầu mong chờ quà tặng Tô Mộc làm cho tôi khi bế quan, gật đầu liên tục, bảo Tô Mộc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn chờ anh ấy bế quan.
Còn việc anh ấy thần thần bí bí không để cho tôi quấy rầy thì tôi cũng có thể hiểu, nhất định anh ấy muốn chuẩn bị cho tôi một bất ngờ thật lớn cho nên mới không để cho tôi tìm anh ấy. Hơn nữa trong ti vi tôi cũng đã từng thấy, những cao thủ võ lâm khi bế quan cũng quả thật không để cho người khác quấy rầy.
Sau khi nói xong, Tô Mộc liền cầm cây bút lông sói vừa lấy được đi vào phòng Tô Đoan, để Tô Đoàn ở lại phòng tôi trông nom tôi, trước khi Giao tiên đến một bước cũng không được rời khỏi tôi.
Tô Mộc này thật đáng ghét, trước đó một giây còn nghiêm túc cùng tôi thảo luận vấn đề lang vương như vậy, một giây tiếp theo đã hỏi tôi cái này. Đã vậy hỏi thì cứ hỏi đi, nhưng anh ấy còn nhớ lầm, tôi rõ ràng sinh vào ngày hai mươi mốt tháng chín, anh ấy hỏi ngày hai mươi tháng chín để làm gì, thật đáng ghét!
“Dương Dương, sao mặt em lại đỏ? Rất nóng sao?” Tô Mộc đang rất thành thật chờ tôi trả lời, thấy tôi đỏ mặt liền cố làm ra vẻ không hiểu hỏi tôi.
Ngươi này, muốn tổ chức sinh nhật cho tôi thì cứ nói thẳng, giả bộ làm gì!
Tôi liền liếc Tô Mộc một cái, vốn còn muốn làm bộ như không biết anh ấy định làm điều bất ngờ cho tôi thì ngốc tử Tô Đoàn kia đã lấy điện thoại ra xem ngày, nói: “Hôm nay âm lịch là ngày mười bảy, còn ba ngày nữa mới đến ngày hai mươi. Sao vậy ông Hai?”
“Không có gì, xem ra lễ vật này phải luyện chế cẩn thận.” Tô Mộc nói.
Rồi anh ấy nói muốn bế quan luyện chế lễ vật, ngày mai sẽ không đi Diệp gia nữa mà đợi sau khi anh ấy xuất quan.
Nói xong anh ấy nhìn tôi cười một tiếng, còn đặc biệt hôn một cái thân mật lên trán tôi, nói khi anh ấy bế quan không thể ở cùng với tôi, cũng không thể chăm sóc tôi, cũng may tối nay Giao tiên đã tới nên anh ấy cũng không cần lo lắng cho an toàn của tôi nữa.
Rồi anh ấy còn nói muốn bế quan ba ngày, ngày hai mươi sẽ xuất quan, khi anh ấy bế quan tôi không được quấy rầy, mấy ngày tới ngoan ngoãn ở cùng Tô Đoàn và Giao tiên, đừng tìm phiền toái đến cho họ. (Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn các bạn nhé)
Cứ làm như tôi là đứa trẻ lúc nào cũng đi tìm phiền toái cho người khác vậy.
Nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô Mộc, tôi đã bắt đầu mong chờ quà tặng Tô Mộc làm cho tôi khi bế quan, gật đầu liên tục, bảo Tô Mộc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn chờ anh ấy bế quan.
Còn việc anh ấy thần thần bí bí không để cho tôi quấy rầy thì tôi cũng có thể hiểu, nhất định anh ấy muốn chuẩn bị cho tôi một bất ngờ thật lớn cho nên mới không để cho tôi tìm anh ấy. Hơn nữa trong ti vi tôi cũng đã từng thấy, những cao thủ võ lâm khi bế quan cũng quả thật không để cho người khác quấy rầy.
Sau khi nói xong, Tô Mộc liền cầm cây bút lông sói vừa lấy được đi vào phòng Tô Đoan, để Tô Đoàn ở lại phòng tôi trông nom tôi, trước khi Giao tiên đến một bước cũng không được rời khỏi tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro